Lạc Hoa

Chương 2: Chương 2: Thất Tịch tương ngộ




Khủng thị tiên gia hảo biệt lyCố giao thiều đệ tác giai kỳDo lai bích lạc ngân hà bạnKhả yếu kim phong ngọc lộ thìThanh lậu tiệm di tương vọng cửuVi vân vị tiếp quá lai trìKhởi năng vô ý thù Ô ThướcDuy dữ tri thù khất xảo ti.( Tân mùi thất tịch- Lý Thương ẨnDịch thơ: Lê Quang TrườngẮt hẳn thần tiên thích biệt ly,Nên xui xa cách hẹn sum vầy.Ngân hà trời biếc từ chia cách,Móc ngọc gió vàng ước bấy nay.Thời khắc dần trôi, mòn mỏi đợi,Chòm mây chậm nối, lững lờ bay.Há đâu vô ý nhờ Ô Thước,Mải khấn nhện vàng giăng chút tơ.)Đầu thu, Đông Việt quốc... mọi nhà đều đang bận rộn đón lễ thất tịch, đàn ông lo buôn bán, phụ nữ lo làm bánh Xảo Quả, trẻ con ríu rít nô đùa, thi nhân đua nhau làm thơ, trai gái thẹn thùng hò hẹn, cảnh sắc vô cùng vui tươi.Đông Việt là quốc gia nằm ở trung tâm đại lục có bề dày lịch sử hơn năm trăm năm kéo dài, hiện tại vương triều Tịch do Tịch Huyên Minh nắm giữ, là một vị hoàng đế trẻ tài cao anh minh. Sau khi hắn lên ngôi dẫn dắt quốc gia mỗi ngày chỉ có đi lên, phát triển hơn, nhân dân ca tụng không hết lời. Thế nhưng tên tuổi của Huyên Minh hoàng đế lại có phần thua kém hoàng đệ của mình - vương gia Tịch Diệp Phong. Nghe nói hắn mười tuổi đã khiến thái phó sư phụ hắn chắp tay hướng tiên đế xin nghỉ dạy về quê ở ẩn. Vì sao ư? Đơn giản vì cái gì thái phó biết, hắn cũng đều nhanh chóng tiếp thu, chưa đầy một năm đã không còn gì truyền thụ, mà Diệp Phong đúng là xứng danh trò giỏi hơn thầy, học cái gì liền thông thạo xuất chúng, khó có ai bì kịp. Năm hắn mười ba tuổi tiên đế băng hà, hắn lo tang xong liền chu du khắp nơi, giang hồ lại đồn thổi quái nhân Thu Quân không địch thủ nhận hắn làm độc tôn truyền thụ hết bí kíp võ công. Năm hắn mười lăm tuổi đã gây dựng cho mình một tổ chức Sát La nổi danh là đệ nhất tổ chức trong đại lục. Triều đình cho rằng hắn có mưu đồ tạo phản, không ngờ rằng hắn mang nhân lực của mình về giúp hoàng thượng dẹp yên đám ngoại xâm phía Bắc, diệt trừ quân phản loạn dưới Nam, chiến công hiển hách không ngừng chất cao như núi. Năm mười bảy, hoàng đế đích thân trao hắn binh phù nắm quyền thao túng hơn năm vạn binh mã tinh nhuệ. Đất nước thái bình hưng thịnh, hắn được lòng dân lại được sự tín nhiệm tin tưởng hoàn toàn của hoàng thượng và các quan trong triều, khỏi nói thái hoàng thái hậu mỗi ngày đều thương yêu hắn không thôi. Nhiều nịnh thần trong triều tìm tới hắn kết thân kết quả chỉ nhận được sự đón tiếp lạnh nhạt, còn chưa nhìn thấy dung nhan Thượng vương trong truyền thuyết đã bị đuổi về, liền hôm sau bị vạch tội trước toàn dân nặng thì trảm, nhẹ thì cắt chức về quê... Nhiều người có ý gả khuê nữ cho hắn, hắn đều thẳng thừng từ chối, đến nay vừa tròn hai mươi hiển nhiên một tiểu thiếp cũng không có khiến Thái hoàng thái hậu không ngừng lo làm mối.Tịch vương phủ:- Vương gia, yến hội sắp bắt đầu rồi, ngài cũng nên vào cung dự thôi.Quản gia của Tịch vương phủ - Cơ Viên Nhẫn - Cơ quản gia cung kính cúi mình nhỏ giọng nhắc nhở bạch y nam tử đang đứng dưới gốc phong trăm năm. Y bất động, hàng mi cong hơi rung rung như đang cảm thán trước cảnh sắc mùa thu, ba ngàn ngọn tóc buông thả tùy ý phiêu phiêu theo gió, cơ hồ như thượng tiên đang ngắm cảnh trần gian.- Nay là lễ Trùng Thất... thanh âm y trầm ẩm, lạnh nhạt như có như không tan vào trong gió, y ngoảnh đầu để nhân kia thấy được đôi mắt đẹp đến mĩ lệ vì ưu tư, lại lạnh lùng như không có ai trong thế gian này trong đó.Ngay cả Cơ quản gia là nam nhân sống cũng đã hơn 40 năm, ái thương, chia lìa đều đã trải, thế nhưng phút chốc vẫn ngẩn người vì ánh mắt ngấn sầu kia. Phát hiện bản thân có điểm không phải, Cơ quản gia khom lưng thêm thấp đáp lại:- Dạ, hôm nay Thái hoàng thái hậu vì ngài mà mở tiệc, còn có hoàng thượng cùng các đại thần đang đợi...- Vậy... nên đi thôi.Cơ quản gia khẽ lắc đầu lẳng lặng theo sau Diệp Phong. Bóng lưng y toát lên vẻ cô quạnh khó tả, quyền uy đầy mình, người người thuần phục, cớ sao lại chỉ như có một mình y trên cõi gian?Tịch vương là người tài giỏi nhất trong những nhân tài lão biết. Ngài văn võ song toàn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại thêm dung nhan như mây như họa, người gặp người si, hoa gặp hoa thẹn, thanh cao không gì sánh bằng, không chói lòa như mặt trời mà dịu nhẹ lại sáng tỏa như trăng rằm trên cao, bốn phương đại lục nổi danh thiên tài đệ nhất mỹ nam. Nhưng ngài từ lúc nhận thức đến giờ đều lãnh đạm thờ ơ, đôi mắt luôn u sầu sâu lắng, chất chứa đau thương cùng nhớ nhung, chia cắt như của ngàn kiếp lưu lại... Bao nhiêu thiếu nữ chỉ vừa nhìn vào đôi thủy mâu ấy liền say đắm vì ngài mà thủy chung đơn phương, tương tư như rơi xuống hồ nước thu lạnh lẽo mà không tài nào thoát ra được. Ngài vẫn thờ ơ với tất cả, mỗi lần đều lấy lý do “ Ta chỉ là đang đợi nhân của ta đến” để tránh hôn sự hoàng thượng ban. Chính vì lẽ đó “gái ế” ở đại lục dường như ngày càng nhiều, thật đúng là tạo nghiệt mà... Tại hoàng cung, mọi người đều đã có mặt đông đủ. Phía trên vị trí cao nhất là hoàng thượng an tọa, ngay bên cạnh là Thái hoàng thái hậu, tiếp đến là hoàng hậu cùng các vị nương nương, quý phi, xuống dưới là các quan trong triều tùy vào cấp bậc chức vị mà sắp xếp chỗ ngồi từ trên xuống dưới, từ trước ra sau. Đặc biệt yến tiệc lần này có sự tham gia đông đảo các tiểu thư khuê các, con cháu các đại thần, ai lấy cũng diện xiêm y rạng rỡ, mi thanh, môi mọng đỏ, tóc kết gọn gàng kiểu cách, ngọc châu, thủy bích,... hết thảy đều được các nàng tỉ mỉ trang điểm, không được phép thua kém ai, quả nhiên tạo thành một cảnh sắc dập dìu yến oanh xinh đẹp.Một bữa tiệc lớn như vậy vào ngày thất tịch này mụch đích không gì hợp hơn là để ghép duyên, mà đối tượng chắn chắn phải quan trọng tầm cỡ như thế nào, tỷ như... một người dưới một người trên vạn người, tỷ như...- Tịch vương gia đến...Vừa định nhắc tào tháo, tào tháo liền đến. Diệp Phong một thân bạch y trường bào bước tới, cả người tản ra khí chất vương giả cao ngạo bức người mà vô cùng thanh khiết thoát tục, tà áo dài khẽ lay chuyển theo từng bước chân của y, khuôn mặt đẹp tựa thượng tiên, mày kiếm một đường dứt khoát xuất chúng, mi cong dài, cái mũi cao thẳng, bạc môi quyến rũ chưa từng nhếch lên, nàn da trắng không tỳ vết, cơ hồ từng góc cạnh của y đều hoàn mỹ như được thiên kia ưu ái tỉ mỉ mà đúc tạo. Đặc biệt là đôi nhãn mị thanh lãnh như nước hồ thu không đáy chất chứa u buồn... là ánh mắt nhớ nhung, chờ mong, mông lung không cách nào diễn tả, chính đôi mị nhãn ấy càng làm y thêm hút hồn, diễm hoặc chúng sinh. Tất cả mọi người ngưng câu chuyện nín thở ngây ngốc chiêm ngưỡng dung nhan y, Diệp Phong đành ho nhẹ hài tiếng thức tỉnh mọi người. Ngoại trừ hoàng thượng và thái hoàng thái hậu, còn lại đồng loạt đứng lên cung kính cúi đầu trước y thỉnh an:- Bái kiến Tịch vượng, chúc Tịch vương vạn phúc, sớm ngày lập gia thất! Diệp Phong khẽ khất tay áo ý chỉ các đại thần đều miễn lễ, đến chúc cũng quá lộ liễu đi, như vậy yến tiệc lần này hắn không chọn một hiền thê liền không thể nhanh chóng ly khai.- Hoàng đệ mau tới đây ngồi.Hắn còn chưa kịp thỉnh an thái hoàng thái hậu đã bị hoàng huynh mặt mày hớn hở đích thân lôi kéo hắn lên trên vị trí an tọa ngay cạnh y.- Ai nha Hoàng nhi con cũng thật là... ai gia còn muốn Phong nhi ngồi cạnh ai gia... đều bị con cướp mất rồi.Thái hoàng thái hậu liếc mắt một cái, giọng nói 3 phần trách móc, 7 phần ý vị trêu đùa khiến mọi người đều tủm tỉm cái miệng. Duy chỉ có Tịch vương vẫn bình thản đứng lên cung kính đối thái hoàng thái hậu hành lễ:- Thái hoàng thái hậu vạn phúc. Là nhi thần thất kính, thỉnh người chớ giận ảnh hưởng sức khỏe.- Ai nha, đứa trẻ này, hoàng triều có ai không biết ta là nuông chiều con nhất, mấy chuyện hành lễ đã sớm bỏ. Mau, mau ngồi xuống ngự thiển. Ai gia không trách con. Điều quan trọng mau mau kiếm cho ai gia một nàng dâu, không được ai gia liền trách phạt.- Tạ người khai ân.Diệp Phong ngồi xuống, nhàn nhạt nhấp một ngụm trà. Hoàn cảnh này hình như mấy năm trở lại đây hắn đều gặp qua sớm đã thành quen, năm trước thế nào, năm nay liền như thế.- Phong nhi, hôm nay vì con các tiểu thư, kỳ nữ đều muốn đổ về đây, đều là các đại mỹ nữ hiền thục đoan trang, đều xinh đẹp thông minh, con mau nhìn xem có cô nương nào trúng ý con không?Thái hoàng thái hậu nói đến đây mấy vị tiểu thư kia người thì đỏ mặt thẹn thùng, người thì khẽ cong cánh đào cười duyên. Tốt, hoàng nãi nãi muốn hắn nhìn hắn liền liếc một cái... bất quá, là hắn nhìn nền gạch hôm nay có bị các nàng tới đông đúc mà sứt mẻ hay không. Phớt lờ thái độ của hắn, thái hoàng thái hậu tiếp tục chương trình:- Ai nha, ai gia lại nóng vội, chút nữa các nàng còn thi thố tài năng, con nhất định tìm được người như ý. Lần này con không được phép lấy cớ đang đợi ý trung nhân trở về đâu đó.Đoán trước Diệp Phong sẽ nói gì, thái hoàng thái hậu sớm ngăn chặn ý định của hắn. Hoàng thượng hiển nhiên hướng các đại thần thưởng thức rượu, hoàn toàn để hoàng nãi nãi cao quý của hắn chủ trì yến tiệc. Mà Diệp Phong đang chau mày không vừa ý lại phát hiện trên nền gạch có điểm dị thường “Bên trên sao lại có bóng dâm, lại là hình dáng của một người?“. Hắn liền ngước lên trên... là một nữ nhân ăn mặc kỳ lạ, Diệp Phong có phần thất thần nghi hoặc. Nàng ta đang rơi từ rất cao xuống nhưng thái độ dường như là bình thản hưởng thụ tay chân mảnh mai buông lỏng, dáng người vừa vặn thanh thanh dáng liễu, ba ngàn sợi tóc đang tán loạn trong gió không che bớt được hết khuôn mặt nàng, hắn nhìn không rõ, chỉ có thể đoán là rất diễm lệ. “Diễm lệ?” lần đầu tiên hắn phát hiện bản thân đang khen một nữ nhân. Bất ngờ hắn hướng thái hậu nhếch môi cười:- Là hoàng nãi nãi người chớ lo, năm nay nàng liền trở về đúng lúc, ta không cần đợi nữa.Diệp Phong dứt lời phi thân lên đỡ lấy nhân nhi đang hạ xuống kia... cố định vị trí vững chắc cho nàng trong lòng, hắn đường đường chính chính chiễm ngưỡng dung nhan nàng... cảnh sắc xung quanh dần trở lên mờ nhạt, nhạc đệm lại có phần êm tai hơn như đang ru nữ nhân trong lòng hắn say giấc, hắn cuối cùng chỉ có thể thốt lên... Thật tẫn thế khuynh thành!Mà lúc ấy, nhất thời tất cả nhân đang dự yến tiệc đều bất động kinh ngạc lại như bị thôi miên lạc vào mộng. Kia, là Tịch vương đang cười, chỉ là nhếch môi nhẹ thoáng qua thôi nhưng bọn họ chắc chắn là hắn vừa cười, tiếu dung như có như không đẹp đến dị thường, phong thanh êm dịu như làn gió thoảng, khiến nhân sinh đều mê say. Nhưng nữ nhân khiến Tịch vương vừa nhắc đến liền cười là ai? Đồng loạt mấy trăm con mắt nhìn theo hai thân ảnh đang từ từ tiếp đất...lại một lần nữa đồng loạt ngây người...kia thật giống như hai thiên tiên đang hạ phàm! Tịch vương gia nổi tiếng tiêu diêu thoát tục bọn họ đều sớm quen, nhưng là vị cô nương kia đến tiên nữ còn muốn thua kém vài phần.Tuy sắc mặt đã tái nhợt lại không làm mất đi sự yêu diễm của nàng, mi thanh nhắm nghiền như không để ai vào tâm, thập phần trở nên thanh cao mị chúng khiến người khác nhìn vào liền muốn bao bọc... liền muốn chiếm đoạt. Vừa như tiên nữ vừa như yêu nữ... thật sự với vương gia bọn họ là uyên ương khó kiếm. Thật giống Ngưu Lang - Chức Nữ mùng 7 tháng 7 gặp lại... Châu Hoa vẫn nhắm mắt, rơi đã lâu mà nàng còn không thấy điểm dừng, áp suất không khí từ trên cao xuống thay đổi liên tục, cơ thể nhược suy của nàng nhất thời không thích ứng kịp, có chút khó chịu, mệt mỏi... cảm giác được vật thể ấm áp mềm mại bao bọc nàng liền thoải mái đi tìm Chu Công đánh cờ. Thì ra bay lâu sẽ mệt như vậy.- Phong nhi, nàng ta là ai?Thái hoàng thái hậu vẫn là người tỉnh táo nhất, nhìn một màn này vừa kinh ngạc vừa lo ngại. Nữ nhân từ trên trời rơi xuống không rõ lai lịch, trang phục kì quái có khi nào là yêu nữ???- Hoàng nãi nãi, nàng chính là vương phi bao năm ta chờ, như vậy mấy vị tiểu thư kia cũng không cần nhọc công biểu diễn, tiệc cũng dừng được rồi.Diệp Phong thản nhiên trả lời, một tay cởi áo choàng ra khoác lên nhân nhi đang say giấc. - Lưu công công, phiền ngài định ngày tốt, ta và nàng sớm thành phu thê.- Sao có thể như thế! Phong nhi, con quá hồ đồ rồi. Ai gia thấy nàng ta là yêu nữ xuống đây câu dẫn con rồi. Tuyệt đối không được thú nàng ta.Vẫn là thái hậu một bên phản đối, các đại thần còn chưa thoát mộng a.- Hoàng nãi nãi, ý ta đã quyết, cảm phiền người thành toàn!Ánh mắt Diệp Phong kiên định lạnh lùng nhất thời khiến thái hoàng nghẹn lời, hắn một mình ôm nhân nhi bỏ về khi mọi người còn chưa hiểu rõ sự tình, nhưng bữa tiệc không có nhân vật chính tự nhiên cũng tàn. Mà sau yến tiệc này không ít lời đồn về vị hôn thê của Tịch vương gia từ trên trời rơi xuống được lưu truyền khắp đại lục.Có người đồn nàng ta là tiên nữ hạ phàm, có người lại nói nàng ta là yêu nữ xuất cốc đi câu dẫn nam nhân. Chung quy tiên hay yêu vẫn là nàng đẹp đến diễm lệ câu hồn, danh xứng hồng nhan họa thủy mới được vương gia để ý.Rất tiếc... nhân có đồn đại như thế nào thì trung tâm vẫn đang thư thái nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.