Lạc Lạc Công Chúa

Chương 9: Chương 9: Lạc Lạc mau trở về!




Đêm sao, trăng thanh, ánh sáng vàng rực chiếu xuống hoa viên, kèm theo sức sống của bao nhiêu loài hoa tranh nhau đua nở, thoang thoảng hương sắc trong màn đêm, cơn gió lướt qua nhè nhẹ cũng đủ mát mẻ rười rượi, khiến lòng người say đắm, thanh tịnh.

Chu Bối Lạc mặc xiêm y lụa mỏng màu tím, tóc cài trâm ngọc được búi qua loa nhưng tinh tế. Ánh trăng chiếu lên gương mặt non mềm, trắng noãn của nàng như tăng thêm cảm giác tràn đầy sức sống. Đôi môi anh đào đỏ mọng tựa chứa nước, hàng lông mi dày và cong thêm quyến rũ đến bất ngờ.

Nàng rảo bước dạo xung quanh hoa viên, nơi đây tràn ngập sắc tím bởi loài hoa Cẩm Tú Cầu, cũng là màu hoa nàng thích. Màu sắc nhẹ nhàng, và, từ vẻ bề ngoài với những cánh hoa mỏng manh, chen chúc nhau tạo thành một quả cầu hoa, nên cẩm tú cầu còn tượng trưng cho sự biết ơn và chân thành.

Mải miết đứng ngắm trăng hoa, không biết từ đâu có đôi tay đặt lên người nàng, kèm theo đó là sự ấm áp ập đến, khiến nàng bất chợt xoay người.

Đó là hắn!!!

Nhưng, trên vai nàng được khoát bởi chiếc áo dày cộm, nàng nhìn sang hắn hỏi:

Khuya như này, ngươi lại bẽn lẽn sau lưng ta, suýt chút nữa hại ta mất hồn rồi đấy!

Hắn nhún vai, cười đáp nàng.

Cô nương! ta có lòng tốt, đêm khuya rất dễ cảm mạo, ai ăn mặc phong phanh như thế?

Chu Bối Lạc nghĩ bụng: Đêm khuya người ta làm chuyện tốt, mắc mớ gì tra hỏi hắn. Nàng mở to đôi mắt thảm thương cất giọng:

Đa tạ!

Rồi xoay người ngắm hoa tiếp.

Ngươi khỏi lo cho ta, chậm nhất đêm nay, nhanh nhất là ngày mai, ắt tự có người mang ta về!

Hắn ngẩn, hỏi nàng giọng lắp bắp:

Ai...ai?

Là...hazz...là hoàng huynh ta! Chu Bối Lạc ngáp ngắn ngáp dài, trong lòng u sầu phiền não, nàng vốn dĩ chẳng thể nào rời xa hoàng huynh bao nhiêu bước cả, đến bây giờ chắc chắn bọn họ đã báo tin cho hoàng huynh, hiện tại trong đêm khuya, hoàng huynh và mẫu hậu không tài nào ngủ được, đang sốt ruột chờ nàng trở về. Lóe lên ý nghĩ trong đầu, nàng thật thương sót cho khối thân thể này, bị ép bức, ĐÚNG! là bị ép ở trong hoàng cung mãi không chán sao?.

Thật thảm thương, vậy thì nếu ngươi có thời gian, ta cho phép ngươi đến đây du ngoạn, và đích thân ta sẽ dẫn ngươi đi. Hắn nghe được phiền muộn của nàng, thong dong nói.

Hắn mặc y phục màu xanh lam, toát lên khí thế lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia, rất giống hoàng huynh, đều không nhìn ra được tâm tư của bọn họ.

Này, ngươi có cái gì mà...mà...gọi là pháp...lực gì ấy? trong TV toàn diễn như vậy, ngươi mau mau bế ta lên trần nhà ngắm trăng đi, trăng đêm nay rất sáng, ta muốn nhìn nó lần cuối trước khi rời khỏi nơi này! Chu Bối Lạc tươi cười nói.

Còn nữa, ta cần chút rượu Hoàng tửu, nhấp nháp vài chén, cũng để quên đi phiền muộn.

Hắn ung dung cầm cây quạt trên tay, sau đó gập vào, một phát tiến thủ đập vào đầu ai đó không kịp phòng bị, Bốp một tiếng, khiến trên trán nàng nổi một cục u to đùng.

Uizz...da. Này, ta nói cho ngươi nghe, dù sao ta cũng sắp phải về triều, coi như tiễn bước hảo bằng hữu đây chút ít tấm lòng đi, đừng có mà suốt ngày tay cầm thiên thư, tay cầm quạt, đi đi lại lại trong phòng nữa, giả bộ thư sinh cái gì? Toàn gạt người! Chu Bối Lạc bĩu môi, gương mặt ủy khuất. Đau thật! có cây quạt cũng khiến đầu óc hơi tê tê lưng chừng, đúng là không nên chọc tên đạo tặc này!.

Ngươi xem, đường đường là vị công chúa khả ái trong cung, lại ăn nói không có chừng mực như thế? Nhìn cục u to đùng trên trán nàng, Trọng Thanh khẽ đưa tay phủi phủi mấy sợi tóc vướng víu, sau đó chuyển sang xoa xoa nhẹ trán của nàng như tiếc nuối vì lỡ ra tay mạnh bạo.

Chu Bối Lạc không có ý tránh né, mặt cho Trọng Thanh làm càng. Dù gì nàng cũng đã quen với việc được mọi người chăm sóc rồi.

Người đâu, mang ít rượu Hoàng tửu ra đây! Trọng Thanh nho nhã gọi.

Lập tức có tiếng người vọng lại, Thưa, có ngay.

Lát sau, vị cung nữ thướt tha, dáng người yêu kiều bước tới, trên khay là bình rượu Hoàng tửu kèm theo hai cái chung nhỏ màu sắc sinh động. Và tất nhiên, Chu Bối Lạc ngắm tới chảy nước dãi, tại sao ngay cả cung nữ cũng có dung nhan đẹp đến thế, còn đẹp hơn cả nàng?. Trọng Thanh đưa tay bắt lấy khay trên tay cung nữ.

Chưa kịp phản ứng gì, Trọng Thanh vòng tay qua vòng eo con kiến của nàng, khiến nàng sát vào người hắn hơn, hắn không quay sang nhìn, chỉ bảo nàng Cẩn thận!. Song, một phát bay lên cao, ghé vào mái hiên nhà.

Ôi! mùi hương của đàn ông sao mà thơm tho đến thế? Thoang thoảng trong đêm khuya làm gò má nàng e thẹn, đỏ bừng tía mang tai. Lần đầu tiên nàng đứng gần nam nhân đến vậy! Nam nhân này xinh đẹp tuyệt trần, tựa thần tiên hạ phàm chốn nhân gian, không có khuyết điểm chỗ nào cả, vả lại nàng cảm nhận rằng tim mình như lệch sang nhịp khác, đập rộn ràng như đánh trống, và, cảm giác nó sắp chồm ra khỏi lòng ngực vậy. Gần đến nỗi, có thể nhìn thấy lỗ chân lông của nhau. Đôi mắt hắn long lanh, hàng mi dài, cong đến gợi cảm, bờ môi quyến rũ chết người, kèm theo hàng lông mày kiếm đậm. Đúng là càng nhìn càng bị hắn hớp hồn.

Đứng trên mái nhà đã lâu, nhưng nàng vẫn nhìn hắn không chớp mắt, nước dãi chực tuôn trào ra thành suối, miệng há to hơn cái bồn chậu nước. Bộ dạng này tuy chỉ thiếu mỗi hai cái tai thỏ, không thôi người ta cứ ngỡ đây là con tiểu bạch thỏ sắp chờ ăn. Cực kì rợn người!!!

Người nào đó được hưởng trọn thêm cái Bốp thứ hai bởi cây quạt xám nhạt cầm trên tay hắn. Thật ngại a!!! Chu Bối Lạc thoát khỏi cái vòng tay ma đạo của tên đạo tặc, hắng giọng hai ba tiếng, giọng điệu như vô tội vậy, ngay cả trời ập xuống thì hình như cũng không phải lỗi của nàng a!

E...hèm....nào nào uống rượu thôi! Nàng đoạt lấy bình rượu trên tay ai đó, nhanh chóng rót rượu vào chung, bộ dáng rất thành thạo.

Trong đêm khuya trăng thanh vắng, bóng dáng một nam một nữ ngồi cạnh hưởng thụ vẻ đẹp sáng soi trên trời cao, vừa nhấp nháp một ít rượu Hoàng tửu, say say đắm đắm khiến lòng người mê mẩn, dẫu không cần mồi thì cũng có trăng làm cảnh ngắm, lòng bình thản mà yên tịnh như bay tận chín tầng mây xanh.

Không biết nên nói gì, cũng không biết nên hỏi gì cho lẽ phải, Chu Bối Lạc bèn mượn cớ hỏi thăm.

Bổn phận của ta là làm công chúa, còn ngươi? Hay ngươi kể về chuyện của ngươi cho ta nghe đi.

Ta...ta. Hắn ngây ngẩn, sau đó quay sang nàng trả lời.

Ta là con trai của thừa tướng, bởi vì ghép duyên của ta với vị cô nương nào đó trong hoàng cung mà ta chẳng hề biết, bởi từ nhỏ ta đã ngao du sơn thủy, sống ở mảnh đất Thùy Châu này bao nhiêu năm, ngươi nghĩ xem, dù mai mối hay lựa chọn người đi hết quãng đường đời đều do người khác gắn ghép, có phải là quá bất công không? Và, ta đã đổi tên trước khi trốn ra khỏi cung, nên chẳng ai biết được ta, một phần là do ta quen với cuộc sống khép kín, an phận thủ thường sống qua ngày. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói tiếp.

Vả lại, ta đã có người trong lòng rồi! Trọng Thanh thở ra hơi dài.

Vị cô nương nào bị mù thế? Gả cho tên thư sinh? Lại lạnh lùng giống hệt hoàng huynh. Chu Bối Lạc hưng phấn nói, quên cả ánh lườm nguýt của người bên cạnh.

Và tất nhiên, khung cảnh êm ắng xuất hiện thêm tiếng Bốp và giọng hét thất thanh của vị cô nương nào đó.

Ngươi...ngươi. Chu Bối Lạc hậm hực liếc sắp lọt tròng mắt, hừng hừng quát.

Ta làm sao? Hắn cười, phải thừa nhận rằng Trọng Thanh cực kì thích bộ dạng nàng bực tức, rất đáng yêu.

Người nhấp rượu, người ung dung ngắm cảnh, không khí thẹn thùng hòa làm một, không còn e ngại nữa.

Chu Bối Lạc vốn dĩ tửu lượng rất thấp, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, kì lạ? nàng vô cùng cẩn thận, uống ít như nuốt nước chè, cớ sao trở nên mơ hồ đến vậy? Sau đó sa ngã vào bộ ngực rộng lớn của Trọng Thanh, chỉ nghe hắn nói huyên thuyên gì đó? Ý thức cuối cùng nàng nghe được đó là hai chữ Xin lỗi. phát ra vì nhìn khẩu hình miệng của hắn. Sau đó, màn đêm đen tối ập đến vào đôi mắt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.