Điểm sáng trong ba tuần nhạt nhẽo vừa qua là tôi được gọi đi phỏng vấn.
Mọi chuyện trôi qua rất êm đẹp. Tôi dựa lưng vào ghế nhìn màn hình máy
tính, thầm nghĩ tới những biểu hiện của mình khá tốt. Có thể tôi sẽ được như ý nguyện, tức là được nhận vào làm, hoặc là sẽ bị từ chối. Mà tôi
thì lạc quan tới mức không hề nghĩ đến vế thứ hai.
Còn nói về
người đàn ông dạo trước đứng cửa nhà tôi, thao thao bất tuyệt đủ thứ
chuyện trên trời dưới biển nay lại đột nhiên biến mất như một bóng ma.
Nhưng rồi bóng ma đó lại xuất hiện vào một buổi sáng làm nhũng nhiễu cuộc sống yên bình của tôi.
Mới sớm đầu thu, trời đẹp trong xanh rất thanh bình. Tôi đang uấn éo thể
dục ở công viên thì nhận thấy giọng nói ngang phè phè vang lên cạnh
mình. Tôi quay ra, mắt trợn như ốc bươu khi phát hiện người đó là Khải
Huy.
“Em chăm chỉ tập thể dục thật đấy.”
“Nhà anh ở gần đây sao?”
“Không, nơi nào có người đẹp thì tôi đến thôi.”
Tôi lắc đầu rồi chạy ra chỗ khác. Khải Huy thấy thế cũng đuổi theo.
“Em làm sao mà cứ tránh tôi như tránh bệnh dịch thế? Từ nãy tới giờ tôi đâu có làm gì tổn hại tới em đâu. Chúng ta đã hứa sẽ chung sống hòa thuận
rồi mà.”
Tôi dừng chân.
“Thì tôi cũng đâu có gây chiến với anh. Tôi đứng chỗ đó lâu rồi muốn đổi gió. Anh sao cứ phải theo tôi rồi suy diễn lung tung.”
“À, vậy hả? Nhưng tôi đâu có chạy theo em. Đường này là của chung. Tôi
thích chạy hướng đó trùng hợp lại cùng hướng với em. Chúng ta có duyên
ghê.”
Có duyên cái con khỉ. Tôi đang tính chạy ra chỗ khác thì gặp bác Lưu hàng xóm đang hớn hở đi tới.
“Hạ Vi. Ai đây? Đẹp trai ghê nha. Cháu có rồi mà không giới thiệu gì cả, cứ giấu mãi thôi.”
“À không, bác hiểu nhầm rồi.”
Tôi xua tay hết mức, dùng mọi biện pháp ngăn chặn dòng suy nghĩ lệch lạc
đang hiện diện trong đầu bác. Không hiểu bác có biết thật không nữa mà
cứ vỗ vai tôi liên hồi. “Bác biết rồi, bác biết rồi.” Sau đó còn giơ
biểu tượng chiến thắng với Khải Huy.
Tôi ngờ nghệch mất giây lát. Khải Huy đứng bên được phen ôm bụng cười sặc sụa như lên đồng. Cái
người này, cười mãi không thấy méo mồm sao?
“Em thấy không? Chúng ta đẹp đôi tới mức bác ấy phải ngoác miệng ra khen kìa.”
Tôi lắc đầu chán ngán bởi khả năng ảo tưởng của anh ta vẫn không hề thuyên giảm, có khi ngày một tăng cao.
“Anh đắc ý gì chứ? Tính bác ấy vốn yêu đời, gặp ai bác cũng sẽ như thế thôi. Anh không cần phải lãng phí cảm xúc của mình.”
“Không sao, tôi thừa cảm xúc.”
Một câu ngắn gọn của Khải Huy khiến tôi cứng họng. Tôi đã cố gắng kiềm chế
lắm để không lườm anh ta. Người này đúng là cảm xúc phong phú đa dạng có thừa.
Tôi bước nhanh về phía trước mặc kệ anh ta đứng luyên
thuyên đằng sau. Bây giờ mà cứ nói chuyện nhiều thế nào tôi cũng đứt nơ
ron mà chết, tuổi thọ cũng theo đó mà dừng lại ở cột mốc hai tư.
“Sao em đi nhanh vậy? Cẩn thận kẻo máu dồn hết xuống chân bây giờ.”
“Tôi nghĩ đây không phải Trái Đất thân yêu của mình nữa rồi. Tôi cần tìm đường trở về.”
“Em nói nghe hay ghê. Đây là Trái Đất mà.”
“Nếu đây là Trái Đất tôi chắc chắn anh là người ngoài hành tinh. Đĩa bay của anh đâu? Lấy ra rồi mau mau trở về hành tinh của anh đi.”
Người này thật đáng ghét, không làm phiền cuộc sống của tôi thì anh ta thấy không hài lòng?
“Em vừa làm tổn thương sâu sắc tới trái tim mềm yếu của tôi.” Vừa nói anh
ta vừa ôm ngực tiến tới làm tôi chống không nổi đành lùi tiếp ra sau.
Được vài bước chân, lưng tôi đã đập vào lan can sắt, lạnh buốt người.
“Thật là em không quan tâm tới thành ý của tôi?” Anh ta bước thêm một bước,
cúi đầu nhìn tôi. Nụ cười gian xảo trên môi tắt ngấm. Sự nghiêm túc trên gương mặt khiến tôi có chút hốt hoảng.
“Tránh ra coi, anh đừng có được nước lấn tới.” Tôi nhích chân sang bên, lách lách thoát theo đường lan can.
“Thôi được rồi, em chậm tiêu nên cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng em đã nói sẽ chịu trách nhiệm rồi nên không được quên đâu đấy.”
Xem ra tôi đã quá sai khi so mặt hắn với cái đít chảo rồi, đít chảo đã ăn
nhằm gì, mặt hắn phải dày bằng cái thớt bảy phân. Đúng là không biết xấu hổ.
Cứ thế anh ta lại tiếp tục tự biên tự diễn một tràng dài khiến tôi không kịp phản ứng, chỉ biết đứng thộn mặt ra như chó Bull.
Nhìn vẻ ngu ngơ của người đối diện anh ta khẽ nhếch môi, đầu cúi xuống chân tôi, mím lại như cố nhịn cười.
“Thời gian không còn nhiều nữa, tôi phải trở về hành tinh của mình đây. Em ở lại, nhớ cọ giầy cho kỹ.”
“Sao cơ?” Tôi đang hút sữa, nghe xong câu nói kì quặc đó mà nhả luôn, mắt lờ dờ soi xét.
“Hồi nãy mải bàn chuyện yêu đương với em mà quên nhắc, em… dẫm phải phân chó rồi.”
Nói xong Khải Huy vỗ vỗ vai tôi, khuôn mặt làm ra vẻ xót thương rồi một mạch chạy đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Tôi tiếp tục hút sữa, cố gắng tiêu hoá lời nói đầy mùi xảo quyệt của hắn
rồi nhìn xuống đế giầy, thấy dấp dính, màu vàng khè lại thum thủm. Tôi
sặc sữa, miệng suýt sùi bọt mép.
Mẹ ơi cái gì đây? Phân chó. Mới
sáng sớm con nào không có ý thức thả bom giữa đường giữa lối thế này.
Tôi gào ầm trọng bụng. “Trời ơi là trời, sao quỷ thần lại đi nặn ra cái
tên Khải Huy ác như con tê giác này vậy?”
Tôi nhìn xuống chân mà
ôm mặt đau lòng khóc tức tưởi. Vậy là đôi giày mới tinh vừa tậu tháng
trước đã ra đi vào cái ngày chả mưa chả nắng gì cả.
…
Buổi chiều, tôi với Diễm My dắt nhau ra BigC mua sắm vài thứ linh tinh. Nó
cần mấy món đồ gia dụng mới còn tôi thì mua thực phẩm lấp đầy cái tủ
lạnh trống rỗng suốt tuần qua. Tổng kết lại cũng mất kha khá một khoản
tiền cho danh sách vừa lập.
Tôi đẩy xe tới quầy hàng sữa. Bỗng
thấy một bé gái mặc váy hồng chừng năm, sáu tuổi vấp phải viên gạch mấp
mô trên sàn, đầu đập mạnh vào eo của bà cô béo đứng trước.
Không có thiệt hại về người nhưng lại gây sự chú ý.
Giọng nói bà cô khá to, trừng mắt nhìn đứa bé, miệng lại quát tháo không
ngừng. Đứa nhỏ sợ hãi quá nên cứ cúi gằm mặt khóc lóc. Tôi đẩy xe qua,
vốn định không muốn lo chuyện bao đồng nhưng nhìn thấy bé gái bị mắng
ghê quá, lại không thấy bố mẹ đâu. Bà cô thì độc mồm độc miệng đi so đo
với một đứa trẻ. Nhịn không được, tôi đành quay đầu lại.
“Cô ơi, cô có sao không ạ?”
Bà cô nhìn tôi lườm lườm.
“Cô thử bị nó đụng vào xem. Không biết mắt mũi để đi đâu, trẻ nhỏ không trông cẩn thận thả chúng ra làm loạn.”
Bà béo này càng nói càng hàm hồ. Tôi sôi máu.
“Bị một đứa trẻ con năm tuổi không may đụng trúng chắc phải bầm tím da thịt lắm cô nhỉ. Hay thế này đi, cô cứ vào viện kiểm tra cho chắc. Phí khám
không đáng bao, cháu sẽ trả.”
Mọi người xung quanh người tung
người hứng, bà cô béo không dám so đo với đứa trẻ nữa. Lại thấy tôi móc
tiền ra thì càng ngượng ngùng đành “hừ” một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy tỏ vẻ anh hùng vậy thôi chứ thực ra đâu có
nhiều tiền. Bà cô đó mà không biết xấu hổ, nhất quyết đòi tới bệnh viện
là tiêu.
Bé gái xinh xắn không còn khóc nữa, nó nhoẻn miệng cười tươi cảm ơn rồi chạy lon ton tới khu bánh ngọt. Diễm My đứng bên vỗ vai.
“Lúc nãy cậu gan thật đấy. Nhỡ bà béo đó làm ầm lên thì sao.”
“Không sao, có cậu đứng cãi cùng tớ. Lo gì không thắng được.”
“Ha ha” Diễm My cười phá lên.
“Đi, tớ với cậu đi xả stress.” Tôi chỉ tay lên tầng ba.
Vậy là chúng tôi lại dung dăng dung dẻ lên khu vui chơi. Được một lúc, Diễm My ôm bụng kêu đau đòi vào nhà vệ sinh. Tôi đành đứng gắp thú bông giết thời gian trong khi đợi nó đi giải tỏa nỗi buồn trở về.
“A, em gái.”
Tôi giật nảy người khi có ai đó tự nhiên khoác vai.
“Đồ điên, bỏ ra.”
Quay sang mới tá hỏa.
Hắn, chính hắn, cái thằng dắt chó đái bậy. Hà Nội bây giờ sao bé thế nhỉ?
“Anh đi theo tôi đấy à?”
“Ôi, anh đâu rảnh vậy. Anh dắt con đi chơi thì gặp em thôi.” Hắn ta chỉ chỉ về phía đứa bé đang chơi thú nhún gần đó.
“Anh làm bố rồi à?” Tôi trố mắt ngạc nhiên. Thằng ranh này cùng lắm bằng
tuổi tôi vậy mà đã có con lớn chừng này. Thật không tránh khỏi thắc mắc.
“Ô hay, cứ có con là phải làm bố à? Ở ngoài kia cũng có đứa bằng tuổi em gọi anh là bố đấy. Không lẽ anh là bố nó thật?”
Hắn ta nháy mắt. “À… mà trả em này.”
Thằng đó đưa tôi năm nghìn kẹp trong một con gấu bông nhỏ.
“Anh không thích nhà vệ sinh công cộng. Anh thích dắt chó đái đường hơn. Như thế mới định hình phong cách riêng của anh.” Hắn ta nháy mắt một cái.
Tôi nhìn thấy mà muốn nôn sạch quả trứng gà mới ăn.
Bố cái phong
cách vô ý thức, bố cái thằng bệnh hoạn còn thích làm loạn. Tôi bây giờ
không biết lấy gì mới đo được độ mặt dày của hắn ta nữa.
“Em cho anh địa chỉ với số điện thoại đi.” Hắn ta chìa điện thoại ra.
“Tôi không cho.”
“Mạnh mồm gớm. Nếu không cho anh sẽ ngày ngày tháng tháng đến nhà em ôm đàn
tựa gốc nguyệt, ca hát tỏ tình cho em chết phiền mới thôi.”
“Anh… dọa tôi. Tôi sẽ kiện đấy”
Thằng đó ôm bụng cười ngoặt nghẽo. “Em mau mau đi kiện đi, quá năm giờ là
người ta không làm việc đâu.” Nói xong hắn xua xua tay đuổi tôi như đuổi vịt.
Tôi đứng tức xì khói mà không làm gì được, điên thật. Chưa kịp nghĩ ra câu đốp trả thì con trai hắn lon ton chạy tới. Tôi được thể kéo tay bé về phía mình, hất hàm đe dọa.
“Anh còn dám làm phiền nữa tôi sẽ đem bán con anh sang biên giới.”
Tôi làm mặt gian, cảm thấy răng đang va vào nhau lập cập nhưng vẫn cố nói cứng.
“Anh tin không?”
Tên đái bậy cười bò ra bàn còn tôi thì chẳng hiểu gì. Thiết nghĩ, mình vừa
cứu một bé gái khỏi mụ đàn bà miệng quạ xong giờ lại đi làm mấy trò này
đúng là dở người quá. Bé trai bị dọa cho sợ nên khóc nhè, tôi hốt hoảng
thả tay bé ra. Giờ chỉ muốn kiếm cái mo đeo vào mặt, ai đời lớn xác thế
này còn đi bắt nạt con nít thật không ra thể thống gì cả.
“Em đang làm gì vậy? Sao lại dọa trẻ con thế?”
Có giọng đàn ông trưởng thành sau lưng. Tôi liền quay lại thấy người ngoài hành tinh đang bế trên tay bé gái mặc váy hồng lúc nãy. Tôi do quá sợ bị phát giác hành động không đứng đắn nên chỉ dám lắp bắp.
“Tôi thấy đứa bé bị thằng kia bắt nạt nên tôi cứu.” Chỉ chỉ tay về phía đái
bậy. “Đấy, anh xem, thằng đó nó giật đồ chơi của bé.”
Thằng đái bậy nằm cười lăn lóc trên bàn gắp thú nhồi bông. Tôi nhìn mà chả hiểu mô tê gì sất.
Khải Huy mặt nghiêm, tay bế đứa bé gái đi tới chỗ đái bậy.
“Cậu trông cháu cho cẩn thận không về chị anh lại nhốt cả đám bên ngoài giờ.”
Quá vớ vẩn, quá điên khùng, quá tào lao.
Tôi không hiểu hôm nay mình bị ma theo quỷ ám gì mà đi chơi xả stress cũng không xong. Tôi đứng đó vừa ngại vừa ê chề mặt mũi.
Đang tính bài chuồn êm thì bé gái xinh xắn buộc tóc hai bên chạy tới nắm tay.
“Chị ơi, chị đi ăn thịt nướng Hàn Quốc với em nhé.”
Tôi nhìn đôi môi hồng nhỏ xinh của bé, hạ thấp người xuống cho dễ nói chuyện.
“Chỉ cảm ơn em nhưng chị còn có hẹn với bạn, chị không đi được rồi.”
Bé gái rưng rưng. Tôi nhìn bé mà chẳng biết phải làm sao nữa.
“Em vừa giúp con bé mà, đi cùng luôn cho vui.”
Tôi nhăn mặt nhìn Khải Huy. Tôi vừa cứu bé gái nhưng cũng vừa dọa bé trai xong đấy.
Tiếng chuông điện thoại tới. Tôi mở máy, chưa kịp nói gì thì Diễm My đã liến thoắng.
“Mẹ tớ vừa mới lên, đang ở bến xe. Tớ phải ra đón mẹ luôn. Lát nữa cậu bắt
xe buýt về nhé. Tớ rất rất xin lỗi. Mong người hãy thứ tha.”
Tôi nói “ờ” rồi cúp máy. Bé gái mặc váy hồng đứng bên cười tủm tỉm.
“Chị ơi, bây giờ chị không còn bận bạn nữa. Chị đi cùng em nhé. Chị không đi là em không được ăn thịt nướng đâu.”
Tôi nhìn Khải Huy, anh ta huýt sáo, mắt nghếch đi chỗ khác không thèm quan tâm thế sự.
Bé gái cứ nũng nịu bám tay, tôi liền xoa đầu bé.
“Vậy là chị đồng ý rồi nhé.”
Tôi đơ người, chưa kịp nói gì thì cô bé đã vội buông tay, chạy thật nhanh tới chỗ đái bậy đang đứng, lấy tay ẩn vào mông hắn.
“Anh Khang về đi, mẹ tìm anh nãy giờ đó.”
Đái bậy lại cười sặc sụa. Anh ta đứng nghiêm chào kiểu quân đội, véo má bé gái rồi quay gót xuống cầu thang cuốn.
Khải Huy bế cô bé lên tay, nhìn tôi cười hiền hậu.
“Không phải em chưa ăn sao? Đi nào, chúng ta đi ăn thịt nướng.”
Anh ta vừa đi vừa đùa cợt với bé gái. Không biết họ nói gì mà đứa bé cứ cười liên hồi không dứt. Đi được vài bước chân.
“Em mau dắt tay Sóc rồi chúng ta còn đi ăn nữa.”
Nói xong anh ta quay đầu bước đi. Tôi dắt bé Sóc theo sau. Tự nhiên lại chả hiểu nổi hành động của mình nữa. Hay là vì thịt nướng nhỉ? Không đâu,
chắc vì bé gái xinh xắn kìa rồi.
Bốn chúng tôi, hai người lớn hai người nhỏ vào một quán thịt nướng BBQ chuẩn phong cách Hàn Quốc. Sau
khi chọn được bàn, một cô nhân viên trong trang phục hanbok tươi cười đi tới chào hỏi và đưa thực đơn.
“Nhà hàng đang có chương trình
giảm giá ba mươi phần trăm với suất ăn gia đình. Nhà mình sẽ chọn món đó hay ăn khẩu phần khác ạ?”
“Chúng tôi chọn suất ăn gia đình. Nhớ đừng làm cay bởi còn có trẻ nhỏ.” Khải Huy gọi món sau khi mắt đã rời khỏi thực đơn.
Cô nhân viên gật đầu bước đi. Tôi nghĩ một lúc mới ngộ ra. “Vậy là bé gái
này muốn tôi đi cùng là để được giảm giá bữa thịt nướng. Láu thật.”
“Nhím, mau cảm ơn cô đi.”
Vậy ra cô bé xinh xắn này tên Nhím, cái tên rất hay lại còn dễ thương, y như tính cách hiếu động của cô bé vậy.
“Em cảm ơn chị.” Nhím quay sang ông cậu của mình. “Nhưng cậu ơi, sao lại
gọi chị là cô. Ở nhà mẹ bảo không được gọi những người xinh đẹp như chị
là cô. Không phải mẹ cũng dặn cậu mấy lần không được gọi mẹ là bà chị
sao?” Đến chữ bà, cô bé kéo dài hơi.
Tôi chớp chớp mắt với bà cụ non ngồi chéo mình rồi ôm miệng cười. Tôi cố gắng nhịn lại, ngồi
nghiêm chỉnh. Khải Huy đối diện một tay chống lên bàn, nhìn tôi rồi nở
nụ cười nửa miệng.
“Thấy không, em ở với tôi chỉ có vui thôi!”