Lạc Lạc Công Chúa

Chương 8: Chương 8: Hoàng huynh tức giận




Kim Long đang quỳ dưới ánh nhìn réo rắt của hoàng thượng, chẳng dám ngẩng đầu.

Điện Chu La hừng hừng sát khí, mức độ nóng tăng, áp suất tăng, khiến mấy vị bô lão đứng gần đó cũng không dám cuốn vào thế sự.

Nói. Chu Nhất Thiên gương mặt hậm hực, ánh mắt hằn lên những vệt máu đỏ tươi, xem ra tức giận cũng không nhẹ, lạnh giọng hỏi.

Thần phạm trọng tội, tội đáng muôn chết. Kim Long bình thản trả lời, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Tất nhiên khanh cũng biết tội, biết hình phạt của mình.

Ta giao cho ngươi trông nom một vị cô nương tay trói gà không chặt, liễu yếu đào thơ, vậy mà cũng chẳng thể quản nổi, ngươi còn biết phép tắc lần về à? Chu Nhất Thiên cất cao giọng, nhưng vẫn giữ dáng là bậc quân minh, khí thế vương giả cao ngút trời.

Lạc Lạc công chúa bị mất tích, thần xin bệ hạ cho thêm người truy xét, chẳng hay thành Thùy Châu cũng không phải là nơi nhỏ nhoi, rộng khắp thiên hạ, thần xin được gánh vác nhiệm vụ lần này, coi như chuộc lại lỗi lầm do thần gây ra. kim Long bình tĩnh, thế sự ra sao, chỉ cần con người có lòng tin và sức mạnh kiên cường, ắt hẳn có thể vượt qua, còn đỡ hơn ngồi rầu rĩ, khuất bóng.

Đúng, đúng. tội sống khó tha, coi như Kim Long tự biết sức mình, bao nhiêu năm bên bệ hạ, niệm tình xưa nghĩa cũ, cho Kim Long lấy công chuộc tư. Thừa tướng Hồng Mao sốt sắng, bình thường tính cách Kim Long ai ai cũng biết, nếu có cơ hội, hắn hà tất phải làm cho ra lẽ.

Đúng, đúng thưa bệ hạ. Các bô lão, và quan thần tung hô rõ ràng, lưu loát đồng thanh.

Chu Nhất Thiên ngẫm nghĩ hồi lâu, sở dĩ cách làm việc và nhận thức của Kim Long hắn biết rất rõ như nắm trong lòng bàn tay.

Được, ta cho thời hạn bảy ngày, nếu chậm trễ, tội ắt nhất định trừng trị thích đáng! Công tư phân minh!

Thần xin đa tạ bệ hạ! Kim Long nói.

Quan thần đứng đó, không khỏi thở dài ra tiếng. Đường đường bệ hạ của bọn họ nào có tính cách từ bi người nhanh như thế, nhưng kể từ khi xuất hiện Lạc Lạc công chúa thì mọi chuyện trở nên khác hẳn.

Bãi triều. Chu Nhất Thiên đứng dậy, phất cao vạt áo, kéo lại chỉnh tề, rồi tao nhã về cung.

Ở nơi khác.

Bệ hạ đừng sốt ruột, ngài biết chắc chắn Kim Long sẽ đem về bảo bối của ngài cơ mà! Thái giám đứng bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ.

Chu Nhất Thiên đi đi lại lại trong phòng, bước chân càng ngày càng mạnh, phát ra tiếng bịch bịch vô cùng sầu não.

Ngươi nói xem, Lạc Lạc có xảy ra chuyện gì không? Ăn đủ no không? Mặc ấm không? Tối ngủ có đạp tung chăn không? KHÔNG! tên kia lỡ như tổn hại đến nàng thì phải làm sao? Nàng vốn dĩ yếu đuối như thế, rất dễ mắc cảm mạo, hay có còn mạng sống về gặp ta không?

Chu Nhất Thiên thần sắc xanh xao, gương mặt gầy đi trông thấy, khiến cho Thái hậu hoang mang tột độ, bà chỉ có đứa con trai và con gái, ngộ xảy ra chuyện gì thì bà chẳng thể nào sống nổi, ngay cả ăn cũng nuốt không trôi.

Lạc Lạc công chúa mệnh lớn phúc lớn, tử vi tốt số, ắt là không xảy ra chuyện gì đâu, xin bệ hạ bảo trọng long thể, còn lo việc chính sự. Thái giám nhỏ giọng an ủi.

Lạc Lạc công chúa ngây thơ, hoạt bát, lại đơn thuần như thế, chỉ ham chơi, trong lòng bọn họ lo lắng cho nàng biết bao, ai bảo nàng hiền lành, hay đi giúp người khác, một vị cô nương lí tưởng nhất từ trước tới giờ bọn họ từng gặp.

Nàng biết không? Ngày nàng đi, mặt trời không hề chiếu sáng, nơi trái tim ta lạnh lẽo tựa âm độ, biết rằng cách xa nàng chỉ mới ba ngày, ba ngày nay đối với ta như ba vạn năm của mùa đông. Còn nhớ hồi nhỏ, nàng tính cách ương ngạnh, chua ngoa, vốn dĩ ít nói, ít kết giao với nhiều người. Kể từ khi nàng mười sáu tuổi, độ tuổi đã lớn mà nàng vẫn ngây thơ, trong sáng, hoạt bát, thích giúp đỡ người khác.

Nhớ năm Chu Nhất Thiên tròn sáu tuổi, tình cờ nghe lén chuyện trọng đại do Thái thượng hoàng bàn bạc với Thái hậu, chuyện kể: Năm hoàng thượng du ngoạn sơn đông, hao hao lí sự, chỉ để khám phá lòng dân, khám phá cuộc sống cực khổ của muôn dân vạn hạnh. Thời Chu lúc bấy giờ, đại dịch lan tràn, khiến cho xác chết rải rác khắp thiên hạ, đâu đâu cũng gặp phải bãi tha ma, nhưng không tìm ra nguyên do. Người trong triều tổn thất bao nhiêu binh mã xuất chinh đóng góp lương thực cho muôn dân, ruộng đồng do đại dịch lan tràn đến nỗi không có lúa gạo để ăn. Cây cối vì thế mà chết đi, hao mòn từng khúc, bấy nhiêu cũng đủ hiểu rằng cuộc sống vạn dân rơi vào tình cảnh Ngàn cân treo sợi tóc. khiến cho triều đại vô cùng phiền não u sầu. Khi hoàng thượng dừng chân trước cửa nhà của một vị thương gia lớn trong làng để nghỉ ngơi, bất chợt nghe tiếng khóc của bé gái mới sinh. Điều kì lạ nhất là, ánh sáng vàng rực bao quanh lấy nó, như hào quang của tất cả muôn loài hòa lại, réo rắt bấy nhiêu màu sắc sáng chói khắp phủ. Ngay sau đó, đại dịch không biết vì lý do gì mà mất hẳn, muôn dân sống khỏe mạnh, tươi tắn như trăm đào nở rộ, khoe sắc rũ rượi. Ruộng đồng, cây cối tươi tốt, đơm hoa kết trái trùng trùng, cuộc sống của bao nhiêu sinh mạng hòa làm một, chính là chung sức xây dựng triều đình ấm no, hạnh phúc. Đứa trẻ đó, ngay từ khi sinh ra đã may mắn đến vậy, điều này làm cho hoàng thượng vui mừng khôn xiết, đây chắc chắn là nhân tài.

Hoàng thượng nhận nuôi đứa bé ấy, phong cho chức vị công chúa, chỉ để hy vọng đứa bé này biết đến họ. Và cũng để sau này làm nhân vật trọng đại trong cuộc đời Chu Nhất Thiên. Vốn dĩ phải phong làm Hoàng quý phi từ nhỏ, nhưng hoàng thượng lại coi trọng đứa bé ấy, không để nó phải sống khổ cực khi biết mình làm phi từ bé, lý sự như vậy cũng dễ khiến tình cảm bọn họ dành cho nó trở nên rạn nứt như bao người. Vì vậy, kể từ đó, không ai được nhắc đến ba chữ Hoàng quý phi trước mặt Chu Bối Lạc. Những chuyện hệ trọng như vậy, sau này cũng phải do Chu Bối Lạc quyết định.

Kể từ khi ngỡ nghe tin dữ, lòng Chu Nhất Thiên mừng khôn xiết, thế là bọn họ có thể đến với nhau ư? Đây chẳng thể là sự việc loạn luân như bao muôn thần trong triều ngẫm nghĩ.

Thái giám dìu dắt bệ hạ đến cạnh giường, đỡ hắn ngủ rồi nhã nhặn bước ra ngoài. Bởi thời gian gần đây, hắn không hề ngủ, cho dù có ngủ thì cũng rất mau tỉnh, mà khi tỉnh dậy chỉ quay sang hỏi cung nữ: Lạc nhi trở về chưa?, tinh thần mơ hồ chẳng hề ý thức. Khiến trong điện bàn tán xôn xao về việc công chúa mất tích đã làm cho tinh thần bệ hạ suy yếu.

Cung Mộng Lệ Thái hậu.

Lạc nhi bảo bối của ta đã về chưa? Thái hậu ngồi dựa vào ghế, lấy tay xoa xoa nguyệt thái dương, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Thưa Thái hậu...chưa có tung tích...nhưng...Thái hậu nương nương đừng lo lắng, chẳng qua công chúa nhất thời ham chơi, khi nào chán nản là về hoàng cung thôi! Ma ma đứng cạnh rầu rĩ nói.

Aiyo! Mau mau tẩm bổ cho bệ hạ, tinh thần bệ hạ ngày càng sa sút, còn nữa, ngươi hãy cố gắng quản những chuyện vụn vặt, tránh để quan thần lộng hành vào khoảng thời gian này!

Thần tuân chỉ!

Tiểu Lạc lại mất tích, ngươi nói xem bảo bối của ta có xảy ra chuyện không? Thái hậu tinh thần nhợt nhạt, không còn hơi sức, cố gắng hỏi.

Thái hậu nương nương bình tĩnh, công chúa phúc lớn mạng lớn, Kim Long sẽ mau đưa người trở về.

Cầu trời khấn phật, tốt nhất Tiểu Lạc phải bình an vô sự. Thái hậu chấp tay hành lễ, phải chăng thần linh trên trời nếu có thể nghe được lời bà, thì thế sự tốt biết bao.

Ngay đêm đó, không biết có bao nhiêu binh mã vượt ra khỏi hoàng cung dưới sự dẫn dắt của Kim Long.Mục tiêu của bọn họ chính là tìm đến thành Thùy Châu, để lần ra tung tích vị cô nương tên là Chu! Bối! Lạc!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.