Tôi tỉnh giấc bởi tiếng gọi của người nào đó. Quay mặt sang, tôi nhìn mãi mới thấy rõ cô y tá xinh đẹp đứng bên.
“Cô ơi, bác sĩ muốn gặp người bệnh phòng này, nhưng mà anh ta đi đâu rồi?”
Tôi quệt hai hàng nước mắt đã khô trên má, đảo mắt một vòng mà không
thấy người đâu. Đầu óc bắt đầu hoạt động hết công suất, sau quá trình dò xét, phân tích đưa ra kết luận:
“Vậy chắc anh ấy đi nhà vệ sinh. Cô đợi chút tôi sẽ đi tìm anh ấy về.”
Không đợi cô y tá trả lời, tôi vội ba chân bốn cẳng chạy tới toilet
cuối hành lang. Có tiếng nước chảy, có tiếng người nói chuyện, không chỉ một mà là hai. Sốt ruột, tôi đành liều mình xâm phạm quyền riêng tư của người khác, đưa tai áp sát cánh cửa trắng muốt, cố gắng dùng nội lực
thu thập thông tin từ bên trong theo các phân tử gỗ truyền ra ngoài.
“Cái gì? Hỏng điện thoại rồi tưởng cậu hỏng cái đó. Cô ấy tin cậu bị
như vậy thật sao? Cậu cũng quá đáng lắm, người ta hiểu lầm thì phải giải thích cho người ta hiểu chứ.”
“Mình cũng không ngờ được, ai bảo cô ấy ngốc quá làm gì.”
“Biết cậu như vậy mà vẫn chịu trách nhiệm sao? Cô gái này đúng là của hiếm đấy nhé.”
Không thể tin nổi vào những gì mình nghe được. Lòng tự trọng trong tôi ngùn ngụt như khói tỏa ra mỗi khi bà ngoại nhóm lửa nấu nước. Tôi dồn
hết hỏa lực cùng toàn bộ sức mạnh lên hai tay, một đòn đẩy mạnh cánh cửa trước mặt.
Cả nhà vệ sinh vang lên thứ âm thanh chấn động tất cả nghi phạm ở
trong khiến chúng mặt mày cứng đơ, chỉ còn biết nhìn nhau trợn mắt há
hốc mồm.
Như kịch bản phim, tôi hùng dũng đứng trước mặt Khải Huy, hếch mắt lên trần nhà trắng muốt hợp với phương thẳng đứng một góc alpha trăm hai
mươi độ. Vừa khóc vừa tức, tôi liếc nhìn hai tên trời đánh. Không ai
khác, Khải Huy và cậu bạn lắm mồm của anh ta - Hoàng Dương. Rõ ràng vừa
thấy xả lũ vào bồn cầu, tôi chắc chắn anh ta hoàn toàn khỏe mạnh. Ôi
trời, cái con người này.
Dù không muốn khóc nhưng hai hàng muối mặn cứ trực trào trong khóe
mắt. Nhìn thấy Khải Huy là tôi tức điên lên rồi. Cái đồ vô liêm sỉ không có tính người.
“Nói đi, từ bấy đến giờ tôi đâu có làm gì tổn hại tới anh. Là vì anh
bị mô tô đâm nên ôm hận trong lòng, hay do tôi mà anh bị hỏng mất cái
điện thoại quý giá. Hay anh có tính tà ác từ trong xương tủy, thấy tôi
xui xẻo nên anh vui mừng?”
“Tôi không có ý như vậy.”
“Được thôi, không lẽ anh nghĩ tôi là một con khờ, thích đem ra làm trò đùa lúc nào cũng được?”
“Tôi không hề nghĩ cô như vậy. Tôi xin lỗi, tôi giỡn hơi quá.”
“Gì chứ?”
“Chắc tại vì thấy cô cũng hơi lạ. Tôi không hề muốn làm tổn thương cô, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Tôi xin lỗi.”
“Quá đủ rồi.” Quá mặt dày, quá bỉ ổi, quá đáng khinh. Đó là tất cả những mỹ từ tôi có thể nghĩ ra và dành cho hắn.
Tôi quệt nước mắt bỏ đi. Tên Khải Huy này tự nhiên kéo tay lại, lằng
nhằng như đỉa phải vôi. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, tôi quyết tâm
quẳng chút thiện cảm còn xót lại về anh ta từ trái tim phi thẳng ra
chuồng xí. Cái đồ đáng ghét, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước
giếng, tôi cũng không còn gì phải thấy có lỗi với anh cả. Bên đó mà xông ra là tôi chiến luôn. Bây giờ nỗi đau ngang nhau, hận thù sòng phẳng.
Cái tên này mặt dày như đít chảo, cứ dây dưa lằng nhằng mãi không
thôi. Bực mình quá, tôi lại nghĩ tới mấy lời của anh ta hôm trước. Muốn
thoát khỏi lưu manh phải làm sao? “Lên gối hạ bộ”. Được thôi, tôi sẽ cho anh là người đầu tiên trải nghiệm.
Tôi định thế rồi nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ đạp cho anh ta hai phát vào chân rồi chuồn lẹ. Hãy cảm ơn vì tôi là người có tấm lòng lương
thiện, để lại cho anh nguyên vẹn mà còn làm bố. Có thì hãy giữ lấy, đừng lôi ra đùa giỡn người khác. Đồ đểu cáng.
…
Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. Không
thể hiểu nổi tại sao có kẻ đầu óc bất thường, đi hình dung ra con người
đó bằng hai từ “phong trần”, “sáng sủa”? Đứa nào nói vậy là phải vả cho
nó vỡ mồm không còn răng nhai cơm.
Cháy nhà mới ra mặt chuột, thế nên các cụ mới bảo những cái xấu xa luôn ẩn sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ hào nhoáng quả không sai chút nào.
Tôi xuống nhà uống nước, hồi tưởng một lúc thấy người như anh ta mà đi làm sommelier mở nhà hàng đúng là rất phí phạm nhân tài. Con người này
lẽ ra phải đi làm diễn viên mới đúng. Có thể đại diện Việt Nam, đưa điện ảnh nước nhà vươn ra Châu Á hướng đến thế giới. Rồi có khi sẽ được
xướng tên ở hạng mục “nam diễn viên chính xuất sắc nhất”, mang về tượng
vàng Oscar đầu tiên trong lịch sử.
Chẹp chẹp, quá là lãng phí. Tôi uống một hơi hết cốc nước đầy, ổn định tinh thần, cất nhanh chai nước khoáng vào tủ, định bụng đi ngủ thì
chuông cửa reo lên.
Tôi nhòm qua lỗ mắt mèo, thấy có bóng người cao lớn. Tôi lấy giọng.
“Ai vậy?”
“Là tôi, Khải Huy.”
Anh ta tới đây có việc gì? Tính đến rạch mặt ăn vạ chắc? Lần này tôi hết sức cảnh giác, chỉ mở hé cửa, thò đầu ra hỏi.
“Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến xin lỗi em.”
Minh tinh Khải Huy một phát đã biết quay về chính đạo rồi sao? Tôi không tin.
“Xin lỗi vì cái gì?”
“Vì tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Từ lúc tôi đến nhà khiến em không vui cho đến chuyện chiều nay. Tôi vô tình đùa giỡn hơi quá làm em tổn
thương. Tôi muốn nói lời xin lỗi với em về tất cả những chuyện này. Hi
vọng em không còn giận tôi.”
“Anh không bị tiêm nhầm thuốc chứ?” Dám đồ rằng đầu hắn vừa đập vô
tường dẫn tới chấn thương trục trặc. Hoặc có thể sốc đến mức không nhận
thức được.
“Tôi thành tâm thành ý tới xin lỗi, em đừng nghĩ xấu về tôi như vậy.”
Anh ta bày ra bộ mặt vừa đáng thương vừa nghiêm túc như muốn chứng minh
những điều đang nói là sự thật.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi nhếch miệng.
“Vậy anh thực sự đến xin lỗi tôi?”
“Đúng vậy.”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi. Tạm biệt.”
Tôi nói xong liền đóng cửa. Khải Huy như có linh tính trước liền chặn lại.
“Tôi trông không đáng tin lắm đúng không? Mặc dù vẫn còn đau do được
em tặng hai phát vào chân nhưng tôi vẫn lặn lội đường xa, đêm hôm khuya
khoắt tới xin lỗi. Vậy mà em lại cho rằng tôi nói đùa.”
Vẻ mặt anh ta đáng thương vô cùng khiến tôi có chút yếu lòng.
Nhưng khoan, trình độ diễn xuất của người này đạt đến mức thiên biến vạn hóa, thâm sâu vô cùng. Tôi cần phải đề phòng hơn.
“Vậy tại sao lúc đó anh lại nói dối tôi?”
Khải Huy trầm tư suy nghĩ.
“Lúc đó thấy em hơi lạ, và tôi cũng muốn cho em biết tình cảm của tôi. Tôi không ngờ lúc đó em lại lo lắng tới vậy. Tôi xin lỗi.”
Tôi nhíu mày.
“Gì chứ?”
“Thực sự những lời nói dối của tôi chỉ muốn mang lại điều tốt. Chắc do cách biểu đạt của tôi hơi quá nên khiến em hiểu lầm.”
“…”
“Hơn nữa ai mà chẳng có lúc mắc lỗi phải không em. Nếu lời nói dối mà
muốn tốt cho người khác có phải đáng được hưởng khoan hồng không?”
“Vậy lời nói dối của anh tốt ở điểm nào?” Tôi cắn môi.
“Nó giúp chúng ta thêm xích gần nhau hơn. Nhờ đó mà tôi cũng nhận ra
tương lai của mình. Em cũng biết được con người tốt trong tôi. Sẵn sàng
hy sinh vì người khác.” Khải Huy trầm ngâm. “Không phải em cũng có lúc
nói dối sao. Những điều nói dối muốn tốt cho người khác. Lần trước nhờ
có em mà Quốc Việt đã chịu chú tâm học hành, lại còn vì nó mà bị thương
nữa.”
Chữ “bị thương” anh ta kéo dài hơi. Tôi nghi nghi, chẳng lẽ anh ta biết tôi giả vờ?
“Vậy nên những lời nói dối của chúng ta đều là những lời nói dối tốt đẹp. Cả hai ta đều hòa. Chúng ta có thể làm bạn bè chứ?”
Khuôn mặt Khải Huy nghiêm túc càng củng cố cho giả thiết anh ta biết tôi giả vờ. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì.
“Hay em nghĩ những lời nói của tôi là giả. Chê tôi không xứng làm bạn bè với em?”
Đụng chạm vào lòng tự ái của anh ta. Bây giờ nói “không” là không được phải không?
“Tôi không có ý đó.” Khải Huy chớp chớp mắt, tôi liền bổ sung thêm.
“Chỉ là chúng ta không chung lý tưởng nên khó nói chuyện hợp chủ đề.”
“Không chung lý tưởng ở điểm nào? Em lấy ví dụ ra xem?”
“Anh thấy đấy, tôi với anh cũng như hai đường thẳng song song không
bao giờ giao nhau, nếu có sẽ ở xa tít tắp, mà chúng ta thì chả biết xa
tít tắp là ở phương nào cả. Hoặc có thể tôi với anh chỉ như hai đường
thẳng cắt nhau, vô duyên gặp một lần rồi tạm biệt mãi mãi. Đó là sự
thật, chúng ta không nên dối lòng làm gì cả.”
Tôi nói một hơi dài, giọng văn lưu loát, thanh âm lên xuống nhịp
nhàng. Khải Huy ngây người đứng đó đợi tôi nói xong mới phản ứng lại,
khóe miệng anh ta nở nụ cười gian.
“Vậy ra ngày xưa em học giỏi toán Hình?”
“Anh không cần khen. Tôi tự biết khả năng của mình.”
Khải Huy lại cười. Ghét thật, cười cái gì mà cười?
“Bây giờ tôi biết thêm khả năng biểu cảm của em tăng vượt bậc.”
“Quá khen. Tôi đây không dám múa rìu qua mắt thợ với minh tinh điện ảnh như anh đâu.”
Bộ mặt tươi cười của Khải Huy cứng đờ trong giây lát nhưng anh ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
“Vậy tại sao em không nghĩ đến trường hợp hai đường thẳng trùng nhau, sẽ hòa làm một và cùng đi tới hết chặng đường?”
Lần này chết không kịp ngáp thật rồi. Mặt mũi tôi bây giờ tái mép như
người bị si đa. Dù vậy tôi vẫn phải cố gắng giữ thái độ nghiêm túc để
tránh bị phát giác bỏ mạng chốn sa trường.
Khải Huy nhìn tôi nở nụ cười nửa miệng, tuy không muốn nhưng phải thừa nhận nó rất duyên.
“Hai đường thẳng song song trong phép toán sẽ luôn luôn đi cùng nhau
nhưng hai con đường trong cuộc sống thì có ai đảm bảo được điều đó.
Trong chuyến hành trình của đôi chân, làm sao ngăn được bước chân có lúc rẽ ngang rẽ dọc. Hai đường thẳng song song sẽ có điểm chung nếu hai
đường thẳng chịu khó không thẳng một tí. Đó chính là vấn đề, ai cũng cho là không thể nhưng thực tế cuộc sống có thể làm được nếu một trong
chúng chịu vì đường kia mà cong lại.”
Tôi há hốc mồm rồi lại ngậm miệng. Anh ta nhìn tôi ho khan một tiếng, mỉm cười.
“Nhưng làm hai đường thẳng cắt nhau cũng đâu có gì xấu. Rồi chúng sẽ
cắt nhau và có điểm chúng. Cứ dừng lại ở giao điểm không phải tốt hơn
sao, việc gì phải đi tiếp để rồi làm khổ nhau.”
Tôi nghẹn lời không biết phản bác ra sao.
“Em thấy đấy, nếu biết không có điểm chung và không muốn “uốn cong”
đến điểm chung thì cứ mãi là đường thẳng thôi. Nhưng ngược lại, nếu
chúng ta chịu vì đường kia mà đổi lộ trình thì dù là cắt nhau, song song hay trùng nhau thì đích đến cuối cùng vẫn là hạnh phúc.”
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai gần chết của Khải Huy là tôi muốn ngất. Ôi trời ơi, con người này không chỉ diễn xuất hay mà đọc thoại
cũng rất trôi chảy. Tôi quả thật đã động nhầm người rồi.
Khải Huy nghiêm túc nhìn tôi thấy sợ. Anh ta thở hắt ra.
“Việc chúng ta chung lý tưởng hay không chung lý tưởng đều xuất phát
từ ý nghĩ cá nhân. Nhưng không sao, khoảng cách sẽ không còn khi chúng
ta biết vì nhau mà vun đắp. Tôi sẽ nguyện vun đắp cho em.”
Tôi xua xua tay.
“Không vun đắp cũng chẳng sao. Bản thân tôi, tôi biết.” Thấy khuôn mặt trùng xuống của Khải Huy, tôi ngừng lại ba giây. “Tuy rằng tính tình
anh hơi xấu, mồm mép lại điêu ngoa, đôi khi thích trêu chọc con gái
người ta nhưng bù lại được trời cho khả năng diễn xuất hơn người. Sau
này có thất nghiệp cũng không lo đói. Người như anh nhất định tìm được
cái vung nồi thích hợp. Cho nên anh đừng lo lắng gì cả, hãy nghĩ thoáng
ra một chút.”
Khải Huy cười rất tươi tỉnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Em quan tâm tôi quá, tôi biết làm sao đây? Hiện tại tôi đã tìm được
cái vung nồi là em rồi nên cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa.”
Nhìn gương mắt tươi roi rói của anh ta là tôi lại có chút không yên
tâm. Thấy cứ kì kì sao đó, hình như mình lại bị xỏ mũi rồi.
“Vậy ra anh đến đây để khoe khoang tài diễn xuất chứ không phải tới xin lỗi?”
“Không, tôi tới đây mục đích là để xin lỗi em. Tôi hoàn toàn không có ý gì khác.” Khuôn mặt anh ta bỗng nhiên co lại.
“Nói dối.” Tôi bĩu môi.
“Câu nào của tôi cũng là thật. Thế phải làm gì em mới chịu tin?”
Tôi đắn đo một lúc.
“Vậy sau này anh không được đùa giỡn quá trớn với tôi, không được nói phét với tôi.”
Khải Huy không hề do dự liền gật đầu “đồng ý”.
“Từ giờ tôi với em trở thành bạn bè rồi, hãy vì tương lai con cháu chúng ta mà chung sống hòa thuận.”
“…”
“Em không trả lời tức là đồng ý rồi. Vậy bây giờ mình “yêu lại từ đầu” nhé.”
“Anh nói gì?” Ghét thật, người này lại bắt đầu diễn trò.
“Không, ý tôi là chúng ta hãy “quen lại từ đầu”, làm quen đó. Vậy tôi
giới thiệu trước. Tên tôi là Dương Khải Huy, hai tám tuổi, hiện là
sommelier, có mở cửa hàng rượu vang tuy không nổi tiếng nhưng cũng được
nhiều ngời biết đến. Tôi rất hiền lành, là một người tốt bụng, yêu hòa
bình và ghét chiến tranh. Nói về ước mơ của tôi cũng bình dị như bao
người khác. Tôi theo phong cách phương Tây: một vợ, hai con, nhà ba
tầng, xe bốn chỗ. Hiện tại điều ba và điều bốn tôi đã hoàn thành xong
duy còn điều một, hai là chưa thể vì cô gái giúp tôi thực hiện nó lại
đang giận tôi. Tôi rất buồn và đau khổ. Để chuộc lại lỗi lầm gây ra, tôi đã phóng xe ngay trong đêm đến xin lỗi cô ấy. Sau khi nhận thấy sự
thành khẩn của tôi, cô ấy đã chịu và làm bạn bè với tôi. Em xem, tôi có
phải là người rất chung tình đúng không?”
Từng câu từng chữ nuột nà như bôi mỡ. Văn phong rõ ràng, mạch lạc,
không vấp lỗi chính tả. Cả đoạn phát biểu anh ta dùng giọng trầm bổng
lên xuống, nhấn nhã rõ ràng. Câu từ cứ phải gọi là trơn tru như đọc
thoại. Tôi nghe xong mà há hốc mồm.
“Thế nào? Em có tìm được trọng tâm trong bài giới thiệu hai trang giấy của tôi không?”
Hừm, tôi xốc lại tinh thần, khóe môi cong lên, vẻ nham hiểm.
“Bợm nhậu.”
Khải Huy nhíu mày rồi lại cười phá lên.
“Ha ha, tôi biết em rất giống tôi, luôn thích tìm ra điểm yếu của đối phương. Nhưng tôi phải đính chính lại cho em thấy tôi không phải “bợm
nhậu”. Công việc của tôi là nếm và thử rượu vang. Tôi chỉ nếm thôi chứ
không có uống. Em có thể yên tâm, tôi sẽ không vì say mà đùa giỡn quá
trớn với em.”
Tôi cắn môi nhịn cười, tuyệt đối không thể cho anh ta thấy rồi lại đắc ý. Tôi giơ tay che miệng ý nói là đã khuya và tôi rất buồn ngủ. Khải
Huy thấy vậy liền hiểu ngay.
“Thực ra tôi còn rất muốn cùng em bàn chuyện tương lai của chúng ta
nhưng thấy em đã mệt, trời cũng đã khuya nên tôi không miễn cưỡng. Em đi ngủ đi và hãy mơ về tôi để tình cảm chúng ta thêm vững chãi. Chúc em
ngủ ngon.”
Nói xong, Khải Huy lên xe rồi phóng một mạch ra đường lớn. Thế rồi tôi bắt đầu nghe thủng ra vấn đề. “Cái gì mà tình cảm vững chãi?”