Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 90: Chương 90: Đám nhà báo




Đêm triển lãm đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc bằng màn xuất hiện đầy ấn tượng của Khế Phương. Cô bước ra như một nàng công chúa trong chiếc váy cưới xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng tất cả ở đó vẫn còn chưa kết thúc mà còn phải diễn ra thêm một thời gian nữa. Phải mất thêm một tuần mới có thể quyết định được bộ trang sức nào là đạt giải cao nhất trong buổi triển lãm của năm nay.

Makky nhìn bộ trang sức do mình dày công thiết kế ra đang nằm ở trên người của manơcanh mà nhiều phần xót xa:

“Không phải chứ? Nó vốn dĩ rõ ràng là rất đẹp cơ mà? Tại sao bây giờ khi không còn ở trên người của Khế Phương nữa thì trông nó lại không có quá nhiều điểm nổi bật? Chẳng lẽ nó đẹp là do Khế Phương hay sao?”

Mọi người nghe thấy câu đấy chỉ biết phá lên cười lớn. Rõ ràng hắn ta nói như vậy nhưng thực sự trong lòng đâu hề có nghĩ như thế?

Đây là tác phẩm mà hắn ta trước khi được đưa cho ban quản lý công ty đã hết lời tấm tắc tới mức bản thân phải phát mê mệt nên. Chứ nào có giống như cái cách mà hắn ta nói bây giờ!

Ngải Huế nhìn cái bộ dạng tự lừa dối lòng ấy mà bĩu môi một cái thật dài mới lên tiếng:

“Nếu như lời cậu nói mà giống với trong tâm câu nghĩ thì có lẽ cái tên của cậu sẽ được đọc ngược đấy. Đừng nói mấy lời như thể mọi người không hề biết bản chất thật sự của cậu.”

“Cô! Cô... Vậy cô nói tôi nghe xem bản chất thật sự của tôi là gì? Là một người quá đẹp trai mà cô không thể nào với tới được nên là lúc nào cũng gây chuyện sinh sự với tôi đúng hay không? Tôi nói gì thì kệ tôi chứ mắc mớ gì đến cô mà cứ phải bắt bẻ vào khó tính như thế?”

Khi tất cả mọi người vẫn còn đang nhìn cái cặp bé của công ty gây chuyện với nhau mà nở những nụ cười tươi tắn thì không biết rằng nơi bên ngoài của triển lãm kia đã kéo đầy những phóng viên, những tay săn ảnh rồi những tờ báo mang những hot search kéo tới đứng kín cả gian triển lãm.

Cánh cửa buổi triển lãm vừa mở ra trên gương mặt của tất cả mọi người vẫn còn hiện nguyên những nụ cười thì bất chợt đám đông từ bên ngoài với vô số những tia máy ảnh chụp liên hồi kéo rần rần ập đến. Trước cái khung cảnh hỗn loạn này bảo vệ cũng không cách nào có thể can ngăn được.

Một người trong đám kéo tới vừa đưa mic lên trước mặt vừa gọi thêm người quay camera chạy tới:

“Anh Dư! Anh có thể cho tôi biết một vài thông tin được hay không? Anh có cảm nhận như thế nào về chuyện bà Thanh với tư cách từng là người giám hộ hợp pháp của anh bây giờ đang trốn thuế với mức đóng 7 tỷ đồng, anh có suy nghĩ gì? Anh có ý định muốn chịu phạt thay bà ấy hay không? Bà ấy từng là người giám hộ của anh mà?”

Nhìn thấy một người tiến đến đám đông ở bên ngoài cũng lại vội chạy xồ ngay đến trước mặt mà liên tục chụp những bức ảnh rồi nên tiếng như thể là đang muốn tra tấn ngay lập tức tinh thần của Dư Vu Quân:

“Anh có thể cho tôi biết một vài thông tin được hay không?”

“Anh sẽ đóng phạt thay bà Thanh đúng hay không? Với mức đóng của bà ấy đang thiếu là bảy tỷ đồng và mức phạt sẽ phải lên tới 10 tỷ đồng nữa, anh có chấp nhận đóng phạt cho bà ấy hay không?”

“Anh sẽ đóng đúng chứ?”

“Buổi triển lãm của ngày hôm nay diễn ra vô cùng thuận lợi cũng như đạt được kết quả khách quan vô cùng cao. Nếu như lợi nhuận thu được vượt quá những ngưỡng trước đây thì có phải anh sẽ giúp người mẹ nuôi của mình hay không? Anh có nhận định bà ấy thiếu 7 tỷ đồng thuế như thế là việc có thể chấp nhận được hay không?”

...

Đám đông chen lấn xô đẩy bao kín cả Dư Vu Quân, cả Khế Phương đều chật kín, bây giờ không thể nào có thể thoát được khỏi đám đông này. Tất cả mọi chuyện gần như quay cuồng ngay trước mắt, Dư Vu Quân chỉ có thể cố gắng lấy cánh tay lực lưỡng của mình bảo vệ Khế Phương không để bị những ảnh hưởng bên ngoài xô đẩy mà làm tổn thương. Bất chợt từ phía bên ngoài nơi cánh cửa mở toang, Sương Phong bước vào cùng tiến theo là vô số những người bảo vệ với quân tư trang đầy đủ bước những bước gấp rút nhanh chóng ngăn cản đám nhà báo bằng những lực can thiệp tương đối.

Sương Phong cao ngạo đứng ngay trước mặt của đám đông nhìn thẳng vào mắt của đám nhà báo mà trịnh trọng lớn tiếng:

“Với tư cách là người đại diện của công ty Vạn Kim, nếu như mọi người có bất kỳ câu hỏi nào thì hãy đến tìm tôi mà không phải chủ tịch Dư đây!”

Nhưng cánh nhà báo dường như vẫn không hề có ý định tha cho Sương Phong hay tha cho Du Quân mà vẫn tiếp tục bám lấy tất cả. Đợi tới khi mọi người phải mất một lúc lâu mới được bảo vệ thu xếp ổn thỏa cho rời khỏi nơi này thì cánh nhà báo mới có vẻ chán nản mà quay sang hỏi chuyện Sương Phong:

“Vậy công ty Vạn Kim có ý định đóng thuế thay cho bà Thanh hay không? Dù sao đối với trước đây Tập đoàn Thương Lan cũng là một trong những người tiên phong giúp cho Vạn Kim có được hôm nay!”

“Và cả mối quan hệ đặc biệt giữa hai người họ nữa. Nếu như không có Bà Thanh thì chắc chắn sẽ không có Dư Vu Quân của ngày hôm nay.”

Sương Phong bị vô số những lời hỏi bao lấy mà không hề có chuẩn bị phải biết trả lời như thế nào. Hắn ta chỉ là đến đây giải vây cho Khế Phương rời khỏi chứ đâu có chuẩn bị sẵn và cũng chưa hề hỏi ý kiến của Dư Vu Quân về câu chuyện đóng thuế này:

“Đây là chuyện nội bộ của công ty chúng tôi. Nếu như có tiến triển gì chúng tôi sẽ trực tiếp thông báo cho mọi người sau. Bây giờ tôi xin phép không bàn luận thêm!”

Không để cho Sương Phong rời đi, đám phóng viên đã trực tiếp ngăn cản lại bằng những lời nói đầy chỉ trích:

“Hóa ra mối quan hệ được nuôi dưỡng đến tận bây giờ vẫn không bằng mối quan hệ thương trường đầy lạnh lùng này. Đúng là Dư Vu Quân của công ty Vạn Kim- không nói chuyện bằng tình cảm!”

Sương Phong nghe thấy cái lời nói ngứa tai ấy chưa kịp quay lại phản bác thì phía bên ngoài cánh cửa đã nhanh chóng truyền lại tiếng giọng lạnh lùng đanh thép:

“Nếu như mấy người có nhiều lòng trắc ẩn tới như vậy thì sao không quyên góp đủ 17 tỷ đồng để đóng thuế cho bà Thanh đi? Không biết chừng sẽ được khi bà ấy khôi phục lại được danh tiếng của bản thân thì các người mấy người sẽ không phải làm công ăn lương nữa mà có thể trực tiếp ngồi ở nhà mà điều hành một tập đoàn lớn tới. Chỉ cần vẫy tay há miệng thôi thì tiền có thể tự động chui vào túi rồi.”

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy đám phóng viên này hắn ta đã không hề cảm thấy có chút thiện cảm nào hết. Cánh nhà báo này như thể được dùng tiền để gọi tới đây mà lấy áp lực đè nặng nên ba chữ người từng nuôi dưỡng mà ép hắn phải dùng tiền của bản thân để lấy lại những danh dự của bản thân mà không hề hiểu rằng ngay từ đầu khi quyết tâm hạ gục bà Thanh này, Dư Vu Quân đã tốn không biết bao nhiêu sức lực tâm trí. Thậm chí cái 7 tỷ đồng này đối với hắn chẳng qua chỉ là một chút tiền ít ỏi để bà Thanh phải tự trả giá lấy những chuyện mà bà ấy đã từng gây ra với hắn.

“Vậy như lời của anh nói thì anh sẽ không bảo lãnh cho bà Thanh hay sao? Như vậy có phải quá vô tình hay không? Bà ấy từng nuôi dưỡng anh kia mà? Bà ấy nếu như không có công thì cũng có cán làm sao anh lại có thể vô tình đến mức như thế?”

Dư Vu Quân nhìn cánh nhà báo được người khác thuê tới đây để chất vấn hắn ta như thế mà chỉ cười khẩy nên một tiếng. Bọn họ là cái thá gì mà có thể ép được hắn ta chi ra 17 tỷ đồng như vậy? Không cần nói là áp lực của truyền thông, thậm chí có kề dao ngay bên cạnh cổ của hắn để ép cũng tuyệt đối không bao giờ hắn ta chịu chi ra một đồng nào cho bà ấy.

Dư Vu Quân khoanh lại cánh tay trước ngực mà ngạo nghễ lên tiếng lần cuối:

“Nếu như mấy người đã tới đây rồi chi bằng cũng nên có câu trả lời thích đáng. Vậy để tôi nói cho mấy người biết rằng: Vạn Kim trước giờ hoàn toàn đều làm ăn một cách chính đáng, nộp thuế đầy đủ và không làm bất cứ những chuyện gì trái với lương tâm, trái với pháp luật và hoàn toàn trái với hướng đi ngay từ đầu của Tập đoàn Thương Lan. Vì những lý do như vậy thì chuyện tôi và bà Thanh có cùng chung chí hướng là điều không thể, nếu như đã không cùng chí hướng, không cùng đường đi nước bước thì cần gì phải khoe những tấm lòng giả dối? Chuyện bà ấy làm thì hãy để cho pháp luật trừng trị. Tôi là người sống theo pháp luật sẽ không bao giờ có chuyện dùng tiền của bản thân để bảo vệ những người không tuân thủ theo pháp luật. Còn nếu như mấy người tới đây để khuyên nhủ tôi làm trái với luật pháp thì tôi xin phép không trả lời thêm bất cứ một câu hỏi nào nữa.”

Lời vừa nói xong Dư Vu Quân lập tức xoay lưng bỏ đi để lại đám nhà báo vẫn còn đang ngơ ngác ngỡ ngàng với những chuyện mà bọn họ không thể lường trước được.

Vốn dĩ đúng là được thuê đến đây để ép Du Vu Quân nhưng bây giờ nếu như không nhanh chóng bỏ đi thì không biết chừng đến cái danh nhà báo này cũng không thể giữ được.

Phía bên kia một tên nhà báo đứng ngay giữa đám đông gọi điện cho ông Chu mà thở dài một cách ngao ngán:

“Sao ông nói với chúng tôi là sẽ thu được một tin hot, một tin chính thống gì? Bây giờ đến đây đúng là chỉ biết vuốt mặt không kịp! Ông đúng là đồ lừa đảo! Tôi sẽ không bao giờ tin ông được nữa, cũng như sẽ tuyệt đối không bao giờ tha cho công ty của ông. Ông tốt nhất hãy làm cho cẩn thận đừng để tôi nắm được thóp.”

Ông Chu ở ngay đầu dây bên kia vuốt mồ hôi hột chảy thành từng mảng ngay trước mặt. Để đám phóng viên nắm được thóp thì chẳng khác nào mang công ty này chôn ngay xuống dưới biển sâu, cả cơ nghiệp của ông làm sao mà có thể địch lại được với những tên chó săn này được, vội vàng bẽn lẽ:

“Anh à! Tôi cũng chỉ là được người ta nhờ cậy thôi cũng đâu có phải là bản thân tự muốn chui đầu vào những việc không hay như thế này đâu. Mong anh thông cảm cho. Anh gửi số tài khoản cho tôi đi, tôi sẽ gửi anh nhiều một chút gọi là bồi thường chi phí. Anh muốn bao nhiêu tôi cũng chấp nhận hết, mong rằng anh đừng để bụng.”

“Ông nghĩ tôi là người như thế nào cơ chứ? Là người giống ông hay sao mà mở miệng ra là tài khoản với bồi thường? Những thứ đó ông vẫn nên là giữ lại cho bản thân đi, tốt nhất là dùng nó cho những điều chính đáng. Lần sau đừng bao giờ gọi cho tôi vào cái lúc như thế này nữa!”

Ông Chu tái mét mặt lại nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài trời mà chỉ biết vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng điều gì khác. Đợi tới khi điện thoại cúp máy hoàn toàn, ông ta mới trút bỏ hết tất cả những tức giận vào đám tài liệu ở ngay trên mặt bàn:

“Chết tiệt! Con mụ chó chết này, đến cả lúc vào tù ngồi hưởng phúc rồi mà vẫn còn bày những chuyện làm cho tao phải chịu hậu quả như thế này? Mày sẽ phải chết với tao! Tao sẽ không để cho mày yên đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.