Lạc Lạc Công Chúa

Chương 6: Chương 6: Khiêu khích




Nàng tự nhìn mình trong gương rồi thở dài.

Cô nương, y phục này không hợp à? Giọng của nữ tỳ còn hay hơn cả nàng.

Không có gì, đi thôi! Nàng hít sâu một hơn để lấy lại tinh thần, tự dưng đồng ý làm thuộc hạ của hắn, không biết hắn sẽ bắt nàng làm công việc quái quỷ gì?.

Ra khỏi tẩm cung, người người lên tiếng thưa hỏi, tính ra nơi này cũng biết phép tắc, không uổng công nàng ở lại.

Trước thư phòng...

Các dãy gạch đỏ ngói một màu, bên trên hai cột đình khắc toàn đá phỉ thuý xanh biếc lấp lánh. Cửa làm bằng gỗ lim, xung quanh toàn chậu hoa Cẩm tú cầu tím nhạt, thoạt nhìn rất đẹp nhưng ẩn chứa nỗi phiền não, u sầu.

Đang loay hoay trầm ngâm đánh giá cảnh quan nơi đây một chút, lại là giọng nói lạnh lùng chẳng tí nào là dịu dàng vang lên.

Ta nghĩ cô nương ngắm đủ rồi đấy, vào đây!

Gì? ngồi tận tít bên trong vẫn có thể xem xét hoạt động ở bên ngoài à? Nàng tấm tắc lắc đầu, số nàng sau này đương nhiên phải nhắc đến hai từ Rõ khổ.

Ta đến đây. Nàng nhanh nhảu đẩy cửa đi vào.

Thêm một âm đơn từ tính kéo dài đằng đẳng và mất tận 10 giây mới kết thúc Oa... Thật...thật đẹp, tựa như trong cung. Nào là bàn trà được điêu khắc tỉ mỉ, cả ấm trà và tách trà cũng có hoa văn các loài hoa, tuy đơn thuần nhưng toát lên vẻ cao sang, quý phái. Thư phòng còn có cái bàn gỗ đặt cạnh khung cửa sổ cỡ đại, trên bàn rất gọn gàng và ngăn nắp. Trong phòng không có tí nào gọi là bề bộn cả! Ánh sáng dịu nhẹ thi thoảng lấp ló qua khung cửa, chiếu lên gương mặt lạnh tanh, không thần thái, xúc cảm của người ngồi đối diện đang đăm chiêu nhìn nàng từ đầu buổi đến cuối buổi.

Nàng cảm thán nhìn xung quanh, khi nhỡ bắt trúng ánh mắt khó ưa kia, khẽ cười hì hì.

Đủ rồi, ngươi qua đây đi. Người hắn toát lên bậc khí thế vương giả, cao cao tại thượng mà uy nghiêm.

Nàng nhấc chân chạy tới, nhìn chồng sách trên bàn chất thành đống, không khỏi lắc đầu.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi sẽ như những cung nữ khác, việc dọn dẹp thư phòng và phòng của ta, ngay cả bữa ăn của cũng sẽ giao cho ngươi.

What the...? nàng là người thế kỉ 21 đấy! gia đình giàu có và ba mẹ cưng chiều đến nỗi không cho nàng động một tí việc nhà. Ôi dào, từ chức vị công chúa ở hiện đại đến cổ đại, giờ đây đột nhiên biến thành cung nữ trong tích tắc. Cao siêu quá nhỉ? Nhưng không làm thì hắn sẽ tống cổ nàng về hoàng cung, cái nơi giam cầm sự sống cuộc đời nàng, tựa như địa ngục trần gian.

Dù sao có cuộc sống tự do tự tại, chẳng về lại nơi xưa kia, thì nàng nhất quyết đánh đổi. Cho dù bắt nàng dọn dẹp hố xí cũng được. THANH TỬ TRỌNG! ngươi đợi đấy, bà sẽ không tha cho ngươi. Nàng nhếch môi nở nụ cười ngọt ngào, gương mặt cứng ngắt nhìn hắn đang cuốn sách gì đấy mà hăng say phết! chẳng thèm nhìn nàng.

Được, ta đồng ý. Có điều bổn công chúa đây trước giờ chưa hề mạo phạm đến việc bếp núc, việc nhà thì làm sao mà làm được hả? Nàng ngấu nghiến lườm nguýt hắn, thế nhưng hắn quay sang nàng với cái dáng vẻ ung dung, tự tại.

Việc đó ta sẽ cho người dạy bảo ngươi. Hắn tất nhiên sẽ biết trước nàng trả lời nhu vậy! Thử nghĩ vị công chúa quen sống trong nhung lụa, nào biết đến thứ gì gọi là công việc.

Vậy ta làm gì trước. Nàng ngẩng mặt hỏi.

Ngươi đi làm bữa trưa cho ta, mà ngươi ngủ như lợn ấy! tận canh tỵ. Dưới ánh nhìn sắc bén của nàng, hắn khẽ nhếch môi cười thầm. (Canh tỵ = 9-11h).

Kệ ta! Vậy ta đi đây. Nàng lườm hắn vài phát cuối cho hả giận, để mặc hắn đọc cuốn quái quỷ gì đó chẳng hề nhìn nàng nói chuyện cho đàng hoàng tí nào cả. Giả bộ thư sinh gì? Đem vị cô nương xa lạ về chẳng khác gì sở khanh, bày đặt ra vẻ.

Nàng cất bước nhanh nhảu đi ra, nếu một khắc nữa ở bên trong, ắt hẳn nàng sẽ tức chết. Cục tức to như vậy nuốt nghẹn cả cổ họng. Phiền phức tốn nước miếng quý báo với tên mặc lạnh. Ta đây khinh!.

Dạo quanh khuôn viên gần 30 phút mới đến nơi phòng bếp. Nơi đây thật rộng rãi, rất giống hoàng cung xa hoa kia. Vừa định bước vào đột nhiên nghe tiếng lí nhí phát ra. Và tất nhiên tính tò mò của người nào đó dâng lên tối điểm. Nàng bẽn lẽn núp khuất sau phía cây cổ thụ, ung dung lắng tai thính lên nghe.

Ta thấy vị cô nương mà Thanh công tử đưa về kia, quả thật có diễm phúc rất lớn. Trước giờ Thanh công tử được biết là người không ham mê tửu sắc, mặc dù thi thoảng có đến thanh lâu, nhưng chỉ mượn rượu giải sầu, nào ngờ đem về vị cô nương xa lạ kia thế nhỉ? Ta ở ây lâu rồi cũng không hề nghe nhắc đến! Người kia ngáp ngắm ngáp dài, giọng điệu thu hút người đối diện vào cuộc thảo luận.

Đúng, đúng, đúng. Mà kể ra thì vị cô nương kia cũng đẹp chứ! Tựa như tiên nữ hạ phàm. Cơ mà hết chỗ cho chúng ta rồi còn đâu. Huhu chỉ có thể ngắm mỗi ngày thôi! Vị cô nương kia bèn lí nhí theo.

Và từ khi cô nương kia bước vào là ta đã có linh cảm không hay rồi. Thế là cơ hội nhìn ngắm Thanh công tử ngày càng ít đi. Thêm giọng nói lưu loát, rành mạch.

Ba người xì xào lí sự, lời lẽ cực kì ủy khuất, luôn luôn nhắc đến vị cô nương kia không cho bọn họ ngắm nữa. Bàn tán xôn xao lên, nhỡ vị cô nương kia trở thành Thanh phu nhân thì thiệt thòi, cơ cực. Ban đầu là lời lẽ bình thường, sau đó là lời lẽ rủa thầm, mắng chửi người khác, mà loại này chính là loại nằm trong top Chu Bối Lạc cực ghét. Nên cái tên Vị cô nương giống kẻ thù. Tựa như nói đến Chu Bối Lạc là kẻ ác quỷ đội lốt thiên thần, kể cả muôn vàn lời chỉ trích đổ lên đầu nàng quá trớn.

Nghe vậy, người nghe lén nào đó trên trán hiện lên ba vạch đen. Sắp bốc khói đó, sắp có lửa đó! Cái gì? Hắn đem về cô nương xa lạ thì không được gọi là tên sở khanh à. Lại còn nói nàng không thương tiếc.

E hèm, e hèm.

Định mệnh nó! Lại là cái tên sở khanh ấy, chỉ cần nghe mà không nhìn mặt thì nàng dùng tai cũng có thể suy luận là tên nào. Quay sang cười nhẹ nhàng với hắn, khó coi muốn chết.

Ta giao cho ngươi đến đây làm chuyện bếp núc, hay đến đây nghe lén người khác.

Nghe vậy, ba vị cô nương từ trong phòng bếp chạy ra, cung kính hành lễ. Chết chắc bọn họ rồi!

Ta...ta...ta đi lạc, chẳng qua ghé ngang coi phải không thôi? Nàng chẹp miệng lí sự.

Phải không? Hình như ngươi đứng đây cũng lâu lắm rồi nhỉ? Giỏi nhỉ? Lời ta như gió thoảng bên tai, nước đổ đầu vịt? Hắn lạnh lùng nhìn nàng.

Dưới ánh mắt chằm chằm của hắn, nàng đành lắp ba lắp bắp.

Đúng, là ta...ta nghe... lén, rồi sao? Nàng thẳng thừng đáp.

Ồ, thế việc nấu cơm rất chi là dễ dàng, thôi thì làm cho ta mười món xào, năm món kho, cộng thêm năm món canh trong vòng hai canh giờ vậy!.

Ác đức tày trời là có thật! Người như hắn phải cầu cho hắn chết sớm một chút, đỡ phải phiền hà người khác.

Được thôi, nếu ta làm xong thì ngươi phải cho ba người lúc nãy dọn dẹp hố xí bảy ngày, vì tội mắng chửi người khác. Nghe nói Thanh công tử là con người thư sinh. Ắt hẳn chú trọng phép tắc ăn nói.

Được thôi, người đâu! đem ghế lại đây! Ta muốn xem xem vị cô nương ta đưa về thực chất là có bản lĩnh gì? Hắn giở nụ cười bá đạo ra, nhìn nàng bằng ánh mắt khiêu khích, châm chọc.

Thấy vậy nàng hất cằm, bản lĩnh của người ở thế kỉ 21 là như thế nào?. Nhất định phải đem giáo huấn tên sở khanh này một trận nếu có cơ hội.

Hắn tao nhã cầm tách trà nóng thưởng thức, chăm chú nhìn nàng xoắn tay áo lên nhanh nhảu vào bếp. Dưới bóng lưng thon thả của người con gái hồ đồ ấy, hắn lại nhếch khóe miệng cười. CHU BỐI LẠC! ngươi chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.