Chu Bối Lạc xoắn xoắn tay áo lên tận khủy tay, bước đi ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Quên nhắc đến hai chữ nấu ăn. Thật ra thời còn ở thế giới hiện đại, không phải là nàng không biết nấu, mà là ba mẹ không cho nấu. Nên hễ có hứng thú với việc bếp núc, việc nhà, là nàng lại chạy đến trung tâm, và khuyên tài xế riêng nói với họ rằng nàng đi lớp học múa. Chính vì vậy, đối với nàng rất chi là dễ, kể cả có bắt nàng làm nhiều món.
Ban đầu, nàng dùng rổ đi lấy nguyên liệu, không có chút thần thái nào là rối rắm như hắn tưởng tượng. Chu Bối Lạc lấy nào cải xanh, cà rốt, bí ngô, củ dền, khoai tây, dùng làm năm món canh. Cá, thịt heo, thịt bò,...dùng làm món mặn. Còn có món xào thì lấy đậu cô ve, rau củ quả,...Nói chung một cách rất lưu loát, rành mạch, không tí nào sợ sệt thời gian. Đúng! nàng đang khiêu chiến với thời gian, nhanh chóng đặt rổ xuống, bắt đầu nấu ăn. Bẻ các khớp tay kêu răng rắc, mắt nhìn đầy chăm chọc tên sở khanh kia. Thấy vậy, hắn cũng khẽ cười, dưới lớp nắng sáng nhẹ, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của hắn, không biết là vô tình hay cố ý, càng làm thu hút người khác trong chốc lát. Mà Chu Bối Lạc vẫn thản nhiên, ở thế kỉ 21 không hẳn là thiếu trai nhé! nên ba cái thứ lãng tử ấy không đớp hồn nàng ngay tức khắc.
Trọng Thanh hớp nhẹ miếng trà, bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đăm chiêu nhìn nàng. Không tệ! Từ trước đến giờ, chẳng có ai khiêu khích hắn hay có ánh mắt châm chọc. Chỉ còn vị cô nương này, làm hắn thay đổi tâm tư.
Chu Bối Lạc bắt tay vào công việc, trong quá trình rửa hoa quả, sơ chế, đều nằm trong tầm nhìn của hắn. Trong chốc lát, mùi thức ăn ngào ngạt lan tỏa ra xung quanh, ngay cả ba vị cung nữ lúc nãy, cũng phải lạnh tanh mặt mày. Phòng bếp tập trung nhiều người hơn, đa phần đến để ngửi mùi phát ra từ phương xa. Quá trình nàng làm rất điêu luyện, tựa như vị đầu bếp thực thụ, cũng phải thôi, ba năm gian nan học tập, ắt hẳn sẽ đạt được thành tựu rộng mở.
Một canh giờ trôi qua, nàng làm được mười món. Lại thêm hai canh giờ, nàng làm thêm mười món, đối với người khác chắn hẳn sẽ không đủ thời gian. Nàng nhanh nhẹn làm bếp lâu như vậy, đương nhiên có tay nghề không thể không thuần thục.
Canh hai đã điểm, nàng huýt tên nô tài đang đứng kế bên, ý bảo hắn bưng ra cho tên sở khanh kia thưởng thức.
Thức ăn lần lượt được đem lên, mùi hương thoảng qua khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi. Trình bày đẹp mắt như thể bọn họ chưa từng thấy cách trình bày này, còn có sự quyến rũ của các món trên bàn, tinh xảo mà bóng loáng trông rất đẹp mắt.
Nhìn cảnh tượng trên bàn, hắn không khỏi cảm thán, đây là lần đầu tiên có vị cô nương đớp hồn hắn một cách ngoạn mục. Hắn nhìn xong, tay nhanh chóng bắt lấy đôi đũa bên cạnh, nếm thử món đậu cô ve đầu tiên. Vị giòn giã của đậu, không mềm cũng không cứng, miếng thịt thái mỏng tinh tế, thơm ngọt vị thanh. Còn có một ít tôm khô, hành cọng, hòa chung hương vị đậu, càng khiến nó ngọt đậm đà hiếm thấy. Một chữ Ngon, bắt xong vị thức ăn đĩa này, hắn chuyển đũa sang đĩa khác, hai mươi món ăn được hắn nếm đầy đủ, không sót một món. Phải thừa nhận rằng chưa bao giờ hắn được ăn ngon đến như vậy, tay nghề mẫu thân hắn ắt hẳn chẳng sánh bằng hương vị của cô nương này. Vả lại hắn chưa bao giờ được ăn ngon như hôm nay, xem ra tay nghề nàng cũng không tệ!.
Ba bốn tên nô tài, kèm theo cung nữ luôn đảo mắt hậm hực nhìn chằm chằm Trọng Thanh, đến nỗi họ cũng sắp chảy nước dãi theo.
Chu Bối Lạc thấy món nào hắn cũng chìa đũa lia lịa, bèn lí nhí hỏi.
Sao hả, ngon lắm sao? Thế thì ngươi ăn nhiều một chút! Nàng nghĩ bụng Tên sở khanh nhà ngươi nên ăn thật nhiều, đến nỗi nghẹn chết vì thức ăn ngon của ta thì ta mới hả dạ.
Chu Bối Lạc thẳng thừng chộp đôi đũa trên bàn, bẽn lẽn kéo chiếc ghế đẩu sát vách, tướng tá hưởng thụ mà ngồi lì trên ghế, tự nhiên dùng đũa gắp thức ăn nếm thử, quên cả ánh nhìn của bao nhiêu nô tài và cung nữ xì xào.
Hắn mắt thấy tướng tá ngồi của nàng, không chấp nhất chuyện nàng tự ý leo lên ghế ngồi ăn chung bàn với hắn. Mỗi khi nàng lia đũa đến đĩa thức ăn nào, hắn liền lia theo, ý sự rõ ràng như vậy, chỉ có Chu Bối Lạc là vẫn thản nhiên.
Ngươi có thấy không? Thanh công tử từ trước đến giờ chẳng hề ăn chung một bàn với người khác, kể cả có mẫu thân cũng đều không được.
Còn có, trong quá trình cô nương kia nấu ăn, Thanh công tử nhìn không chớp mắt.
Ta thấy đó giờ Thanh công tử không hề lãng phí thời gian, đáng lẽ ra ngài đang trong thư phòng đọc thiên thư, nào có thể trông coi vị cô nương xa lạ này làm gì?
Đúng vậy, đúng vậy. Ba bốn người tụm năm tụm bảy bàn tán.
Chu Bối Lạc quát giọng lớn tiếng.
Các ngươi có thể để cho người khác ăn ngon được hay không? Phiền phức muốn chết, như ong vỡ tổ vậy, vò vè vò vè, rất nhức đầu. Chu Bối Lạc mang theo dáng vẻ bực tức. Nàng ghét nhất trong quá trình ăn mà nói chuyện, rất mất lịch sự.
Trọng Thanh ngây người, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng không có tướng tá thùy mị nết na như trong hoàng cung, chuyện gì cũng thẳng thừng nói, không quan tâm thiên hạ. Loại người này, hắn rất ưa thích. Một vị cô nương chuyện gì cũng đều như vậy, thì rất có cá tính.
Nhìn bàn ăn trên bàn, bao nhiêu người cảm thấy thương tiếc. Ức chế nhất là khi bạn nhìn ngắm người khác ăn ngon miệng một cách hoành tráng.
Cặp mắt phượng của Chu Bối Lạc đăm chiêu quay sang hắn. Bình thường không để ý hắn, cơ mà lúc ở gần thì hắn cũng đẹp trai ấy nhỉ? Nào là đôi mày kiếm sắc đậm, đôi môi mỏng màu anh đào, con ngươi sâu thẳm kia nhìn như không thấy đáy. Ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng mịn trau chuốt. Còn có mái tóc dài suôn mượt.
Cô nương ngắm cũng đủ rồi đấy! Hắn mở miệng.
Ta...ta. Chu Bối Lạc ngượng chín mặt, gò má đỏ như quả cà chua. Cúi thấp đầu chuyên tâm ăn uống. Tính ra hắn cũng đẹp như hoàng huynh, đều là những mỹ nam xuất chúng, không ngờ lạc vào đây cũng gặp toàn người tiêu soái. Nếu ghép hoàng huynh và tên sở khanh này thì như thế nào nhỉ? Rất thú vị! Nàng khẽ cười thầm.
Ta thấy ngươi nên làm việc đại sự rồi chứ? Ăn no bụng, Chu Bối Lạc thở phì phò, cái bụng hai người không khác quả đồi là mấy!
Được, thi hành đi. Hắn lạnh giọng nói.
Ba vị cung nữ lúc nãy cũng cuối đầu nhận sai, phép tắc trong nơi này là vậy, Thanh công tử không đuổi bọn họ đi là may mắn lắm rồi, bèn vâng vâng dạ dạ lui xuống.