Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 91: Chương 91: Diệu Lâm Tình cứu nguy




Buổi triển lãm kết thúc, tuy rằng kết quả không được thành công như mong đợi nhưng gì mà Dư Vu Quân đạt được cũng như Vạn Kim đath được lại có giá trị lớn gấp nhiều lần những lợi ích mà cho dù đạt được giải quán quân có thể mang lại.

Tổng sản lượng cũng như khách hàng đến với những cửa hàng trang sức của Vạn Kim ngày càng một đông hơn. Danh tiếng của Vạn Kim cũng từ đó mà được nâng cao nhiều hơn nữa. Có được cái thành quả ngày hôm nay tất cả mọi công sức đều phải nhờ đến Makky cũng như là Khế Phương đã phải cố gắng hết sức mình.

Đêm diễn ra giải Galaxy thường niên cũng chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đã tới, Khế Phương trong lòng tuy lòng vô cùng hồi hộp nhưng lại không thể nào mà bày tỏ được ra ngay trước mặt chỉ biết ngồi ở trong phòng mà tham gia những sự kiện giao lưu fan hâm mộ online.

Một fan hâm mộ của cô lên tiếng:

“Chị Phương! Sao dạo này chị không còn thường xuyên tham gia những bộ phim hay những chương trình giải trí vậy? Có phải sức khỏe của chị không ổn hay không?”

Khế Phương đọc được câu hỏi quan tâm này của fan mà bất giác sờ tay lên bụng. Bây giờ đứa trẻ đã hình thành ở trong bụng của cô cũng đã đến tháng thứ tư rồi, sức khỏe của cô tuy rằng nói là tốt nhưng vẫn nên hạn chế tham gia những bộ phim. Bởi vì diễn xuất của khế Phương hầu như chỉ hợp với phim hành động, nếu như bây giờ quay những cảnh hành động thì vừa không phù hợp để cô thoải mái tung kỹ năng vừa ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim. Như vậy cô không chỉ có lỗi với bản thân mình mà còn có lỗi với cả những người hâm mộ đã theo dõi cả quá trình trưởng thành của cô tới tận bây giờ.

Nhưng nếu như bây giờ mà nói dối thì chính bản thân Khế Phương cũng cảm thấy mình là một người không đúng đắn:

“Sức khỏe của chị bây giờ vẫn là rất tốt nhưng bởi vì có chút chuyện riêng mà có thể trong khoảng thời gian gần đây chị sẽ không thể tham gia đóng phim được nữa. Nhưng thay vào đó chị sẽ nhận nhiều những chương trình giải trí. Hy vọng rằng mọi người vẫn luôn ủng hộ chị như trước giờ vẫn vậy.”

Khế Phương gấp lại chiếc laptop nhìn về phía ban công ngoài kia nơi vườn hoa hồng tươi ngát được Dư Vu Quân tự tay chồng, toàn những hương thơm ngào ngạt khắp cả gian phòng. Phóng tầm mắt ra xa xa hơn nữa là cả những dãy trinh nữ biển mơn mởn thanh lọc bầu không khí nhẹ nhàng tránh xa khỏi những khói bụi ổn ã bên ngoài kia.

Nơi căn nhà này Khế Phương có thể thoải mái thả lỏng không cần lo lắng bất cứ điều gì, bởi vì cô biết rằng chỉ cần có Dư Vu Quân ở ngay đây, cô sẽ không phải lo lắng điều gì hết cũng như không cần phải suy nghĩ đến chuyện của ngày mai.

Dư Vu Quân nghe thấy phòng bên của Khế Phương không còn tiếng nói chuyện giao lưu nữa mới biết rằng Khế Phương đã offline mà nhanh chóng bước vào, vẫn cầm nguyên trên tay cốc sữa hạt thơm nức mũi mà đặt lên tay cô, dáng vẻ ân cần dịu dàng mà hôn lên trán lấy một cái:

“Đến giờ uống sữa rồi!”

Khế Phương bây giờ cũng đã quen với mùi sữa không còn cảm thấy khó chịu như trước kia mà chỉ cần nhẹ nhàng một hơi cũng có thể uống được cạn. Chỉ có điều khi vừa uống xong tự nhiên mới cảm giác được có chút nghi hoặc về chuyện của công việc mà bất giác lên tiếng hỏi:

“Em nghe chị Lý Nhất Hoan nói rằng ngày trước anh ở trong bên giám khảo của buổi trao giải Galaxy này. Tại sao bây giờ anh lại không làm trong bên giám khảo nữa. Có phải là do chuyện của bà Thanh mà đã ảnh hưởng tới anh?”

Dư Vu Quân lắc đầu, tự trong lòng có tính toán riêng vẫn chưa muốn để Khế Phương biết mà chỉ ân cần lấy cốc sữa trong tay của cô, nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt ngây thơ đó mà lên tiếng:

“Bớt đi một công việc không phải sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh em hay sao? Không cần phải suy nghĩ gì cả! Chuyện của bà Thanh, anh với bà ấy trước giờ đều là không liên can gì tới nhau, làm sao có chuyện có thể ảnh hưởng được kia chứ!”

Khế Phương trong đêm trao giải Galaxy chỉ mặc một chiếc váy đơn giản của nhà thiết kế tầm trung. Bây giờ cô tuy rằng cũng khá là quen mặt nổi tiếng nhưng so với những đàn chị đàn anh lâu năm trong nghề thì vẫn không thể nào mà có thể tùy tiện giật spotlight nên chi bằng cứ tránh đi một chuyện không hay thì sẽ bớt đi được nhiều phiền phức.

Lý Nhất Hoan tìm lại bộ trang phục đơn giản của khế Phương mà nhăn mặt lại:

“Như thế này có phải là quá đơn giản rồi hay không! Hay là mặc bộ thiết kế khác, chị có mang tới rất nhiều thiết kế có thể thử qua. Chúng đều khá tốt!”

Khế Phương lắc đầu:

“Không cần đâu! Khi chị mang trang phục tới em cũng có nhìn qua rồi. Nếu như không phải là những bộ cánh cầu kỳ thì cũng là những bộ chiếm hết ánh nhìn của người khác. Em lần đầu được tham gia chi bằng cứ kín cổng cao tường như thế này, vừa là để thoải mái thuận tiện vừa là không làm người khác khó chịu. Nếu như lần sau còn được tới đêm như thế này thì sẽ chỉnh chu thêm nữa, còn bây giờ cứ tạm thời như thế này đã!”

“Nhưng thế này cũng quá đơn giản thật rồi đấy! Trang phục thì không cầu kỳ, trang sức thì ngoại trừ cái dây chuyền em vẫn thường đeo trên cổ thì không có thêm một một món nào giá trị hơn cả. Người không biết em là ai thì lại tưởng em đi chui vào trong đêm trao giải này.”

Khế Phương bất giác đưa tay sờ lên chiếc vòng cổ. Người không biết thì có thể tùy ý nhìn nó mà chỉ nghĩ đơn giản đó là chiếc vòng cổ. Còn nếu như người am hiểu thì nhìn qua cũng có thể phân biệt được rằng đây chính là một món quà, thậm chí nó còn có giá trị đến hơn cả những giải thưởng của đêm ngày hôm nay.

Khế Phương vui vẻ thoải mái tự tin bước vào bên trong, nhìn xung quanh nơi chỗ ngồi của mình đã được được bao kín bởi những bộ cánh trang phục cầu kỳ, những thiết kế đặc sắc, những màu chói lóa mà chiếm hết tất cả những ánh nhìn ngay trong lần đầu lướt qua.

Một người trong số họ vừa nhìn thấy Khế Phương đã ngay lập tức lên tiếng:

“Bên kia có phải là nữ minh tinh hiện tại đang vô cùng nổi tiếng hay không? Tên là Khế Phương, cô là Khế Phương đúng chứ?”

Không ngờ mới vừa bước vào trong đây đây đã nhanh chóng được mọi người nhận ra. Quả là Khế Phương ở trong giới giải trí này cũng là có nhiều phần nổi tiếng.

Cô nhanh chóng bước tới bên bọn họ cúi người đủ 90 độ chào hỏi lễ phép:

“Xin chào tất cả các chị! Em tên là Khế Phương. Em là lần đầu được tới đây có nhiều phần bỡ ngỡ. Nếu có gì không đúng thì mọi người bỏ qua cho!”

Nhưng đối diện với phần niềm nở cũng như lịch sự của Khế Phương thì bốn người đứng ngay trước mặt lại nhìn cô bằng nhiều ánh mắt nghi ngờ kỳ thị. Họ nhìn cô một lượt rồi lại nhìn bốn phía xung quanh mà thì thầm với nhau:

“Không phải đây là người nổi tiếng hay sao? Tại sao lại ăn mặc như thế này? Không sợ mất mặt hay sao?”

“Chỗ ngồi của chúng ta mà lại có một người ăn mặc quê mùa như thế này? Cô ta không sợ mất mặt thì cũng làm liên lụy tới chúng ta!”

“Nếu như bị người trong đám phóng viên chụp lại chẳng phải là sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng ta hay sao?”

Bốn người đó hẩy hẩu tay nhau rồi một người đi đến trước mặt của Khế Phương nắm lấy tay cô mà ý cười ngượng ngạo hiện rõ trên gương mặt:

“Tôi không phải có ý gì chê bai cô cả đâu. Nhưng nếu như cô không có trang phục thì có thể mượn tạm ở chỗ chúng tôi lấy một bộ. Tôi vẫn còn dư một bộ trang phục cho buổi đêm ngày hôm nay, tuy rằng nó cũng không thuộc nhà thiết kế cao cấp nhưng chí ít vẫn còn sang trọng hơn bộ đồ cô đăng mặc này. Cô có muốn thay hay không? Làm người nổi tiếng phải chú ý đến hình tượng nhiều một chút!”

Khế Phương nghe đến câu nói đấy mới bàng hoàng nhìn nhận lại mọi chuyện. Hóa ra cái suy nghĩ lúc đầu của cô để không làm cho mọi người cảm thấy khó khăn thì bây giờ trước mặt họ cô lại giống như một tên ăn xin mà lạc vào cái nơi phồn hoa phú quý này.

Khế Phương nuốt nước bọt đắng ngắt.

Đúng là những nơi như thế này cần phải hoá sang trọng thì mới hoàn toàn phù hợp.

Một người trong đám họ vừa hay nhìn thấy chiếc vòng cổ có phần đơn giản của kKhế Phương mà lên tiếng chê bai:

“Tôi nghe nói cô là gà cưng của bên Vạn Kim. Nhưng có phải là được đối xử không ra gì sao? Hay là tất cả tiền bạc của người ta cô đều muốn đút cả vào trong túi mà không chú trọng đến hình tượng bản thân như vậy? Đến cả một bộ trang sức cũng chỉ mua những đồ chợ thế kia thôi sao? Đeo nên người như thế có phải muốn tới đây câu dẫn một đại phú bao nuôi?”

Những câu nói ngày một quá đáng thêm, Khế Phương không thể chịu đựng được tiếp nữa mà lên tiếng:

“Người ta nói miệng chó không thể mọc được ngà voi thì cũng chẳng có gì là lạ cả. Đến những câu nói của bản thân, tự mình nghe được còn không cảm thấy thối sao? Có phải là cô ngày hôm nay có suy tính muốn câu dẫn đàn ông nên mới nghĩ rằng ai cũng có cái ý đồ giống mình như vậy hay không?”

Rõ ràng là Khế Phương vẫn còn đang chưa kịp lên tiếng đã lập tức nghe thấy tiếng vọng xỉa xói từ ngay đằng sau vang lên.

Diệu Lâm Tình đứng ngay trước mắt. Cô ấy xuất hiện trong một bộ cánh trắng tinh với những đường nét hoa văn chìm càng nổi bật lên sức hút vốn có của một thiếu nữ 25 vừa ngọt ngào lại có nhiều phần ngây thơ trong sáng mà bất cứ người đàn ông nào vừa nhìn thấy đã muốn ngay lập tức lao đến che chở. Nhưng ánh mắt đanh thép cùng giọng nói châm chọc kia thì đã hoàn toàn thay đổi so với ngày trước khi Khế Phương còn mạnh sức bảo vệ.

Đám người trước mắt nghe thấy tiếng giọng châm chọc của Lâm Tình mà giận dữ ra mặt chỉ thẳng tay nên mặt đối diện quát lớn tiếng:

“Cô dám ăn nói hỗn hào với tôi sao? Cô có biết tôi là ai hay không? Cô có biết người sau lưng tôi là ai hay không? Cô dám nói những lời đó với tôi sao? Cô không sợ rằng tôi sẽ báo quản lý của nơi đây đuổi cô ra khỏi chỗ này luôn sao?”

Diệu Lâm Tình bây giờ chẳng phải là gà mờ như trước đây nữa, cũng chẳng dễ gì cho người ta có thể tụng được vào như trước đây mà trực tiếp nắm thẳng đấy cổ tay của cô gái mặt mày hung dữ kia mà hất mặt:

“Gọi thử tôi xem nào! Cô có gan thì gọi lên đây để xem ai là người sẽ được đuổi đi trước. Đừng nghĩ rằng tôi không biết người sau lưng cô là ai. Nếu như họ mà dám có mặt ở nơi đây thì cô cũng chẳng phải dùng đến cái tấm thiệp trắng như trên tay.”

Thiệp trắng để thể hiện thân phận chỉ là một minh tinh hạn thường so với Khế Phương và Diệu Lâm Tình đúng là cách xa nhau quá nhiều. Ấy vậy mà lại còn dám hung dữ lên mặt.

Bị nói trúng tim đen, cả bốn người kia đều nhanh chóng phẩy tay nhau kéo cô gái ăn mặc nhiều phần diêm dúa ở trước mắt đang nói qua lại với Diệu Lâm Tình mà nhanh chóng khuất mắt.

Đến bây giờ Lâm Tình mới nhìn sang Khế Phương mà nhiều phần trách mắng:

“Cậu của ngày trước bây giờ đâu rồi? Ngày trước không phải là dám nói dám làm hay sao? Bây giờ bị người ta nói có mấy câu mà còn không dám phản kháng lại!”

Nói rồi lại nhìn xong bộ trang phục trên người của Khế Phương mà lắc đầu:

“Trợ lý của cậu không chuẩn bị trang phục hay sao mà mặc như thế này trong đêm trao giải? Người ta không biết lại còn nghĩ cậu với đám người kia đều là dùng một tấm thiệp trắng đấy!”

Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~

Đề xuất liên quan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.