Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 92: Chương 92: Gánh đỡ




Buổi diễn ra lễ trao giải quả thực rất đông đúc. Không phải chỉ có những diễn viên nổi tiếng hay những diễn viên mới xuất hiện bây giờ mà thậm chí cả những nhân vật hot Tik Tok, những nhân vật ở trên YouTube rồi cả những người có ảnh hưởng trên mạng xã hội đều xuất hiện tại nơi đây. Vậy mới nói đêm trao giải ngày hôm nay quá thực có ảnh hưởng rất lớn đến tầm quan trọng tiếp theo của bất kỳ ai.

Khế Phương và Lâm Diệu Tình ngồi cùng bên nhau trên cái khán đài lớn được vô số những camera chiếu thẳng rồi vô vàn những ánh mắt nhìn xung quanh đầy hâm mộ.

“Đêm trao giải ngày hôm nay chắc chắn là bên Vạn Kim sẽ có một xuất chắc chắn và được nồng nhiệt nhất. Không cần phải lo lắng gì, cứ bình tĩnh thở ra hít vào một cách thoải mái.”

Khế Phương nghe cậu nói của Lâm Diệu Tình mà lúc đầu còn nghĩ rằng cô ấy chắc hẳn là vẫn chưa biết Dư Vu Quân bây giờ đã thoát khỏi cái ghế ban giám khảo của đêm nay, nên chuyện Vạn Kim được ưu ái là không thể.

Ánh đèn đêm trao giải nhanh chóng tắt vụt. Chỉ để lại trong khoảng không gian một màn mờ ảo những ánh đèn mờ. Sân khấu chính được soi tỏ hiện lên chiếm lấy hoàn toàn những hào quang nơi khác. Tiếng nói chuyện cười đùa cũng nhanh chóng tắt vội chỉ để lại bên ngoài truyền vào từng tiếng reo hò cổ vũ cho những minh tinh nhiều fan hâm mộ.

Khế Phương bị Lâm Tình kéo xuống ngay bên ghế gồi đã đề tên mình từ bao giờ mà ngạc nhiên:

“Không phải chỗ này...của người khác sao?”

“Mấy người kia vừa bị nói cho một trận, họ đã bảo với nhân viên nơi này chuyển chỗ rồi! Không cần phải lo đâu cứ ngồi xuống đợi hết lễ trao giải thôi!”

Khế Phương vừa ngồi xuống đã bị vô số ánh đèn trên trần nhà lướt qua ngay trước mặt, vội nhanh chóng che đi ánh mắt. Cô vẫn chưa thể nào thích nghi được với cái ánh sáng chói rực này.

Nam MC bước lên sân khấu dưới sự chào đón nồng nhiệt của tất cả mọi người mà nở lên nụ cười tươi tắn. Hắn nhìn xung quanh tất cả mọi người rồi hô vang lên lời chào nồng nhiệt nhất.

Sau những màn giới thiệu về sơ bộ về ban giám khảo đang ngồi ngay trên đoạn ghế đầu tiên cũng như xem hết một lượt những chương trình giải trí phục vụ sẵn cho đêm ngày hôm nay, nam MC lại nhanh chóng quay trở lại sân khấu bắt đầu cho buổi công bố giải thưởng quan trọng nhất của đêm ngày hôm nay:

“Không để các vị đợi lâu nữa! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đến với phần trao giải Galaxy đêm nay. Mở đầu cho lễ trao giải này sẽ là giải thưởng dành cho bộ phim đạt được nhiều sự quan tâm nhất của công chúng cũng như được tất cả nhưng nhà nhận xét phê bình phim đánh giá tốt nhất.”

Không khí nín thở để mà chờ mong tờ giấy ở trên tay MC đang lần lượt được mở ra. Những bộ phim hay, những kịch bản xuất sắc, những đạo diễn tài ba và cả những diễn viên ưu tú đều lần lượt nhanh chóng xuất hiện dưới tầm mắt của tất cả mọi người nơi ánh đèn sân khấu soi sáng rực.

Những chiếc cúp danh giá, những phần thưởng giá trị đến hàng trăm triệu đồng cũng nhanh chóng chiếm trọn bầu không khí nhộn nhịp xôn xao. Vô vàn tiếng hò reo ở bên dưới, tiếng vỗ tay hân hoan của người hâm mộ và cả những nụ cười trên gương mặt của tất cả những người đã đồng hành giúp lên sự phát triển ấy.

Khế Phương nhìn Diệu Lâm Tình khỏi chỗ ngồi đi lên bục nhận giải mà trong lòng có chút lo lắng về bản thân mình. Nhưng rõ ràng hôm nay cô tới đây mục đích thực sự cũng chẳng phải là để bước lên trên kia mà đang ngồi im lặng chờ đợi những phút giây tiếp theo.

Chờ một Trịnh Đăng Bảo có thể tin duy nhất thêm lần cuối.

Tiếng ồn ào lập tức ngày một lớn, những tiếng xì xào bên tai Khế Phương cũng ngày một rầm rộ hơn, xung quanh nơi cô ngồi, xung quanh nơi gian nhận giải này cũng ngày một vang lên những tiếng bàn tán to nhỏ:

“Chuyện này là sao vậy?”

“Sao lại có đọan video này?”

“Không ngờ cô ta lại từng có cái quá khứ như thế này! Cứ tưởng rằng chỉ là một đời chồng thôi vậy mà...”

“Có cần gọi người đuổi cô ta ra khỏi nơi đây hay không? Để cô ta ở lại không khéo sẽ ảnh hưởng tới đêm ngày hôm nay đấy!”

Diệu Lâm Tình ở bên cạnh cũng nghe thấy những tiếng xôn xao bàn tán mà ngó ngang nhìn tứ phía xung quanh, bất chợt trên điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn lạnh lùng. Lâm Tình xem hết tin nhắn rồi lại nhìn về người trợ lý đứng ở sau cánh gà nhiều lần hối thúc lại đưa mắt nhìn sang Khế Phương mà lưỡng lự.

Khế Phương nhắm hai mắt lại, that lỏng bản thân.

Đã tới lúc rồi!

Đoạn video của cô mà khiến cho buổi lễ trao giải cũng phải dừng lại mà ngập ngừng chưa dám trao tiếp. Ở bên kia vang lên những tiếng xì xào, ở ngay trên bục trao giải thì chỉ là một không khí im lặng có nhiều phần khó xử.

Nhưng rồi tất cả mọi chuyện Khế Phương chưa kịp xử lý đã nhanh chóng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc từ nơi xa nhìn thẳng hàng ghế dự lễ của cô mà tiến tới.

Mùi sữa hạt vương trên bầu không khí ngột ngạt.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy khí chất rắn rỏi.

“Đây không phải Dư Vu Quân sao?”

“Là chủ tịch của Vạn Kim đấy!”

“Tôi nghe nói năm nay anh ấy vì xử lý chuyện riêng của gia đình mà không chấp nhận tham gia trong ban giám khảo của buổi lễ trao giải này. Không biết đã giải quyết xong chuyện gia đình chưa nữa.”

Khế Phương trợn trừng mắt nhìn dáng người đang vẫn từ từ bước đến mà không khỏi nhiều phần nghi hoặc. Hơn nữa hắn ta còn cầm trên tay một ly sữa hạt đang bốc khói nghi ngút.

Chẳng lẽ là...

Tiếng bàn tán lại vang lên:

“Anh ấy là đang tiến tới trước mặt tôi sao?”

Tiếng giọng chanh chua của đám người khi nãy lại vang lên:

“Năm ngoái khi anh ấy vẫn còn là người quyền lực nhất trong ban giám khảo, không phải anh ấy đã đánh giá cậu rất cao hay sao? Không biết chừng là bây giờ cố ý muốn mượn cơ hội này để tiếp xúc với cậu!”

Khế Phương nghe xong mấy câu nói đầy mắc cười, dù bây giờ vẫn còn khá ngạc nhiên về sự xuất hiện kia nhưng vẫn không khỏi tức cười mà hiện lên cái bộ mặt đầy khinh bỉ nhìn về đám người phía sau:

“Cũng đâu phải phượng hoàng mà đòi nhân gian ghi nhớ!”

Câu nói vừa cất lên Khế Phương quay mặt đã nhìn thấy cốc sữa dừng lại trước đoạn ngay không trung, Dư Quân ngồi thụp xuống ngay dưới chân của Khế Phương mà ân cần lên tiếng:

“Em chưa ăn tối! Uống cốc sữa này đã!”

Ánh mắt của tất cả mọi người toàn bộ đều đổ dồn về một phía mà không khỏi kinh ngạc.

Từ bao giờ một người lạnh lùng như Dư Vu Quân thương trường độc ác tàn nhẫn đã tôi luyện bản tính sắc lạnh của hắn, thậm chí đến người mẹ nuôi của mình còn không ngần ngại tống vào tù vậy mà lại có thể ân cần trước mặt một cô gái có quá khứ phức tạp như Khế Phương hay sao?

Chẳng lẽ đoạn video đó hắn ta còn chưa được xem?

Khế Phương đón lấy cốc sữa, ngần ngại một hồi do dự mới uống hết.

Đám người ngồi ngay đằng sau vôi chạy ngay đến trước mặt hắn mà đưa ra đoạn video:

“Anh à! Em không muốn anh bị lừa như thế này nên mới cho anh xem đoạn video vừa nãy mới được tung lên thôi. Có lẽ anh còn chưa biết. Anh hãy xem đi. Đừng để bị cô ta lừa. Cô ta không phải là một người lương thiện hiền lành giống như vẻ bề ngoài đâu!”

Dư Vu Quân đón lấy cốc sữa đã cạn sạch từ tay của Khế Phương mà nhạt ý nhìn sang người phụ nữ đã chạy ra chắn ngay trước mặt mình mà lên tiếng:

“Tôi không biết là đoạn video đó mấy người đã xem được đến đâu, đã xem được những gì. Nhưng tôi chắc chắn rằng thứ tôi biết về vợ của mình sẽ nhiều hơn là thứ mà mấy người biết.”

Vợ!

Vợ mình?

Khế Phương mặt lạnh tanh nhìn vào khoảng không trước mặt bà để mà tất cả mọi người đang mắt chữ a mồm chữ o há hốc ngạc nhiên. Cô chỉ cười trong lòng lấy một cái, hóa ra cái nguyên nhân mà hắn ta từ bỏ làm giám khảo của lần này chính là bởi vì muốn nhân cơ hội này mà công bố về thân phận của Khế Phương với tất cả mọi người.

Diệu Lâm Tình nắm lấy tay Khế Phương mà ấp úng:

“Hai người đã lấy nhau rồi? Sao hai người... từ khi nào vậy? Tại sao lại không có thông báo gì hết? Tại sao lại không biết gì hết... hai người từ bao giờ vậy?”

Khế Phương bất giác cười nhẹ rồi theo thói quen đưa tay lên bụng của mình lấy một cái. Diệu Lâm Tình ngay lập tức đã hiểu ra mọi chuyện lại càng thêm há hốc miệng lần nữa.

Ngải Huế đưa ánh mắt ái ngại nhìn về phía của Makky từ đầu tới cuối vẫn chỉ là một mực trầm tư:

“Thật là không tin nổi! Hóa ra chị ấy với chủ tịch đã kết hôn rồi! Cậu cũng đừng khó chịu, người nổi tiếng phải giữ bí mật là chuyện đương nhiên.”

Makky xoay người nhìn cô gái bé nhỏ đang đứng ở bên cạnh mà chỉ hiện ra cái gương mặt tức cười:

“Nói tôi nghe xem nào? Chị với anh rể tôi kết hôn thì có gì mà phải khó chịu? Hơn nữa nếu không có tôi thì anh rể còn chẳng được chấp thuận đấy chứ!”

“Anh rể?”

Dư Vu Quân đút một bay vào túi quần, một tay vẫn còn cầm nguyên cốc sữa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về tất cả mọi người xung quanh vẫn còn đang ngạc nhiên mà lên tiếng:

“Đoạn video mà mọi người đang xem tôi đã cập nhật lại đầy đủ nội dung rồi. Chắc hẳn bây giờ đã có đầy đủ full HD, mọi người cứ từ từ mà thưởng thức. Tôi đã đưa sữa cho vợ tôi xong rồi, xin phép rời khỏi nơi đây.”

Bước thêm một đoạn bước chân của hắn lại ngập ngừng nán lại nhìn tất cả mọi người:

“Hôn lễ của chúng tôi đang dự tính về thời gian. Khi chắc chắn sẽ đưa thiệp mời tới tất cả mọi người có mặt ở nơi đây để cùng chúc phúc cho vợ chồng chúng tôi. Hy vọng ngày hôm đó mọi người sẽ đến chung vui thật đông đủ.”

Khế Phương bước ra khỏi lễ trao giải Galaxy trên tay cầm một cái cúp vàng danh giá cho vai diễn nữ chính tuyệt hảo nhất được đánh giá xuất sắc nhất.

Dư Vu Quân đợi cô ngay bên hông xe, vừa thấy người đã lập tức lao ra trao cho cô một nụ hôn nồng cháy.

“Em thật xinh đẹp!”

Đường lưỡi dịu dàng hoà lẫn nhiệt cảm của hai người chung nhịp đập.

Cuộc đời sau này của cô-Khế Phương này sẽ không cần phải lo lắng thêm điều gì hết. Bởi tất cả đều đã có Dư Vu Quân-người chồng, người cha của con Khế Phương gánh đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.