Lạc Hoa

Chương 3: Chương 3: Thành giao




- Vương gia, tiểu thư ngài ấy vẫn chưa tỉnh.- Được, vậy ngươi lui trước đi.- Dạ, nô tì xin lui.”Cuộc nói chuyện này sao lại lạ tai như vậy?“.Có tiếng từ bên ngoài to nhỏ, Châu Hoa lờ mờ mở mắt, mùi lư hương thoang thoảng thanh mát nơi chóp mũi, nàng nghi ngại nhìn một lượt... căn phòng kiểu cách thời xưa, giường gỗ điêu khắc vân hoa họa tiết long phượng cổ, bàn ghế đều là gỗ cổ, một bộ ấm trà còn đang tỏa hơi nóng như vừa có người bưng vào. “ Xuyên không?” Nàng ngay lập tức nhận thức tình cảnh của mình. Không ngờ thể loại truyện phổ biến nhất hiện nay lại xảy ra với nàng, cõ lẽ đầu óc nàng bị choáng đến mụ mị rồi. Nàng nhớ lại mình khi ngã xuống từ vách núi đã rơi rất lâu, lâu đến nỗi nàng tưởng mình đã hồn lìa khỏi xác, thật không nghĩ tới nàng không những không chết mà khoảnh khắc cảm nhận được một cái ôm thật vững chắc liền an tâm ngủ, có lẽ là lúc nàng được người khác cứu, hay nàng rơi trúng trường quay cổ trang?Chi... tiếng cửa chính bị người đẩy ra, thoát khỏi suy nghĩ chưa thông Châu Hoa hướng ánh mắt ra cửa, thấy thân ảnh cao lớn có phần chói lòa vì từ sau ánh nắng chiếu rọi thẳng vào lưng hắn, nàng không khỏi âm thầm đánh giá : “Một thân bạch y phiêu dật, tóc đen dài tới thắt lưng, khuôn mặt tuấn mỹ bức người là điển hình của soái ca cổ đại, có điều người này cơ hồ quá soái đi”Diệp Phong bước vào phát hiện Châu Hoa đã tỉnh, đi thẳng tới bên giường nàng hỏi thăm:- Cô nương đã tỉnh?”Hắn âm thanh cũng thật dễ nghe“. Nàng khẽ gật đầu.- Là huynh đã cứu ta?”Nàng âm thanh cũng thật dễ nghe“. Hắn cũng như vậy gật đầu đáp:- Phải, là nàng từ trên cao rơi xuống. Bổn vương may mắn tương trợ kịp thời.- “Bổn vương?”Nàng tròn mắt nhìn người trước mặt, cách nói chuyện hay xưng hô của hắn đều thật hơn do với đóng phim nhiều lắm, đặc biệt hai chữ “Bổn vương” của hắn đã đủ để nàng xác định thực tại. Nàng chắc chắn xuyên rồi!Nhưng mà, “bổn vương“... Lại hoàng thất???!!!Ném cho người đối diện ánh mắt mang đậm chất kỳ thị, Châu Hoa chau mi nhăn nhó đến mức khó coi nhất, có thể có kịch bản khác được không? Mười bộ xuyên không thì bảy tám bộ đụng độ hoàng gia. Nàng một chút quy tắc hoàng cung gì đó cũng không biết, điều nàng nhớ nhất chính là sai phạm nhỏ như hạt cát đều đem hành hình! Còn nữa không phải tiểu thuyết nào cũng viết mười người đụng tới vương gia thì chín người thành vương phi sao? Nàng còn không muốn đâu.- Cô nương sao lại từ trên đó xuống?Diệp Phong tiếp nhận được ánh mắt có phần chán ghét của nàng không khỏi thoáng kinh ngạc, lại không muốn hỏi nhiều, đoán chừng nàng không thích hoàng thân quốc thích. Nhưng mà, nữ nhân đột nhiên từ trời rơi xuống, không bị vẻ đẹp của hắn làm ngẩn ngơ lại cư nhiên chọn hắn làm đệm ngủ thực khiến hắn tò mò, hơn nữa, hắn cảm thấy nàng rất đặc biệt.- Ta không phải người nơi này... ta là người ở thế giới tương lai.Nàng lười biếng trả lời, sợ hắn nghĩ nàng trên trời xuống lại liên tưởng ba cái thần tiên vớ vẩn đành giải thích thêm:- Phỏng chừng... ta và ngươi cách nhau ngàn năm, chỉ là ta trong phút cận kề cái chết bị đưa tới nơi này.- Tương lai? Ngàn năm?Diệp Phong nghi hoặc nhìn nàng, chuyện khó tin như vậy có thể xảy ra?- Thật sự có thể?- Phải. Ngươi nghĩ xem ngoài khả năng đó ta làm sao xuất hiện giữa không trung? Ngươi không thấy ta ăn mặc cùng lời nói có chút kỳ lạ sao? Nàng dùng ánh mắt chân thành nhất có thể nhìn hắn, trên mặt cố gắng thể hiện dòng chữ: “Ta nói đều là sự thật”!!!- Thực tình có chút kỳ lạ. Hắn cũng không phụ lòng tốt của nàng, liền tỏ vẻ hiểu chuyện.- Ưm. Hiểu là tốt rồi.Châu Hoa khẽ thở dài, cổ nhân thật phiền phức! Từ nhỏ nàng luôn sống khép kín, rất ít khi giao tiếp với người lạ, đặc biệt là nam nhân. Ngoại trừ bác sĩ Lưu đến khám bệnh định kỳ cho nàng, hắn là người đàn ông thứ hai nàng nói chuyện cùng. Nàng cơ bản rất lười giao tiếp, nói chuyện một lúc nàng liền lười đáp lại. Theo nàng hoạt động miệng vô cùng tốn năng lượng, là phương pháp gây mệt mỏi tốt nhất... mà tình huống bây giờ chính là như vậy.- Cô nương còn chưa nghỉ đủ? Vậy bổn vương đi trước.Vẻ mặt lười nhác của nàng thể hiện phô trương một cách cũng quá lộ liễu đi, Diệp Phong khẽ nâng tà áo đứng lên cáo từ, quân tử là người phải biết thức thời. Đế giày đã muốn xuất khỏi cửa như nhớ ra điều gì hắn lại ngoảnh đầu nhìn nàng:- Cô nương, danh xưng như thế nào?- Châu Hoa, Điệp Châu Hoa.- Được, đúng là người đẹp như hoa, không phiền nàng nghỉ ngơi.Nhìn bóng người anh tuấn xuất thần đã đi xa nàng mới khó khăn ngồi dậy thần người. Haiz...đi rồi, nàng bây giờ thực đau đầu. Lại nhìn căn phòng lần nữa, nơi này xa lạ như vậy, sẽ không có ai chăm sóc nàng như dì Loan... không biết chừng chốc nữa thôi nàng sẽ thành a hoàn của vị vương gia gì kia, mà nàng căn bản không biết làm cái gì!!! Phải rồi dì Loan, giờ này chắc dì đang đợi nàng về, dì yêu thương nàng như vậy, không thấy nàng sẽ rất lo lắng, tuổi dì đã cao liệu có chịu được cú sốc này? Nghĩ đến đây tâm nàng không khỏi hơi thắt lại. Không được, nàng phải tìm cách trở về! Trước hết chỉ có thể trông cậy vị vương gia kia giúp nàng.Chi, cửa một lần nữa bị đẩy ra. “ Vừa đi liền quay lại?... Không phải, là một cô gái.” Nàng miễn cưỡng nhìn ra phía cánh cửa một lần nữa.- Tiểu thư, nô tì là Tiểu Thanh, được vương gia phái đến hầu hạ ngài.Nàng gật đầu, hắn đã có sắp xếp như vậy chắc cũng nói qua tên nàng rồi. Nàng không cần nhiều lời giới thiệu, mà cổ đại việc nha hoàn hầu chủ tử là luật đã thành văn, muốn từ chối cũng khó. Nàng thầm thấy bản thân còn may mắn, chưa bị đem thành nha hoàn, vẫn có phúc được người khác chăm sóc...Tiểu Thanh chừng mới 15 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, tóc búi hai bên gọn gàng, gò má ửng hồng vì nắng, hàm răng trắng noãn lại thêm đôi mắt trong sáng thuần khiết, cũng đựơc coi là thanh tú. Như vậy liền tạo không ít hảo cảm cho nàng.Chân tay Tiểu Thanh linh hoạt đặt một bàn thức ăn xong liền định đến đỡ nàng dậy, nhìn thấy nàng lại nhất thời si mê “ Thật đẹp quá! Từ lúc sinh ra chỉ thấy vương gia đã quá thượng thần rồi không ngờ Châu Hoa tiểu thư lại đẹp đến yêu diễm như vậy, thực sự rất hợp với ngài.”- Tiểu Thanh... Nàng nhẹ giọng kéo a hoàn nhỏ đang trong mộng sực tỉnh, chỉ thấy nàng ta đỏ mặt rối rít xin lỗi, được sự cho qua của Châu hoa liền nhanh chóng giúp nàng rửa mặt, thay y phục, cả buổi Châu Hoa cũng không nói một câu chỉ chưng vẻ mặt mèo con ngoan ngoãn tùy ngươi muốn làm gì thì làm, ta không phản kháng là được!- Tiểu thư, ngài đẹp quá, chẳng trách vương gia chọn ngài làm phi.Trước bàn trang điểm, Chu Công không ngừng kêu gọi nàng đi đánh cờ trong khi Tiểu Thanh búi tóc cho nàng. Một cái chữ “Phi” của nàng ta khiến Châu Hoa suýt té xỉu, nàng tỉnh, một chút mơ hồ buồn ngủ cũng không còn! Nàng biết là sẽ vậy mà nhưng dù sao cũng cảm thấy vô cùng vô cùng nhanh, tới mức không kịp phản kháng. Đừng nói với nàng là vài ba bữa nữa liền hôn lễ linh đình, tiếp đến... động phòng hoa chúc, những tháng ngày sau đó công việc chính của nàng là nghĩ cách đối phó với dàn thê thiếp của hắn, cùng một đám hám vinh hám sắc tranh sủng... không phải chứ? Như vậy thực thảm. Chỉ nghĩ thôi đã thấy không ổn. Một chút cũng không thể chấp nhận được!- Tiểu Thanh, ngươi nói vương gia kia chọn ta làm phi?- Dạ phải tiểu thư, còn là trước trăm quan triều đình có cả hoàng thượng và thái hoàng thái hậu ở đó.- Là như vậy... nàng bần thần, không biết nàng rơi vào cái hoàn cảnh như thế nào lại tụ tập cả triều đình?- Tiểu Thư, ngài thực sự từ thiên xuống sao?Tiểu Thanh tò mò can đản lắm mới dám nói ra nghi hoặc của mình, nàng một chút động tĩnh cũng không có, nghĩ nàng tức giận, Tiểu Thanh hai hàng nước mắt đã dưng dưng, lại rối rít cầu xin:- Tiểu thư thứ tội, là nô tì to gan nhiều chuyện, tiểu thư đừng trách phạt nô tì. Từ nay về sau Tiểu Thanh tuyệt đối không nghe mấy lời đồn đại ngoài kia!- Ta đâu có nói trách phạt em, chỉ là ta đang suy nghĩ, đừng hở tý là lo sợ như vậy. Ta sẽ không ăn thịt em đâu.- Đa tạ tiểu thư không trách phạt, Tiểu Thanh tuyệt đối sẽ không tái phạm.Tiểu Thanh vui mừng lau đi hàng lệ, tiếp tục công việc trang điểm chủ tử. Nàng có chút đau đầu với kiểu bánh bèo này, đúng là cổ nhân phiền phức! Lại nhắc, nghe Tiểu Thanh nói tới lời đồn gì đó nàng lần nữa thở dài:- Bên ngoài xảy ra tình huống gì?- Tiểu thư... nô tì không dám...- Được rồi, trước mặt ta em cứ thoải mái một chút, ta hỏi biết liền trả lời, đừng để ta nhắc lại nghe chưa? Làm không được ta mới trách phạt.Nàng nghiêm mặt như mẹ trẻ dặn con gái sắp đi lấy chồng, Tiểu Thanh ban đầu vẫn còn chút không dám, sau lại thanh thoát tuôn một mạch diễn biến từ trong cung tới ngoài thành, khi kể tới đoạn nàng được vương gia bọn hắn phi thân lên đỡ còn thêm ba phần mắm, bảy phần muối, ví nàng và vương gia như tiên đồng ngọc nữ, làm nàng không khỏi than một câu:“Ví dụ cũng quá phô trương đi!“. Không khí giữa hai người tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Mà Tiểu Thanh cũng nhận định nàng không phải một chủ tử khó hầu hạ, chỉ có điều ít nói, thích thần người nghĩ ngợi.Nghe Tiểu Thanh thuật lại mọi chuyện nàng căn bản không trách được thiên hạ đồn nàng nữ yêu, mà cái vương phi kia chắc chắn là hắn tính kế thái hoàng thái hậu, còn nàng rất tự nhiên “được vinh hạnh” chọn làm “vương phi lá chắn”!- Tiểu thư, người lại nghĩ ngợi, nên dùng bữa đi thôi.- Ân. Nàng vẫn còn đang thần người tùy ý đáp lại Tiểu Thanh.- Tiểu thư người dường như nghĩ rất nhiều a?- Ân.- Tiểu thư người lại suy nghĩ cái gì?- Ta đang nghĩ... Nàng đắn đo không muốn nói suy nghĩ của mình, lại chợt nhớ ra một vấn đề, bèn hướng mắt lên nhìn Tiểu Thanh:- Tên vương gia các ngươi là gì?- Tiểu thư, người không biết tên vương gia?Tiểu Thanh có chút không tin nổi nhìn nàng, nàng đành tùy tiện bịa ra một cái cớ:- Chỉ là ta và vương gia vừa gặp đã thương... liền chưa có hỏi tên.- Là... Vương gia tên Tịch Diệp Phong, sáu tuổi được phong hiệu Thượng vương, cấp Tịch vương phủ nhưng mọi người vẫn hay gọi ngài là Tịch vương.”Nha đầu ngốc dễ lừa gạt”, Châu Hoa cười nhẹ nghe nàng ta nói, thật quá thuần khiết đơn giản, rất hợp với nàng. Nàng cười, nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy, vừa thanh nhu vừa tinh khiết, đẹp tựa nắng mai nhàn nhạt mà ấm áp làm Tiểu Thanh lại lâm vào trạng thái ngây ngốc, mãi đến khi nghe nàng hỏi chuyện nàng ta mới tỉnh mộng.- Sớm như vậy, sáu tuổi đã được phong vương? Nhưng sao mọi người lại hay gọi hắn là Tịch vương?- Ah...Ngài ấy được phong vương sớm vì vương gia ngài ấy rất giỏi... Tiểu thư không biết, ngài ấy chính là đại thiên tài của đại lục cái gì cũng giỏi, bắn cung, cưỡi ngựa, cầm tiêu thi phú, vv... bất luận cái gì vương gia đã học liền giỏi vượt bậc, chính là nhân vật được mọi người ca tụng. Nghe nói năm ba tuổi ngài ấy đã biết viết, làm thơ, sáu tuổi lại càng xuất chúng hơn có thể bàn chuyện quốc sự cùng tiên đế nên được phong vương.Ngưng một lúc, Tiểu Thanh mới nói tiếp:- Còn chuyện vương gia được gọi là Tịch vương có lẽ là vì tính tình ngài ấy. Vương gia thực sự rất lãnh đạm lại không thích nơi đông đúc, ngài ấy lúc nào cũng tịch mịch khiến ai nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng a.”Lúc nào cũng tịch mịch khiến ai nhìn thấy đều đau lòng?” Châu hoa vừa dùng bữa vừa trầm mặc lặp đi lặp lại câu nói của Tiểu Thanh. Tại sao hắn lại tịch mịch?Nàng đặt đũa xuống thì cũng đã gần trưa, ước chừng lúc trước bản thân đã ngủ không ít. Tiểu Thanh dọn bàn rồi làm việc của mình, nàng không thông thuộc nơi đây đành ngoan ngoãn ở trong phòng đợi Diệp Phong. Quả thực nhàm chán, bình thường nàng cũng chỉ ở trong phòng nhưng là có máy tính, điện thoại thông minh, còn có đồ vẽ tranh nàng ưa thích, còn có dì Loan hay mắng nàng lười biếng... haiz, không biết dì Loan hiện giờ có đang cuống cuồng tìm nàng không...- Châu Hoa cô nương, trong người thế nào?Nàng lại suy nghĩ, Diệp Phong hắn vào lúc nào cũng không hay.- Ta rất khỏe, gọi ta Châu Hoa được rồi Diệp Phong...Nàng ngước mắt lên mặt đối mặt với Diệp Phong, ánh mặt lại vô tình rơi vào thuỷ mâu của hắn, mi gian khẽ động... đôi mắt của hắn vì sao lại buồn như vậy? Rõ ràng là đôi mắt đẹp tại sao bên trong lại chỉ thấy bi thương? Khuôn mặt tuấn mỹ như vậy, một đôi thủy mâu xao động càng tăng thêm hiếu kỳ, cuốn hút lòng người, thực muốn biết tác phẩm này do ai đúc tạo. Bất giác tay nàng không tự chủ chạm nhẹ vào mí mắt hắn, cả hai nhất thời ngưng thở, bốn mắt nhìn nhau...Nàng thực xinh đẹp, nàn da trắng mịn màng như tiểu hài tử, mắt phượng hẹp dài, hàng mi cong vút rập rờn như cánh bướm để lộ đôi đồng tử trong trẻo luôn lay động như đang tìm kiếm thứ gì, cánh đào nhỏ nhắn không điểm mà hồng, da tay cũng thực mềm mại, mùi hương thơm mát dịu nhẹ làm người ta thấy thoải mái...Ách, từ khi nào chúng ta lại có cử chỉ gây hiểu lầm như vậy??!!!Phát hiện bản thân có điểm không phải hai người đồng thời vội vã thu lại ánh nhìn, Diệp Phong lui về sau một bước, Châu Hoa cũng rút tay lại, hai má ngày càng ửng đỏ. Thật mất mặt, lần đầu tiên nàng bị người khác câu dẫn!!!- Ta chỉ là thấy đôi mắt ngươi thật đẹp... muốn thử một chút... ngươi không cần kinh ngạc đi.- Ha, lần đầu có người gọi thẳng tên bổn vương, đương nhiên có chút không quen.Hai người phối hợp thật tốt tự lấp liếm cho bản thân. Lý do lộ liễu như vậy cũng nghĩ ra được, uổng cho một Châu Hoa mười mấy năm đọc tiểu thuyết ngôn tình, uổng cho một Tịch vương gia đại thiên tài dân chúng ca ngợi, sao giờ khắc này lại si ngốc hết như vậy!!!Diệp Phong nhắc Châu Hoa mới sực tỉnh, cổ đại a không thể tùy tiện gọi tên người hoàng tộc, haiz...Thấy nàng hơi cụp mí mắt lại thở dài, Diệp Phong có phần không đành lòng, chèn thêm lời:- Là nàng ở nơi khác đến có lẽ không thân thuộc luật lệ nơi đây, vậy cứ tùy theo ý nàng gọi đi.- Diệp Phong... Nàng vui vẻ gật đầu tán dương đầu óc thông minh linh hoạt của hắn, rất biết cách đối nhân, rất tốt, hắn hiểu chuyện như vậy sau này nàng có gây ra chuyện lớn cũng không lo bị hắn chỉnh.Lại nói tới sau này, nàng sẽ thành vương phi của hắn sao? Không được phải hỏi cho ra lẽ.- Diệp Phong, lúc đó ngươi “công bố” ta sẽ là vương phi của ngươi?- Là... ta nhất thời bị ép, đành đắc tội nàng. Chuyện đã lỡ, thực mong nàng hợp tác.Diệp Phong nhìn nàng, ánh mắt vẫn u buồn như đang chờ mong ai. Không hiểu sao nghĩ vậy nàng lại thấy tâm khó chịu.- Nhưng ta thấy ngươi dường như đang đợi ai? Ngươi có người trong tâm chờ đợi?- Chính bản thân ta cũng không biết mình đang đợi ai, chỉ có thể chờ... Hắn nhìn nàng ôn nhu cười, ánh mắt vừa ấm áp vừa u tịch khiến người ta không cách nào không tò mò, lại càng không muốn từ chối...Nhưng nàng còn phải trở về bên dì Loan nếu không dì sẽ lo lắng.- Ta còn có người thân đang đợi ta trở về...- Hiện tại nàng đã có biện pháp trở về?- Không có...- Vậy nàng lưu lại vương phủ này tới khi ta tìm được “nàng”, ta giúp nàng tìm cách tốt trở về.Châu Hoa hơi nhíu mi mắt, dù sao hắn cũng cứu nàng một mạng, hắn thân vương lại xuống nước hỏi ý kiến nàng như vậy hẳn là người tốt đi... nàng bây giờ quả thực trông cậy vào hắn rất tốt, mong hắn sớm tìm được vương phi chân chính của mình cũng mong hắn tìm được cách đưa nàng trở về.- Vậy được, ta đồng ý... Phải rồi, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi.- Là ta cần nàng giúp, không cần cảm tạ!Diệp Phong khẽ hạ thùy mắt, môi điểm tiếu, nhẹ nhàng tao nhã như sắc trời thu xanh biếc, thật khiến người ta lưu luyến. Điều quan trọng chính hắn cũng không ngờ bản thân lại đang cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.