Nàng vốn chỉ là một bông hoa Bỉ Ngạn bình thường trong hàng vạn vạn bông hoa Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên, nhưng là... một giọt lệ của tiên nữ tỷ tỷ này, lại thêm một dòng huyết của vị thượng tiên kia, lại thêm một chén rượu của nam nhân si tình đó,... hết thảy không biết vô tình hay cố ý đều là trúng thân hoa của nàng.
Trải qua không biết bao nhiêu kiếp người, khi mỗi một linh hồn bước đến đây, khi những ký ức của họ trùng trùng điệp điệp ùa về, khi những đau buồn, vui khổ, tang thương của họ... nàng lại cảm nhận rất rõ rệt. Ngày này sang ngày khác, năm này sang năm nọ, nàng không ngừng trải qua trăm ngàn đau khổ, trải qua những thất tình lục dục đầy thê lương của nhân gian... dần dần mà hình thành nên ba hồn chín vía cho Bỉ Ngạn nàng.Nàng có linh hồn nhưng vẫn kiên trì ở lại trên thân hoa, tiếp tục chứng kiến nhân kia đến đây uống canh Mạnh Bà quên hết chấp niệm bước qua cầu Nại Hà rồi chuyển kiếp...Nhưng mà... ngàn năm này qua ngàn năm nữa thân chủ của nàng vẫn chỉ là một đóa Bỉ Ngạn, nở rộ đến diêm dúa, đẹp đến rực rỡ chói mắt... dẫu vậy, cây chỉ có hoa mà không có lá, đẹp đến đâu cũng thấy thiếu xót, diêm dúa đến đâu vẫn là cô đơn hiu quạnh...Vong Xuyên vẫn ảm đạm chảy...Chính nước vong xuyên nuôi lớn Bỉ Ngạn.Hai bờ Vong Xuyên... bên này nhuốm đỏ sắc Bỉ Ngạn, bên kia xanh biếc sắc Thử Ngạn...Có lẽ nàng sẽ mãi ở bên Vong Xuyên từ bên này ngắm nhìn Thử Ngạn bên kia bờ... ngàn năm này qua ngàn năm khác...Sẽ là như vậy nếu như đến một ngày, nàng không phải chứng kiến Mạnh Bà vì ái tình mà bỏ lại chốn U Minh bước qua cầu Nại Hà đầu thai... vì sao a?Nàng thở dài thườn thượt, hơi nghiêng mình ủ rột, cánh hoa cũng vì vậy mà lung lay trong gió... Vì sao??? Những tưởng Mạnh Bà chứng kiến đủ trầm luân đau đớn của nhân tình sớm đã vô can trước thế sự... vô tâm trước chữ tình... nào ngờ nàng cũng bị lún sâu mà phạm sai lầm? Mạnh Bà đi rồi, chốn U Minh này chỉ còn mình nàng, sẵn đã u tịch nay lại càng buồn chán, không còn ai thủ thỉ chuyện nhân gian với nàng, không còn ai tỉ mỉ chăm sóc thân chủ của nàng, không còn ai trầm ngâm sầu khúc cho nàng nghe...Nàng không rõ, rất rất không rõ, tại sao trong vô vàn đóa Bỉ Ngạn nơi Hoàng Tuyền này... chỉ có mình nàng có thể cảm nhận tất cả... chỉ có mình nàng thống khổ cùng nỗi đau của con người trần thế? Bỗng nhiên nàng muốn chạy thoát khỏi nơi đây, nàng cũng nên đầu thai đi thôi... có nên hay không???- Bỉ Ngạn, nàng định đi sao?Nàng giật mình ngó quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh trầm ấm mà trong trẻo kia... là Vong Xuyên. Nàng kinh ngạc thốt lên:- Ra ngươi cũng có linh hồn?- Phải, ta có trước nàng hàng ngàn năm, năm này qua năm khác ta vẫn âm thầm nhìn nàng... có điều nàng không phát hiện...Vong Xuyên ảm đạm trả lời như nàng đã khiến hắn rất khổ tâm, rồi giọng hắn hơi chùn xuống, nàng ngẩn người nghĩ tại sao hắn không bắt chuyện với nàng?- Sao giờ ngươi mới lên tiếng?- Là vì ta biết nàng đã muốn đi... có phải không?Nàng khẽ nghiêng thân hoa thấp xuống như thầm trả lời... đúng vậy, nhưng nàng lại ngập ngừng nàng đầu thai rồi sẽ vì ai? Vì điều gì? Ai có thể làm nàng si mê? Ai lại có thể vì nàng mà lưu luyến? Nàng sinh ra trong chấp niệm nhưng lại không có chấp niệm cho riêng mình, có phải hay không thật thảm? Nàng hỏi Vong Xuyên:- Vong Xuyên, tại sao Bỉ Ngạn và Thử Ngạn cùng từ một rễ, lá và hoa lại chẳng bao giờ gặp?- ... Là vì nàng không có tình yêu, là vì thiên ý không cho nàng và hắn được bên nhau. Vong Xuyên nhìn ra xa ánh mắt gợi lên sự xót xa, ưu thương khó tả, dường như hắn biết chuyện gì đó nhưng lại chẳng muốn nói.- Tại sao a? Rõ ràng chỉ cách một dòng vong xuyên ngươi? Qua cầu Nại Hà là ta có thể với tới hắn - Thử Ngạn?- Đúng vậy... nhưng là ta cũng không muốn... Bỉ Ngạn nàng có muốn đi thật hay không?Vong Xuyên say đắm nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm lại hiện lên sự dằn vặt, như van cầu, như chất chứa chịu đựng, nhưng là lại không dám cản nàng... Vì sao??? Nàng thực cảm thấy khó hiểu nhưng nàng lại không lưu tâm. Nàng buồn bực, muôn hoa đều có lá, cớ sao riêng Bỉ Ngạn lại không?Nàng trầm tư một hồi, Vong Xuyên cũng như vậy bất động nhìn nàng một hồi... Một hồi thôi lại không biết qua bao nhiêu năm, nàng dường như đã không còn chịu đựng nổi sự u tịch, buồn chán này nữa, nàng lười nhác đánh động Vong Xuyên:- Vong Xuyên, nếu Bỉ Ngạn có lá hoa sẽ càng thêm đẹp, sẽ càng rực rỡ động lòng phải không?- Phải... khi đó nàng rất đẹp...- Vong Xuyên, nếu ta có tình yêu... như Bỉ Ngạn và Thử Ngạn ở một chỗ, có phải hay không sẽ hết buồn chán, cô độc?- Phải... khi đó nàng cười đẹp đến rạng ngời...- Vong Xuyên, ta có nên chuyển kiếp để tìm chấp niệm cho mình?- Phải... đã hàng ngàn năm ta níu giữ nàng rồi... cũng nên buông thôi...Vong Xuyên đáp lại nàng trong vô thức như thể cả linh hồn cũng đã phân tán. Dòng vong xuyên khẽ dao động rồi lại lắng lặng ảm đạm như mọi khi. Nàng ngơ ngác, không hiểu sao Vong Xuyên cứ như vậy, hắn nói cứ như trước đó nàng đã có linh hồn, không còn có cả thân xác để cười vui chứ. Nàng lại nhìn bờ bên kia vong xuyên, những cánh Thử Ngạn đang đung đưa như vẫy gọi nàng. Trong tâm đột nhiên nổi một cỗ thúc dục không thôi... Rồi nàng quyết định vươn mình thoát ra khỏi thân hoa. Nàng bước qua cầu Nại Hà, chẳng cần uống canh Mạnh Bà vì nàng ta đã không còn ở đây và nàng chắc là linh hồn duy nhất không có chấp niệm... một bước thêm một bước tiến gần đến bờ Thử Ngạn, luồng sáng luân hồi đưa nàng đến nhân gian. Nàng sẽ tìm thấy chấp niệm luyến tình cho riêng mình...- Bỉ Ngạn... nàng đi rồi... cứ đi đi cho đến khi tìm được hắn, cho đến khi bị Mạnh Bà chia rẽ... nàng lại trở về bên bờ Vong Xuyên ta.Bóng Vong Xuyên chợt lóe lên rồi lại mất hút trong không gian vắng lặng.*************________________**************Thế kỉ 21:- Tiểu thư sinh rồi, sinh rồi, là một bé gái! Thật xinh đẹp! - Tiếng cô hầu thốt lên trong căn phòng. Tiểu thư là con gái tập đoàn lớn thế nhưng lại bị một gã không ra gì lừa có thai rồi đem tiền bỏ trốn. Đến sinh cũng khó sinh. Thật khiến người ta đau lòng.- Mau đưa... mau đưa... Điệp tiểu thư gằng giọng yếu ớt, khuôn mặt đầy mệt mỏi vẫn cố dùng chút sức cuối cùng ôm đứa bé ngắm nghía, mắt mở to hết cỡ nhìn đứa con nàng hi sinh mà sinh ra.- Thật giống anh ấy! Đôi mắt luôn tìm kiếm ấy... Điệp tiểu thư âu yếm hôn lên mí mắt đứa bé, chà nhẹ lên cái má non nớt cảm nhận được sinh linh trong lòng đang tập hít thở, da thịt đang dần quen với môi trường mới không khỏi vui sướng: Nó thật đáng yêu, diễm lệ... như một đóa hoa...- Mẹ... ta là Châu Hoa. Ta phải đi tìm hắn!Cô hầu cùng Điệp tiểu thư sửng sốt, đứa bé mới hạ sinh liền có thể nói. Điệp tiểu thư không tin vào tai mình lay lay tiểu bảo bối trong tay, giọng run run vì đuối sức:- Con gái của mẹ nói gì? Con tên gì?- Oa oa...Đáp lại nghi hoặc của hai người chỉ còn là tiếng khóc của oa nhi. Chả nhẽ họ nghe lầm. Không, cả hai cùng nghe thấy thì không thể nào...Điệp tiểu thư đặt oa nhi sang bên cạnh, vuốt ve từng góc cạnh trên khuôn mặt nó mỉm cười, nụ cười hiền dịu của người mẹ, đau đớn của người vợ mất chồng, là nụ cười đầu tiên nàng thấy, u tịch thiện lương đến kỳ lạ. Cô biết mình không còn nhiều thời gian ngắm nhìn nó nữa, hai hàng lệ dạt dào tuôn:- Châu Hoa ngoan, mau nín. Con muốn tên Châu Hoa mẹ liền gọi con là Châu Hoa, con thích gì mẹ đều để lại cho con hết... duy chỉ có 3 điều mẹ không làm được... Mẹ không thể cho con gia đình trọn vẹn... Mẹ không thể nuôi con khôn lớn... Mẹ càng không thể để cho con giống mẹ đau khổ vì một người đàn ông đến lúc chết... Cho nên... Châu Hoa, con tuyệt đối đừng tìm “hắn“...- Không có người đàn ông nào xứng với con hết, cả đời này con không cần tìm ai nữa, đừng giống như mẹ đợi chờ kẻ bạc tình. Con thực xinh đẹp, yêu diễm như đóa hoa kia... Con tuyệt đối phải nhớ lời mẹ... đừng tìm... Lệ ngừng tuôn, hơi thở ấm áp từ người mẹ cũng không còn, đứa bé chỉ “ Oa Oa” như khóc mẹ càng như khóc cho số phận của nó vừa sinh ra đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, thê lương không tưởng!!!- Tiểu thư tiểu thư...Cô hầu hoảng hốt trước sự ra đi của Điệp tiểu thư, căn biệt thự lớn lại chỉ còn mình nàng và đứa bé. Cả gia tài họ Điệp đều thuộc về tiểu thư, nay tiểu thư đi rồi nàng đành dùng hết thảy chăm sóc cô chủ mới - Điệp Châu Hoa.18 năm sau...- Châu Hoa con lại lên núi ngắm Bỉ Ngạn nữa?- Con sẽ về sớm dì Loan.- Nhớ cẩn thận đó.- Con biết rồi.Bà Loan lắc đầu cười khổ nhìn theo bóng thiếu nữ đang xa dần ngôi biệt thự, bà lại không biết lần này Châu Hoa một đi sẽ không về, sẽ để lại bà một mình...Bà năm nay đã ở độ bất hoặc chi niên(~40 tuổi), năm bà 16 vì gia đình nghèo khó đưa bà vào làm hầu của tiểu thư Điệp gia, tiểu thư lương thiện tốt bụng coi bà như chị em, tình cảm sâu nặng như ruột thịt, bà thực sự khắc sâu mối ân tình này. Kể từ ngày tiểu thư đi, bà coi Châu Hoa như con đẻ, một mình nuôi dạy Châu Hoa, nàng càng lớn càng xinh đẹp, xinh đẹp đến diễm lệ động lòng người, xinh đẹp đến nỗi bà sợ nam nhân nhìn thấy nàng đều nổi lòng lang sói... cho nên bao năm nay bà chưa từng cho nàng ra khỏi núi này, chưa từng cho nàng đến lớp, cũng chưa từng đưa nàng đi chơi... Thế nhưng Châu Hoa là một đứa nhỏ kỳ lạ từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng thắc mắc, chưa từng đòi bà đưa đi chơi, có lẽ nó rất thông minh hiểu chuyện. Bà nuôi nàng 18 năm cũng chưa từng thấy nàng khóc, chưa từng thấy nàng nổi nóng hay giận dỗi, nàng luôn mang vẻ mặt suy tư như đang tìm kiếm nghĩ ngợi điều gì đó... hiếm hoi đôi chút thấy nàng cười với những bông hoa Bỉ Ngạn... Tuyệt nhiên, nàng một người bạn cũng không có... cả ngày chỉ ở trong phòng lên mạng, đọc tiểu thuyết, nghe nhạc, vẽ tranh, điều duy nhất khiến nàng ra ngoài là những bông Bỉ Ngạn ở sườn núi. Thực sự bà không biết lo lắng hay an tâm với tính tình của nàng...Trời cuối thu se lạnh, trên núi nhiệt độ lại có phần thấp hơn, bình thường không ai vô duyên vô cớ chạy lên đây, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một bóng thiếu nữ đang vuốt ve đóa Bỉ Ngạn yêu diễm mọc ngay bên sườn núi. Nàng say mê ngắm nhìn những bông hoa đang đưa mình theo gió, mắt phượng khẽ chau lại như không vừa ý điều gì.- Vì sao hoa đẹp như vậy lại không có lá...? Nàng lẩm nhẩm. Câu hỏi này dường như lần nào nàng cũng nhắc lại.Đáp lại chỉ là sự rung rinh của những cánh hoa như đang nịnh nọt nàng vuốt ve chúng. Mà những bông hoa này mọc cũng thật đúng chỗ... nói là sườn núi thực chất lại là phía trên của vách núi, dưới kia là vạn trượng thước sâu, hoa đến lúc sắp tàn chỉ cần nghiêng mình liền ly khai mà rơi xuống vực sâu... tuyệt nhiên không ai có thể thấy hoa tàn lụi như thế nào.Gió bỗng nhiên nổi lên rất mạnh, người nàng cơ hồ cũng muốn đổ theo chiều gió. Nàng lo lắng nhìn những bông bỉ ngạn đang lung lay tưởng chừng sắp gãy do sức gió, chẳng ngần ngại nàng tiến gần hơn lấy thân mình che chở cho khóm hoa.- Xượttt... Ấy... Chẳng hiểu gió to đến mức nào lại làm nàng mất trọng lực, cả người cứ vậy đổ về phía trước rồi rơi xuống vực. Nàng nhất thời kinh hãi hô nhỏ rồi thản nhiên nhắm mắt hưởng thụ cảm giác rơi từ trên cao xuống như là cái chết có đến cũng không liên quan đến nàng.Thực sự nàng không sợ chết, sômg với nàng hay không cũng vậy. Nàng vì dì Loan nên mỗi ngày đều tỏ ra vui vẻ, nàng không được ra ngoài, không có bạn bè cũng chẳng cần điều đó... vì nó có hại. Khuôn mặt này, thân phận này của nàng chỉ cần gặp người lạ dì Loan đều lo lắng không thôi, nàng mới không cần xinh đẹp, không cần tiền tài. Nàng chỉ cần một mái nhà nhỏ, có mẹ, có cha, có cả dì Loan cùng nàng chung sống hạnh phúc... nhưng nó sẽ chỉ là viển vong mà thôi.Nhiều năm sống nàng vẫn không hiểu tại sao mẹ lại đặt tên nàng là Châu Hoa... không hiểu tại sao mỗi lần ngắm Bỉ Ngạn đều thấy thân quen không muốn rời... tại sao hoa kia lại không thấy lá... tại sao nàng sinh ra... nàng sống vì cái gì? Con người ta đều có mục đích sống, đều có lòng tham, nhưng là... nàng cho tới bây giờ vẫn không biết mình muốn làm gì... Nàng vẫn luôn tìm kiếm, nhưng là... nàng không biết nên tìm kiếm cái gì... Cho nên nàng thực chán với cuộc sống như vậy... Cho nên cái chết đến bây giờ với nàng như nhẹ bỗng, như mong đợi... Mọi thứ đối với nàng xảy ra luôn nhẹ nhàng, mờ nhạt như vậy.