Muốn chạy không dễ đâu.
Mặc dù đang nói chuyện với Bạch Lạc
tiên tử nhưng lão đạo Lăng Tư vẫn để ý tới Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng. Khi
Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng vừa mới có động tác, lão đạo Lăng Tư liền rung
tay bắn về phía hai người một tia sáng vàng. Trong nháy mắt tia sáng hóa thành một cái điện thờ màu vàng chói mắt.
toàn bộ cái điện thờ chói mắt như được đúc từ vàng cao tầm tám trượng, rộng bốn trượng. Từ
bên trong nó vô số cơn gió tràn ra rồi trong nháy mắt liền hóa thành vô ố đao kiếm, thương, kích mà phóng về phía Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ.
Cái pháp bảo đó của Lăng Tư lão đạo có tên là Lạc Tiên Kim phường,
ngưng tụ khí kim thiết trong trời đất rồi hóa thành vô số binh khí. Hơn
nữa, số binh khí này tự nhiên xuất hiện vô số lá bùa, có công hiệu loại
trù chân nguyên rất mạnh. Đây là một pháp bảo hiếm thấy có uy lực phi
phàm. Khi phóng ra cái pháp bảo đó, Lăng Tư lão đạo tự tin có thể ngăn
chặn hai người lại. Nhưng khi cái pháp bảo đó vừa mới xuất hiện, một
vầng ánh sáng màu hồng chợt tản ra rồi như có một con Hỏa Long quẫy mình mà phun ra một đám mây lửa.
Vừa mới chạm vào ánh lửa đó, vô số Đao, thương kiếm, kích do Lạc Tiên Kim phường phóng ra liền biến thành
nước. Mà ánh lửa kia trong nháy mắt vọt tới chỗ của Lạc Tiên kim phường
khiến cho nó vang lên những tiếng xèo xèo.
- Thứ pháp bảo gì mà lợi hại như vậy?
Lão đạo Lăng Tư thấy tình hình không ổn liền lập tức thu hồi pháp bảo
nhưng phôi của nó cũng bị tổn hại, hơn nửa biến dạng. Nhất thời, Lăng Tư lão đạo cảm thấy đau lòng mà hét lên.
- Tiểu bối dám càn rỡ.
Mắt thấy Lạc Tiên kim phường của Lăng Tư lão đạo bị phá hủy nhưng ánh
lửa vẫn ập tới, Phạm Vô Thường đứng bên cạnh Lăng Tư lão đạo liền vung
tay lên. Chỉ thấy cái quạt xếp trong tay y mơ ra rồi ngay lập tức trước
mặt xuất hiện ba chữ Thủy, phong, sơn rất to màu bạc.
Khi ba chữ đó vừa mới xuất hiện, ánh sáng của cái quạt cũng trở nên rực rỡ, tràn ngập pháp lực dao động.
Khi chữ Sơn hiện lên, từ cái chữ đó tràn ra lực lượng mạnh mẽ như một
ngọn núi mà ép về phía ánh lửa. Khi chữ Thủy hiện lên, một làn hơi nước
liền xuất hiện. Mà khi chữ Phong hiện ra trước mặt Phạm Vô Thường chợt
bốc lên một cơn lốc cuồn cuộn khiến cho ánh lửa đang ập tới lập tức bị
cuốn quay ngược lại.
- Mau nổ cho ta.
Nhưng sự đắc ý
còn chưa kịp xuất hiện trong mắt y thì tiếng quát của Huyền Vô Kỳ đã
vang lên. Chỉ thấy hơn mười tảng đá màu đỏ đánh chết Tổ Lũng đã xuất
hiện trong vầng lửa. Nhưng tiếng nổ kịch liệt vang lên khiến cho thiên
hỏa lập tức biến thành vô số những dải sáng màu đỏ.
- Không ngờ pháp bảo lợi hại như vậy lại là một thanh phi kiếm?
Bên trong ánh đỏ ngập trời, Phạm Vô Thường và Lăng Tư lão đạo thỉ thấy
mấy trăm đạo kiếm quang liên tục xuyên qua không trung lao về phía hai
người, cơ bản không nhìn rõ đâu là giả đâu là thực. Mà mấy trăm đạo kiếm quang tỏa ra thiên hỏa lại càng dữ đội hơn. Rõ ràng thiên hỏa vừa rồi
là từ trên phi kiếm tản ra.
Thứ thiên hỏa này có uy lực vượt
qua rất nhiều pháp bảo hệ Hỏa. Tuy nhiên hỏa nguyên cũng chỉ do phi kiếm phát ra mà hình thành thôi. Hiện tại kiếm quang từ phía sau phóng tới
tản ra hơi thở hệ Hỏa còn mạnh hơn mấy lần.
“ Xoẹt! “ Cây quạt
trong tay Phạm Vô Thường nhanh chóng thổi sạch tất cả những tia sáng màu đỏ đang lao tới. Tuy nhiên một đạo kiếm quang lóe lên chém trúng vào
cái pháp bảo của y khiến cho trên bề mặt của nó xuất hiện một vết nứt.
Chỉ một lần giao thủ, hai người Lăng Tư lão đạo và Phạm Vô Thường cũng
không ngờ được phi kiếm của Lạn Hàng lại có uy lực mạnh như vậy làm cả
hai đều tổn thất một cái pháp bảo. Nhưng dù sao thì Lăng Tư lão đạo cũng không phải kẻ yếu. Cái pháp bảo của Phạm Vô Thường cũng giúp cho lão
lấy được rất nhiều thời gian.
Lão chợt nâng tay trái lên. Viên
minh châu trong tay lão liền bay lên trước mặt. Ngón trỏ tay phải của
lão nhanh chóng vẽ một đạo bùa lên trên viên minh châu. Chân nguyên và
đạo bùa vừa mới dính lên đó, bên trong viên Minh châu chợt vang lên
tiếng nổ rồi sóng không khí và một vầng ánh sáng màu vàng từ trong viên
minh châu bay ra rồi trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái bóng khổng
lồ.
Kim Sí đại bàng.
Cái bóng khổng lồ đó không ngờ
lại là một con đại bàng có hai mắt giống như hai viên bảo thạch, móng
vuốt sắc bén. Nhưng cái lông của nó như từng lưỡi dao được làm từ vàng
ròng.
Một tiếng rít dài chợt vang lên.
Trên đỉnh đầu của mọi người, tầng mây chợt tách ra khiến cho ánh dương quang chói lọi chiếu xuống dưới.
Con Kim Sí đại bàng vừa mới xuất hiện, tiếng rít của nó đã làm cho mây trên cao cũng phải tách ra làm hai.
Đó cũng không phải do pháp thuật và chân nguyên tạo ra thành hình ảnh mà đó thực sự là một con Kim Sí đại bàng.
Không ngờ viên minh châu trong tay Lăng Tư lão đạo lại là một thứ pháp
bảo có thể phong ấn sinh linh. Mà thứ phong ấn bên trong đó của lão lại
chính là một con Kim Sí đại bàng.
Kim Sí đại bàng là loài dị
chủng từ thời thượng cổ gần như đã tuyệt tích trên thế gian. Từ nhỏ
chúng đã ăn giao long, cự mãng để sống. Ngay cả giao long đối diện với
nó cũng chẳng khác nào con giun con dế.
Rầm!
Con Kim
Sí đại bàng được Lăng Tư lão đạo thả ra liền vươn cánh. Khoảng cách giữa hai bên vượt quá ba mươi trượng vậy mà nó chỉ chộp một cái khiến cho
nửa người của người đá khổng lồ đã bị bẻ vụn.
- Huyền Vô Kỳ sư đệ.
Đúng lúc đó, Lạn Hàng hét lên một tiếng kinh hãi. Mà Bạch Lạc tiên tử
đang ngạc nhiên trước uy lực phi kiếm của Lạn Hàng cũng biến sắc. Hóa ra thấy phi kiếm của Lạn Hàng lợi hại, Hác Thế Ma cũng ra tay. Hai cây
đoản trượng mà y cầm không ngờ lại là một thứ pháp bảo Lôi hệ. Hai cái
pháp bảo này đập vào nhau lập tức bắn ra vô số những quả cầu sét. Huyền
Vô Kỳ thấy vậy lập tức ngưng tự hơn mười tảng đá chắn trước mặt Lạn Hàng nhưng cái pháp bảo của Hác Thế Ma cũng rất quái dị. Lôi cầu nó bắn ra
bay được nửa đường chợt đụng vào nhau rồi tản ra, tạo thành một vùng đầy điện quang, bẻ gẫy những tảng đá của Huyền Vô Kỳ và giáng vào lưng Lạn
Hàng. Lúc này, Lạn Hàng đang tập trung đối phó với Phạm Vô Thường và
Lăng Tư, hơn nữa cả hai phối hợp có một sự ăn ý cho nên Lạn Hàng hoàn
toàn tấn công, chiếm lấy tiên cơ còn Huyền Vô Kỳ thì phòng thủ. Hiện tại thấy Lạn Hàng không kịp ngăn cản, cũng không kịp phóng ra pháp thuật
cho nên Huyền Vô Kỳ liền lao tới chắn sau lưng Lạn Hàng.
“ Rầm! “ Mấy tia chớp giáng lên người Huyền Vô Kỳ mặc dù chỉ vang lên âm thanh
rất nhỏ nhưng Lạn Hàng cũng cảm nhận có thứ gì đó như nước bắn lên lưng
mình. Lạn Hàng không tự chủ được hét lên kinh hãi. Gã không cần phải
quay đầu lại cũng biết mấy tia chớp kia đã làm cho Huyền Vô Kỳ bị thương nặng phun máu lên lưng mình.
Sau tiếng hét kinh hãi, đôi mắt của Lạn Hàng trở nên đỏ ngầu.
- Chết đi.
Mấy trăm đạo kiếm quang rợp trời ập xuống đầu Hác Thế Ma. Đồng thời một tia Thiên hỏa sáng đen cũng lao thẳng về phía y như một tia chớp.
- Đây là cái gì?
Hác Thế Ma còn chưa nhìn thấy rõ tia sáng màu đen đó là thứ gì nhưng có thể cảm nhận được một làn hơi thở hùng mạnh lao thẳng tới mặt. Hác Thế
Ma cảm thấy không ổn, giơ hai cây trượng gõ vào nhau làm bắn ra vô số
những quả lôi cầu chắn trước mặt, đồng thời nhanh chóng bay về phía sau.
- Không ổn! Đó là Địa Tâm hắc sát hỏa khí.
Lão đạo
Lăng Tư và Phạm Vô Thường có sự cảnh giác nên khi thấy tia sáng màu đen
kia thì chỉ thấy nó giống như một thứ dầu đen bay thẳng tới dính lên
người Hác Thế Ma khiến cho y dừng lại.
Chỉ trong tíc tắc, một vầng ánh sáng màu đen cũng ập tới người Hác Thế Ma.
- Phi kiếm của hắn là thứ gì mà mạnh tới vậy? Không ngờ bên trong còn
phong ấn cả dị thú so với pháp bảo Tiên cấp còn lợi hại hơn.
Trong nháy mắt đồng tử trong mắt Lăng Tư lão đạo và Phạm Vô Thường cùng
với Hác Thế Ma đều co lại. Cả ba người cùng thấy rõ từ trong Thiên hỏa
lao ra là một con Phi Thiên ngô công toàn thân giống như được bọc thép.
Từ miệng còn Ngô công liên tục phun ra Hắc sát hỏa khí vô cùng khủng bố.
Mắt thấy Hác Thế Ma bị con Ngô công phun ra Hắc sát hỏa khí
dính chặt lại không kịp né tránh, trong tích tắc, Lăng Tư lão đạo và
Phạm Vô Thường đều phát ra một vầng sáng đánh lên người con Phi Thiên
ngô công.
- Cái con rết này tại sao không giống như sinh vật sống mà giống như một thứ pháp bảo?
Tuy nhiên khi hai vầng sáng chạm mạnh và người con Ngô công làm bắn lên hai vầng lửa, chẳng khác nào chạm phải tấm thép. Trên lớp vỏ cứng của
Ngô công xuất hiện rất nhiều lá bùa khiến cho hai đạo pháp thuật của
Lăng Tư lão đạo và Phạm Vô Thường không để lại một chút dấu vết. Trong
tiếng hét thảm thiết, con Phi Thiên ngô công xoay người chẳng khác nào
một thanh đao mà cắt Hác Thế Ma thành hai đoạn.