Lạc Đao Mai Phong

Chương 9: Chương 9: Câu chuyện thứ chín




Cái gọi là cao thủ, sợ nhất, thật ra là tịch mịch, nhất là vô địch thiên hạ.

Vô địch là đại biểu, trăm trượng can đầu(*) không thể tiến thêm một bước nữa.

(*)Trăm trượng can đầu : sào tre cao trăm trượng, đỉnh của cột buồm hoặc sào tre xiếc; chỉ thành tựu đạt được cực cao, gần như là đỉnh điểm.

Trong giang hồ, cao thủ hạng nhất thực sự cực kỳ khó gặp được, mà trong một đám cái gọi là nhân sĩ võ lâm hạng hai thậm chí hạng ba đạt được hạng nhất, cũng chỉ là đứng đầu hạng hai thậm chí hạng ba mà thôi.

Không quyết đấu với cao thủ hạng nhất, nhất định không thể trở thành hạng nhất thực sự.

Đây là chân lý của mẹ Mai Sơ Cửu từ nhỏ đã phân tích cho y biết.

Nhưng Mai Sơ Cửu chưa từng gặp được cao thủ hạng nhất, hoặc là, cao thủ hạng nhất có thể tương đương với y.

Y từng muốn ước chiến Lạc Vô Thanh, bị người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ với y từ chối.

“Tôi luyện đao, cậu dùng ám khí, vốn không phải là một đường.”Hắn nhìn y, gằn từng chữ, “Huống chi, Minh Linh của tôi ra tay, tất nhiên, cậu chết, hoặc là, tôi vong.”

Hôm nay, đúng là ngày đẹp trời, dương liễu bay phất phơ trong ngày xuân,

Đứng ở Mái Nhà Vui Vẻ viên, Mai Sơ Cửu hai tay chống nạng, một thân cảnh phục tung bay, giữa lông mày ẩn hàm vô hạn ý sầu.

Nhất là tịch mịch, vô địch thiên hạ.

Phía sau đúng lúc truyền đến tiếng phối hợp, “Con gái, ta biết làm cảnh sát áp lực lớn, đừng luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống á!”

TAT, quay đầu lại, Mai Sơ Cửu vẫn rất có trách nhiệm đưa cụ ông mới chuyển đến trở về, sau đó năm lần bảy lượt giải thích mình thật sự không phải muốn nhảy lầu cũng không phải là con gái.

Thu sổ hộ khẩu xong, Mai Sơ Cửu trở lại trong cục, Lạc Vô Thanh kéo y sang một bên y như tên trộm, trong cục mới tới một thực tập sinh, là trong khu suy nghĩ đến lực lượng cảnh sát chủ yếu địa khu Đào Quan đã tử trận một nửa, đặc biệt phái xuống, còn nói là suy nghĩ đến tính đặc thù của hai người bọn họ, thực tập sinh này cũng rất có lai lịch, nghe nói là hậu nhân nhà họ Ôn, một tay hỏa khí xuất thần nhập hóa.

Thực tập sinh này có một cái tên Lạc Vô Thanh cho rằng rất võ hiệp Mai Sơ Cửu cho rằng rất khôi hài.

Ôn Tập.

Nhưng Lạc Vô Thanh kiên trì cho rằng Mai Sơ Cửu có thể nghĩ như vậy là bởi vì ghen tị.

Ôn Tập có dáng người thon dài, lưng eo thẳng tắp, tóc đen nhánh, mắt to, răng cực trắng, hiển nhiên chính là để làm mẫu cái gì gọi là trai đẹp mà sinh, Lạc Vô Thanh hắn đẹp trai hơn Ôn Tập một chút, tất nhiên không để ý, mà Mai Sơ Cửu xinh đẹp hơn Ôn Tập một chút, tất nhiên ghen tị muốn chết.

Dặn dò xong, Lạc Vô Thanh tự nhiên đi vào lấy ra kiểu tiền bối chỉ đạo người mới, Mai Sơ Cửu cũng đi vào, kết quả Ôn Tập nhìn thấy Mai Sơ Cửu, rất tự giác đi tới, ôm lấy bờ vai của y, nói một tiếng, “Người đẹp, sau này quan tâm nhiều nhé!”

Mai Sơ Cửu ngay tại chỗ cho năm đứa con về với má, thật ra Lạc Vô Thanh muốn nói cho Mai Sơ Cửu, đàn ông nên là động nắm đấm, phụ nữ mới quăng cái tát...

“Tôi là đàn ông!”

Hiển nhiên, không còn kịp rồi.

Ôn Tập bị một cái tát vả qua, trầm mặc một lát, quay đầu, chuyển động cái cằm bỗng chốc bị đánh đến bung ra, Ôn Tập vuốt vuốt tóc, cười một cái vô cùng đẹp trai, “Rất tốt, tôi là nữ.”

Sau đó, mạnh mẽ lên bụng một quyền, Mai Sơ Cửu đến buổi trưa làm cơm cũng cong lưng.

Lạc Vô Thanh há miệng thành chữ O, đồng thời, có chút chột dạ tự nhủ, “Đáng đời.”

Nhưng là, một màn này hiển nhiên bị một đám bác gái vừa mới chuyển tới đây không bao lâu, tới khai hộ khẩu chứng minh hiểu lầm, một đám bác gái xông vào lòng đầy căm phẫn vây quanh Ôn Tập, nói ê đồng chí nhỏ này sao có thể đánh một cô gái chứ?

Nhìn thấy Ôn Tập bị vây vào giữa, Lạc Vô Thanh quay đầu, nhìn Mai Sơ Cửu đang ngẩn ngơ ở bên cạnh một cái.

Rất lâu sau đó, hắn nói với Nhu Nghê, vẻ mặt của Mai Sơ Cửu khi ấy hận không thể ném cái đầu của mình ra ngoài không gian nhân đạo tiêu hủy rồi quên đi.

Mối thù coi như đã kết như vậy.

Sau đó ấy à, thù này càng kết càng lớn rồi

Thù này ấy à, nếu đã kết, vậy dù sao cũng là phải gỡ bỏ.

Chuyện kể rằng vì chuyện này, Lạc Vô Thanh mắc phải tật lảm nhảm.

Đây nếu là hai thằng đực rựa, còn có cái gì để nói, đằng sau cục có mảnh đất trống, hưởng ứng lời kêu gọi của Olympic, dưới tình huống cường thân kiện thể đánh nhau một trận, sau đó hai anh em đi quán đồ nướng bên ngoài mua cả két bia, tiện thể thêm hai mươi xiên thịt dê, ngồi xổm dưới cầu vượt có đèn xanh đèn đỏ vừa ngắm chân dài vừa liên lạc tình cảm, chuyện này còn không phải xong rồi?

Nhưng vấn đề là, Ôn Tập là nữ.

囧 á...

Lạc Vô Thanh lết đến bên cạnh Mai Sơ Cửu, nói Tiểu Cửu à, cậu nói xin lỗi có được không?

Đôi mắt đẹp của Mai Sơ Cửu trừng một cái, trả lại một chữ, biến!

Lạc Vô Thanh sờ sờ mũi đến bên cạnh Ôn Tập, nói Tiểu Ôn à...

Nói còn chưa nói được một nửa, Ôn Tập rất thân thiết quàng vai bá cổ hắn, nói anh Lạc tối nay có rảnh không, có rảnh mình mua chút bia hơi xiên thịt dê đi gầm cầu vượt ngắm chân dài thế nào?

Lạc Vô Thanh: - -||||| Cái này... Tiểu Ôn, cô buông tay trước đã, anh không muốn có lỗi với bạn gái anh...

Sự vật đã có mâu thuẫn thì tất nhiên có một ngày trở nên gay gắt.

Chuyện kể rằng ngày đó là ngày cả nước vệ sinh, toàn bộ bác trai bác gái Đào Quan về hưu cùng với bọn nhỏ đều bị động viên quét tước vệ sinh, về phần cảnh sát nhân dân sao, tất nhiên là chỗ nào có khổ đi chỗ đó, phụ trách diệt gián và chuột.

Bình thường việc này đều là Mai Sơ Cửu ôm đồm, muốn để cho Lạc Vô Thanh cầm Minh Linh đi chém chuột, đó là một câu, đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có!

Mai Sơ Cửu thì đơn giản rồi, trước tiên đi quầy bán quà vặt mua hộp tăm, cấp tờ hoá đơn báo công quỹ, đầy trời mưa hoa ném ra ngoài là có thể diệt một đàn gián.

Bình thường tiểu khu Đào Quan này nhà nào hộ nào có gián, bình thường đều túm Mai Sơ Cửu đi, dùng chẳng kém cạnh bẫy gián là mấy.

Lần này Lạc Vô Thanh vừa mới đi động viên Mai Sơ Cửu, Mai Sơ Cửu ôm cánh tay cười khà khà, nói: “Thực tập sinh kia không phải là có thể sao? Tốt xấu gì cũng là hậu nhân nhà họ Ôn mà, tuy rằng không biết tại sao cô ta không biết dùng độc, cơ mà tốt xấu gì cũng biết dùng hỏa khí, để cho cô ta làm, cùng lắm thì cuối cùng chúng ta một mồi lửa tiêu diệt cả gián và nhà, xinh đẹp.”

Lạc Vô Thanh gật gật gật...

“Anh em, ngũ mậu thần hỏa (chắc là bom gì đó) đó là đối phó với cấp bậc Taliban...”Hắn rất muốn nói như vậy.

Lạc Vô Thanh bó tay, đi tìm Ôn Tập, Ôn Tập suy nghĩ một chút, đáp ứng ôm đồm tất cả. Cô nàng ôm bả vai Lạc Vô Thanh, “Cơ mà anh Lạc anh phải giúp em một việc trước.”

Lạc Vô Thanh nói được, cô nói đi, chỉ cần không bảo anh mời khách gì gì đó đều được.

Ôn Tập toét miệng ra thật to, toàn là răng trắng ấy mới gọi là sáng lấp lánh.

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là nhờ anh Lạc mua diêm giúp em. Mua hai mươi hộp đi, yêu cầu duy nhất là mỗi cái đều là của xưởng khác nhau.”

Lạc Vô Thanh đáp ứng.

Hắn và cô đều là con cháu giang hồ, đời sau thế gia, có một số gia tộc làm việc tuy rằng bí hiểm, quả thật cũng có đạo lý của họ.

Mai Sơ Cửu đánh giá yêu cầu của Ôn Tập là: Trước khi đốt nhà cũng phải xem thử loại diêm nào tốt chứ sao...

Không ai nhìn thấy, lúc nói lời này, Mai Sơ Cửu lặng lẽ xiết chặt Đại La châm trong lòng bàn tay.

Y biết rõ ràng, cô gái trước mặt trông còn đẹp trai (... ) hơn y này, đúng là đối.thủ của y ——

Ngày đó, Ôn Tập cầm diêm mân mê một lát, nghiên cứu các kiểu con đà điểu vấn đề hàm lượng thành phần phốt pho các loại trong đầu diêm giữa các xưởng, buổi tối hôm đó, cô liền bê một hộp nhỏ đựng đầy diêm, rồi đi về phía khu dân cư.

Cũng không thấy rõ động tác của cô nàng, vào lúc tay khẽ rung, bỗng nhiên lại có bột phấn màu trắng hất ra đầy trời, lại giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Cô ta đang dùng độc.” Đứng ở đồn công an tầng hai, Mai Sơ Cửu trầm giọng nói.

“Mà cậu không nhận ra là loại độc gì?” Lạc Vô Thanh cũng trầm giọng như vậy nói.

Đại La châm trong tay Mai Sơ Cửu lại xiết chặt một cái, lắc đầu.

Ám khí Đường Môn độc bộ thiên hạ, kiêm nghiên cứu thuốc độc, y lại vẫn không rõ Ôn Tập là dùng thuốc gì.

Trôi qua một lát, Mai Sơ Cửu bỗng nhiên nhướng mày, nói, “Có tiếng động!”

Lạc Vô Thanh ngưng thần lắng nghe, sắc mặt cũng là biến đổi, nói, “Không ít.”

Hai người nhìn nhau một cái, chớp mắt đều tự cầm vũ khí của mình, gián muỗi chuột ruồi chít cha chít chít kín trời kín đất ùn ùn tuôn về phía Ôn Tập, thế mạnh đến nỗi làm cho hai người rình coi rùng mình sởn gai ốc.

Y có thể tránh thoát được ruồi muỗi gián chuột nhiều như vậy hay không?

Mai Sơ Cửu cảm thấy trong lòng bàn tay mình toát mồ hôi, y nhìn chằm chằm về phía trước, cho ra một kết luận.

Y không trốn thoát được. Cho dù dùng thủ pháp Bạo Vũ Lê Hoa nhiều lần luân phiên phóng ra, y cũng chỉ có kết cục rơi vào bị trát thành một cái thùng rác ——

Cô gái Ôn Tập kia...

Ngay lúc trong lòng y nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại thấy Ôn Tập đang đứng ở giữa ngón tay vừa động, diêm đầy trời bay ra ngoài, ngay sau đó giữa mười ngón tay thon dài có ánh sáng chói lọi màu xanh lục mỏng manh tràn ra, dưới nắng chiều rất là xinh đẹp, ngay sau đó, trong không khí mấy tiếng trầm đục vang lên, có ngọn lửa nổ tung!

Màu xanh, xinh đẹp gần như quỷ mị, giống như ngọn lửa rừng rực của lửa địa vực lơ lửng thiêu đốt trong một vùng đỏ cam của trời chiều.

Trong ngọn lửa lọn tóc mềm mại của cô gái kia bay lên, đôi môi nhỏ bé cũng nhuộm lên màu xanh nhàn nhạt.

Quá.đẹp trai.

Cho dù không cam không nguyện, Mai Sơ Cửu cũng không thể không thừa nhận tận đáy lòng.

Giấy tiếp theo sau đó, y nghe được ông cụ một lòng tin theo đạo Cơ Đốc rất nhiều năm run rẩy giọng nói gọi bạn già, “Honey, đi ra xem Thượng Đế...”

Từ đó về sau, tiểu khu Đào Quan lại thêm một tiết mục kinh điển, ngày vệ sinh xem Thượng Đế...

Phiên ngoại nhỏ

Lạc: Tiểu Ôn này, cô là dùng thuốc gì thế? Sao nhiều muỗi chuột cứ phi tới như vậy?

Nghe thấy: À, một chút thuốc kích thích mà thôi, Cực Lạc Diệt Trùng Hợp Hoan tán, có tác dụng trong phạm vi tứ hại (ruồi, muỗi, chuột, gián), tác dụng là ở trong mắt bọn chúng em là một con muỗi \ gián \ chuột \ ruồi cực phẩm đẹp trai. Cơ mà thứ này cũng là tùy người, nếu như là Mai Sơ Cửu dùng mà nói, trong mắt tứ hại đại khái nhìn thấy chính là cực phẩm gơn xinh ấy chứ...

Lạc: ...

Câu chuyện thứ chín hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.