Lạc Lạc Công Chúa

Chương 13: Chương 13: Tỏ tình




Gió khuya hiu hiu quạnh vắng, vó ngựa dưới sự chỉ huy mạnh mẽ mà tiến bước liên tục, con đường phía trước là Phủ Hà, nơi chứa vị cao nhân trên trời dưới đất không thể không biết đến. Mạn Tâm - vị thái y tương truyền rằng không có vết thương nào là ông không chữa trị được, người đời đồn thổi, ông có Lọ Cao bí ẩn ghê gớm, bôi tới đâu lành lặn đến đó.

Chu Nhất Thiên hớt hải phi ngựa nhanh như chớp, cặp mắt láo liên ngoài nhìn hướng đi còn tranh thủ quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Nhợt nhạt chứa nỗi đau giống như vết chém vừa rồi cũng đủ cứa sâu tận tim chàng. Nàng vì ta, ngay cả thân thể gầy gò không chống nổi không khí thổi qua cũng một mực bảo vệ ta.

Đến Phủ Hà đã hơn canh Hợi, phủ đóng kín, không thấy bóng dáng của bất kì ai. Chu Nhất Thiên cẩn thận bế thốc nàng tránh nàng cảm thấy đau nhức, vội vội vàng vàng đứng trước Phủ Hà kêu la:

Mạn Tâm thái y, mau mau cứu giúp hoàng muội của ta!

Lòng người thái y nào mà không lấy việc cứu giúp người làm trọng, sau khi nghe có người la hét ỉ ôi bên ngoài. Mạn Tâm đang say giấc cũng phải đốc thúc ngồi dậy, nghe âm thanh quen thuộc ấy thì ông không khỏi ngây ngẩn cả người...Đúng là Bệ hạ.

Chu Nhất Thiên sau khi nhìn thấy Mạn Tâm, trong lòng mừng như gặp phật hạ phàm, đặt nàng trên giường, để cho vị thái y kia chữa trị.

Sau một đêm không ngủ, cặp mắt như gấu trúc của Chu Nhất Thiên làm Mạn Tâm nơm nớp lo sợ. Tuy rằng vết thương không sâu, nhưng máu vì vết chém kia mà túa ra liên tục, phải thay gạt vải thường xuyên. Cũng may, lưu truyền bảo vật từ lâu đời, quả thật hữu dụng.

Trong quá trình Mạn Tâm chữa trị, một khắc cũng không dám nhìn chằm vào bóng lưng láng bóng của nàng, bởi ánh mắt đao kiếm mang nhiều sát khí cứ quan sát mỗi một nhất cử nhất động của ông không bao giờ nguôi. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy sự đau thương mất mát, đau thương trong con ngươi sâu thẳm của bệ hạ. Sau khi chữa trị, ông hành lễ kĩ càng rồi hảo hảo bước nhanh ra ngoài, sợ hễ chậm một bước, ông liền sống không bằng chết.

Một đêm, Chu Nhất Thiên nhìn ngắm khuôn mặt trắng bệch của nàng, nhìn đến nổi, nàng có hóa thành tro, chàng cũng có thể nhận ra được.

Người mình yêu, đôi khi không cần lời ngon tiếng ngọt, đôi khi không cần người ta phải thay đổi, mà là khi chứng kiến cảnh mảnh thân gầy gò không sợ sóng gió vờn tới, mảnh thân ấy không hề nao núng hay khuất phục trước lưỡi dao không có mắt kia, thì đã được gọi là quá đủ, quá đỗi hạnh phúc, cũng quá đỗi may mắn lắm rồi.

Chu Bối Lạc mở mắt, khung cảnh chập chờn hiện lên. Đây là đâu? Trần nhà sau lạ hoắc thế? Nàng ngồi bật dậy, bởi vì thao tác quá nhanh nên đả động đến vết thương làm lưng nàng đau buốt.

A...

Đừng động đậy! Chu Nhất Thiên sau khi thấy nàng tỉnh giấc, không tự chủ được nên hét lớn khiến cho ai kia giật thót tim.

Hoàng huynh? Chu Bối Lạc từ từ ổn định thần sắc, lo lắng hỏi.

Vết thương còn chưa khỏi hẳn, muội đừng động đậy mạnh. Chu Nhất Thiên sải bước đến bên cạnh nàng, kê chiếc gối sau lưng nàng, thao tác quan tâm chưa từng có.

Như nhớ ra điều gì đó cứ quanh quẩn trong đầu, nàng quay phắt sang nhìn người đối diện.

Thanh công tử? Âm thanh lo lắng vang vọng tới.

Nhắc đến cái tên này, Chu Nhất Thiên khó khăn lắm mới kiềm nén cơn thịnh nộ, nở nụ cười xuề xòa. Cũng may...chàng không đả thương hắn, nếu để Chu Bối Lạc biết được, ắt sẽ giận dữ.

Theo huynh thì người ta chắc hẳn đã về Phủ! Chu Nhất Thiên vuốt nhẹ gương mặt non mềm của nàng ân cần hỏi.

Còn đau không?

Nghe đến đây thôi, Chu Bối Lạc ngại đỏ mặt, mặc dù chỉ là một câu hỏi han, nhưng với khoảng cách gần trong gang tấc và hơi hơi mập mờ giữa bọn họ khiến nàng theo bản năng áp sát người nhích ra bên ngoài.

Không...không còn....nữa.

Thấy động tác né tránh của nàng, và gương mặt ửng như cà chua, nói năng tuy lắp bắp nhưng đáng yêu đến nỗi khiến tim chàng đập loạn xạ. Chu Nhất Thiên càng áp sát nàng hơn, vội ôm chầm nàng thật chặt. Chặt đến nỗi muốn nàng hiểu rằng, bao nhiêu năm qua ta đã chờ cái ôm này lâu lắm rồi.

Không chuẩn bị tốt khả năng chống đỡ, Chu Bối Lạc liền được ôm gọn trong vòng tay của chàng, mùi hoa nhài thoang thoảng xông thẳng vào chóp mũi, khiến nàng trở nên mê man. Bàn tay nàng nắm thành đấm, vội đẩy người ra. Và tất nhiên, muốn né tránh khối thân thể này chính là một vấn đề cực kì nan giải, nàng kệ chàng ôm, đầu xoay hướng khác, đột nhiên giọng nói từ tốn vang nhẹ, nhẹ như cơn gió sáng sớm tinh mơ chỉ thoang thoảng bên tai.

Lạc nhi! Nàng có thể lấy ta không? Âm thanh sao nghe ngọt ngào đến thế, đơn thuần đến thế?

Con người ta khi yêu, bất kì một câu nói nào của đối phương cũng đủ khiến lòng người tan chảy. Chu Bối Lạc không hề ngoại lệ. Nhưng? Sao nàng cảm nhận rằng thứ tình yêu giữa chàng và nàng sao mỏng manh, quá đỗi vội vàng. Phải chăng giữa bọn họ có khoảng cách? Không!? Mà là rất nhiều khoảng cách.

Tự dưng chàng nói đến vấn đề này, người kém thông minh như nàng trầm ngâm hồi lâu mới kịp phản ứng. Chàng đây là đang tỏ tình với nàng sao? Vốn dĩ ban đầu nàng chưa hề nhận ra, nhưng bây giờ, nàng mới biết được tình cảm của chàng. Quên mất phải biểu hiện như thế nào? Một đứa con gái mười sáu tuổi, lần đầu tiên được tỏ tình, nhưng...nhưng dù sao xem tình tiết lãng mạn này trên phim, truyện nhiều đến mức nàng chẳng hề mắc cỡ hay ngại ngùng, chỉ trưng ra cái bộ mặt bình thản, nhưng giọng nói tràn đầy ngập ngừng.

Ta...ta...ta....huynh có thể cho ta thời gian suy nghĩ được không? Nàng biết, suy cho cùng bọn họ có thể ở bên nhau hẳn hoi, nhưng sự việc nghiêm trọng như vậy nên nàng vẫn cần cân nhắc kĩ lưỡng, dù sao khối thân thể này, nàng chẳng qua chỉ là người tạm bợ lưu lạc. Nếu có sai sót thì đây chính là một việc cực kì thất trách.

Không khí trở nên yên ắng, thanh tĩnh đến lạ. Hồi lâu, Chu Nhất Thiên mới mở miệng giải tỏa bầu không khí âm u này, đồng thời buông nàng ra và nhìn thẳng vào con ngươi sâu lắng của nàng.

Được! Ta đợi hồi âm của nàng, vậy...vậy ngày mai chúng ta trở về kinh thành. Chu Nhất Thiên ngượng ngùng đến mức nói năng không lưu loát. Nhưng thực sự không vội, không vội. Chàng đáng lẽ không được nói những lời này quá sớm, đổi lại người chịu thiệt thòi là nàng, chàng một khắc cũng chẳng hề muốn. Chẳng qua, chàng muốn thử xem cảm nhận của nàng.

Thấy Chu Nhất Thiên đỏ mặt dữ dội, Chu Bối Lạc bèn xin tách nước trà uống, chủ yếu giải vây căng thẳng giúp chàng. Người nào đó hớt ha hớt hải chạy đi lấy nước, suýt chút nữa làm đổ tách, suýt chút nữa làm văng luôn cái bình trà. Lần đầu tiên trong đời, nàng gặp nam nhân ngu si về tình cảm quá vậy? Nhưng bộ dạng ấy, chậc, sao hoàng huynh đáng yêu thế? Bị người khác nói như vậy, nàng cứ ngỡ chàng sẽ thẳng thừng từ chối. Có điều...chàng vẫn kiên quyết đợi nàng. Làm con tim mỏng manh yếu đuối của thiếu nữ nào đó đập loạn xí ngầu. Hại nguyên đêm sau đó, nàng chẳng thể nào an tâm giấc ngủ, cứ hồi tưởng đến cái vẫn đề tỏ tình ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.