Lạc Lạc Công Chúa

Chương 14: Chương 14: Chuẩn bị gặp Vương gia




Lại một đêm thức trắng để suy nghĩ, phiền muộn trong người cứ bay lởn vởn vào đầu nàng. Chết mất thôi! Từ lúc nhìn thấy hoàng huynh khi lần đầu xuyên không, cơ hồ không biết vô tình hay cố ý mà trái tim nàng cứ loạn nhịp, đầu óc bã đậu suốt ngày toàn chập chờn toàn hình bóng của huynh ấy. Nếu nàng chấp nhận thì sao? Chẳng lẽ một người suốt ngày nàng coi là bậc trưởng bối lại đi thích hoàng muội mình? Lúc đó nàng còn chưa chuẩn bị tâm lí để nghe, huynh ấy đã tự tung tự phát, huống hồ...nàng mặc dù cũng thích nhưng chẳng biết phải thổ lộ như nào.

Người gì đâu, lần đầu tiên tỏ tình người khác cũng chẳng tinh ý gì cả, nào là ăn tối dưới ánh nến lãng mạn, bằng không một bữa cơm gia đình thôi cũng được, hay cây trâm cài quý báo vạn trượng, kim quán tất khắc rồng phụng, y phục thêu hoa cỏ bướm, mà tất cả chẳng hề có, chỉ duy nhất một cái ôm, cái ôm đáng nhớ nhất này, nàng chắc không bao giờ quên mất! Đúng là những thứ khác chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình thôi!

Nhưng cái quan trọng hơn đó chính là nàng làm sao dám đối mặt với hoàng huynh đây, người ta đã ngỏ ý như vậy rồi, vốn dĩ Phụ hoàng cũng chính thức phó thác cả đời nàng cho Chu Nhất Thiên.

Aizzz...Phiền phức thật!

Đang thầm rủa người nào đó dữ dội, thì ánh mắt nàng bắt găp mảnh giấy nhỏ nhắn xinh xinh hiên ngang đặt trên bàn. Nội dung như sau:

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Trẫm nhất quyết theo đuổi nàng!

Theo...theo...theo đuổi hả?

Theo đuổi? Đúng cái kiểu nói đểu luôn ấy! Huhu phải làm sao đây, chẳng lẽ bắt nàng thở không gấp tim không đập trước cái cảnh người ta tự tung tự tại thả cho nàng mảnh giấy với nội dung này sao? Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lí mà.

Ngây ngốc một hồi, cửa mở ra từ lúc nào không hay. Nam nhân nào đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội cười khẩy.

Nương tử! Nàng dậy rồi hả.

Nương tử? Theo khả năng phản đối kịch liệt, Chu Bối Lạc nhíu mày trước cách gọi quá đáng này.

Huynh nói bậy gì thế? Chu Bối Lạc hậm hực quát.

Chẳng phải trước sau gì nàng cũng gả cho ta sao? Thế thì kêu sớm một chút cho quen mồm quen miệng nhỉ?

Có lẽ...à...ừm....cũng đúng. Nhưng, ai nói là nàng nhất định phải gả cho hắn.

Bậy, bậy, bậy. Chu Bối Lạc chẳng dám tưởng tượng nổi.

Lệnh của Trẫm, nàng dám chống đối! Chu Nhất Thiên cất cao giọng, dọa nàng sợ chết khiếp.

Đúng, đúng, đúng. Nữ tử nào đó ý thức được rằng đầu của mình có thể bay ra ngọ môn bất cứ khi nào, liền sợ sệt đáp.

Chu Bối Lạc nhớ tối hôm qua Chu Nhất Thiên dặn nàng phải thức sớm để hồi cung, nàng lập tức ngồi dậy rửa mặt, bật tung chăn chạy như ma đuổi.

Nương tử, cẩn thận. Chu Nhất Thiên tươi cười nhìn bộ dạng chật vật của nàng.

Vâng.

Mẹ kiếp! nương tử cái quái gì chứ, chẳng qua là làm theo lời của hắn thôi, bằng không, nàng có chết cũng đừng hòng nghe. ẶC, muốn sởn hết da gà da vịt.

Bên ngoài.

Chu Nhất Thiên nhấp nháp ly trà hoa cúc nóng hổi, vừa nói vừa cười với Mạn Tâm, hôm nay chàng mặc y phục màu xám sẫm, trông rất thu hút, chẳng giống hình dáng uy nghiêm khi khoác lên người bộ long bào. Khi thấy Chu Bối Lạc bước ra, chàng cười hòa nhã, đưa tay đón lấy bàn tay nhỏ bé của nàng để nàng ngồi xuống.

Đa tạ Mạn Tâm!

Chu Nhất Thiên đa tạ bậc trưởng bối, con người chàng từ nhỏ cho đến lớn luôn biết giữ gìn phép tắc, cho dù chàng đích thị là bậc quân vương đi chăng nữa.

Mạn Tâm nghe vậy, hốt hoảng hành lễ, không hiểu sao bệ hạ lại thay đổi như thế này?

Ta còn phải về cung một chuyến, an nguy xã tắc không thể không có ta, vậy phải từ biệt Mạn Tâm thái y rồi!

Chu Nhất Thiên không nói năng nhiều lời, cầm lấy bàn tay của nàng mà kéo đi. Người nào đó ngồi chưa được bao lâu lại phải đứng dậy, tức muốn hộc máu.

Bởi vì khuất tầm mắt nên Chu Bối Lạc không nhìn thấy biểu hiện của Chu Nhất Thiên. Gò má trắng noãn của chàng đỏ như gấc, nóng phừng phừng không nguôi. Mặc dù trước đây chàng đã từng nhiều lần nắm tay của nàng, nhưng bởi lẽ con người ta khi yêu, một khắc liên tưởng về đối phương cũng đều cảm thấy mới mẻ.

Chu Bối Lạc thì ngược lại, vô tư hết chỗ nói. (Symm: Chắc phải bổ não bạn ý ra xem quá! :) ).

Hai người leo lên lưng bạch mã, phi nhanh về hoàng cung.

Đường dài dằng dẳng, nhưng sau phút chốc liền cảm thấy nó trôi qua nhanh đến thế, phải nói rằng chàng muốn áp sát khối thân thể mềm mại này, người ngồi trước phiêu diêu theo cơn gió thu, nào biết người ngồi sau tim đập phình phịch như sắp nhảy ra ngoài. Chu Nhất Thiên cảm nhận mùi hương cẩm tú cầm nhàn nhạt từ cơ thể nàng, bất tri bất giác tham lam hưởng thụ bầu không khí hạnh phúc ngỡ như mơ này.

Từng đợt không khí vui tươi khi chạy vụt qua cánh đồng lúa bát ngát, nó mơn mởn hương sữa non thơm phức, hay đi đến khu chợ bé nhỏ với cảnh sắc nhộn nhịp tràn đầy gió thu buổi sáng. Đường đi tuy có dài có ngắn, nhưng rồi khi đến nơi thì mọi thứ đều trở lại ban đầu.

Về đến triều đình thì đột nhiên một bóng dáng vội vã lao tới, miệng không ngừng mấp máy, có thể cho rằng đây đích thị là giọng nói vừa run vừa sợ.

Lạc nhi của mẫu thân! Bóng dáng già nua đang hoảng sợ tột độ ôm chầm lấy mảnh thân của nàng.

Mẫu thân! Lạc nhi rất nhớ người! Nàng phát hiện ra người quen, liền ôm chặt bà đến nghẹt thở.

Mẫu thân thật thiên vị! Đường đường là đứa con trai đức tôn, người chẳng thèm hỏi han lấy một lời. Chu Nhất Thiên cười cười.

Ngươi còn nói nữa hả? Ai gia lo lắng cho ngươi muốn chết đây này! Khóe mắt bà hơi giãn ra, nụ cười tươi như hoa mẫu đơn.

Mẫu tử thiêng liêng thật hiếm thấy, khi hòa nhập lại với bầu không khí mà bao nhiêu ngày nàng đã quên dần thì Thái hậu lên tiếng:

Mau mau chuẩn bị đến ngự hoa viên, Vương gia đang chờ chúng ta trở về. Bà đẩy đẩy hai người, ý muốn hối thúc.

Vương gia? Cả hai đồng thanh đáp.

Đúng vậy, Vương gia mới vừa trở về từ hôm qua. Thái hậu lên tiếng nói xong, liền sực nhớ ra điều gì đó.

Không tiễn các người nữa, ta đến ngự hoa viên trước.

Bà ung dung đi trước, bỏ lại Chu Bối Lạc ngu ngơ không hiểu ý tứ gì trong lời nói.

Cung tiễn Thái hậu. Những người đứng đó đều đáp rành rọt.

Chờ sau khi Thái hậu đi rồi, Chu Bối Lạc mới quay phắt sang Chu Nhất Thiên hỏi.

Vương gia là ai vậy? Chu Bối Lạc căng thẳng.

Cứ tưởng hắn biết hối cải mà về phủ A Hoàn, ai dè... Bây giờ giấu cũng chẳng thể giấu nổi Chu Bối Lạc được nữa. Sớm muộn gì cũng biết, thôi thì đáp cho suôn vậy.

Tức là Thanh công tử. Chu Nhất Thiên không vui nói.

Còn...Chu Bối Lạc thêm một lần nữa ngây ngẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.