Ngươi nói sao? Bệ hạ lại suy nhược long thể à? Giọng nói trong trẻo, dịu dàng mang theo chút hốt hoảng.
Bên trong căn phòng xa hoa, xuất hiện hình ảnh nổi bật của vị cô nương đang ngồi, nàng mặc bộ y phục bằng gấm nhung màu hồng nhạt bao lấy vòng eo thon, vạt áo thoắt ẩn thoắt hiện, càng tô lên dáng dấp quyến rũ mê người của nàng, đường nét khối thân thể cong mềm mại đến không thể tả nổi. Gương mặt chỉ có thể hình dung như bằng bốn chữ : nghiêng nước nghiêng thành.
Không khí lúc này mang theo sự hốt hoảng của nàng mà trở nên ngột ngạt.
Thưa Quý Phi, hiện là như vậy! Cung nữ cúi người, cung kính nói.
Quý Phi thần sắc nhợt nhạt, suýt chút nữa không thở nổi do nghe tin chấn động.
Hình như nhắc đến chuyện này, gương mặt từ một người có dung mạo xinh đẹp của Quý Phi, trở thành gương mặt giận dữ trông thật phát sợ, lớp trang điểm đậm vì sự phát cuồng của nàng như sắp tróc ra, hình thành bao nhiêu vạch đen trên trán nàng càng khiến cho mấy ả cung nữ gần đó cũng sắp rớt tim ra ngoài.
Chỉ vì ả ta, người nguyện bệnh tật triền miên, cũng vẫn không ngày nào là không trông ngóng ả ta về sao? Quý Phi cầm lấy tách trà hạt sen trên tay, hơi nóng hổi tỏa ra nghi ngút, có cảm giác mờ ảo nhưng không thấy được biểu cảm nào ở gương mặt nàng. Chiếc tách được khắc hình bông hoa mẫu đơn dịu dàng lồng lộng, nhưng hình như chẳng hề hợp với dáng vẻ người cầm nó. Nàng nhấp nháy môi thưởng thức vị trà đăng đắng, ngay cả dù có đắng ngét hơn đi chăng nữa, thì cũng không tài nào sánh bằng bao nhiêu sự vụn vỡ của trái tim nàng, mặc dù riêng lời nói bình tĩnh của nàng còn sắc bén hơn cả lưỡi dao.
Năm xưa người đã vậy, đến giờ vẫn vậy! Quý Phi nói tới đây, liền tức giận, quăng tách trà nóng trong tay. Bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay sắc bén đâm sâu vào lòng bàn tay tận da thịt non mềm của nàng, in hằn năm vân tay. Người giận lên run cầm cập. Đúng vậy, trái tim người không bao giờ quan tâm đến nàng, dù chỉ là một hình bóng nhỏ nhoi, bao nhiêu năm nàng đã tận tụy, chăm sóc, lo lắng ở bên chàng, ngày nào cũng thủ thỉ rằng, chàng nhất định nhớ đến ta?. Nhưng KHÔNG! Từ khi Lạc Lạc mất trí nhớ và thay đổi, người một khắc cũng chẳng hề đến bên ta.
Quý Phi đừng kích động, thân thể người còn suy yếu! Cung nữ sợ sệt, từ đầu tới giờ liên tục cúi gầm.
Nghe vậy, Quý Phi cười khẩy. Suy yếu? Bản thân nàng suy yếu như vậy, chàng không một lời nào hỏi han, vậy nàng lo cái gì?
Nàng vừa nói vừa cười, gương mặt thỏa mãn giãn ra thấy rõ.
Ông trời ban phước cho ta, chờ sau khi Vương gia đem ả hồ ly tinh Lạc Lạc đi, để ta xem ả còn hống hách nữa không? Dám cướp bệ hạ của ta, trừ phi ta chết! Quý Phi căm phẫn nói.
Nàng vừa nói xong, bất thình lình, cánh cửa từ đâu mở ra, người bước vào có ánh chiếu hào quang sáng rực, chói đến nheo mắt. Ánh hào quang đó, từ từ bước tới, mang theo vẻ lạnh lẽo của mùa đông, nhiệt độ từ từ hạ xuống. Ý như người lạ chớ tới gần.
Quý Phi nghĩ bụng, ban nãy vì kích động nên nhỡ lớn tiếng, người bên ngoài ắt hẳn cũng có thể nghe được.
Đang nghĩ thầm nên làm thế nào thì thanh âm lạnh nhạt phát lên.
Vậy sao? Chu Nhất Thiên cười như không cười, giọng nói mang theo bao nhiêu nỗi khinh miệt.
Chu Nhất Thiên đột ngột bước tới khiến Quý Phi và những cung nữ gần đó ngẩn người, liền mau chóng hành lễ, trong lòng của mỗi người không khỏi sợ hơn.
Thần thiếp (nô tì) tham kiến Bệ hạ. Người người đồng thanh một cách dứt khoát.
Chu Nhất Thiên không nhìn, liền rảo bước đi tới bàn trà, phất cao vạt áo ngồi xuống.
Nói!
Âm thanh lớn đến nỗi, làm người khác không rét mà run.
Các ngươi mau lui ra, để ta có không gian riêng tư với Bệ hạ. Quý Phi cố kìm nén cơn hoảng tột độ.
Nói rồi, đoàn người nối đuôi lui xuống không còn vết tích.
Bệ hạ lâu rồi mới tới thăm An nhi, người ta nhớ người muốn chết. Quý Phi chuẩn bị nhào vào lòng ai đó, chỉ nhận được ánh nhìn sắc bén. Liền hiểu ý đi đến cái ghế bên cạnh, yểu điệu ngồi xuống.
Mau nói! Chu Nhất Thiên đăm chiêu nhìn, ánh nhìn như mũi tên vạn trượng lấp đầy băng lạnh.
Nói? Bệ hạ muốn thần thiếp nói gì? An Quý Phi ngu ngơ, vờ không hiểu.
Chu Nhất Thiên nhịn không nổi, nhất thời kích động vung đôi tay cường bạo quay tát mạnh vào gò má hồng đào của ai đó, đến khi An Quý Phi kịp phản ứng mới la hét.
Th...ần...th...iếp...không biết gì hết! Tất nhiên, giọng nói còn mang theo tiếng khóc ai oán.
Chu Nhất Thiên kiềm nén đôi tay, mới phát hiện trên má nàng hằn lên những vân tay đỏ thẫm chói lòa, thoạt nhìn hơi rợn người.
Ngươi mau nói ra sự việc lúc nãy, nếu gian dối nửa từ, tội ắt khó tha.
Lòng An Quý Phi thổn thức không thôi, thiên thời địa lợi nhân hòa, tình thế cấp bách thế này, không còn đường rút lui, nàng thao thao nói:
Chính thần thiếp rủ rê Lạc Lạc đi Thùy Châu, chính thần thiếp giới thiệu thanh lâu, còn nữa, cũng chính thần thiếp bảo Vương gia đêm nay đưa Lạc Lạc đi khỏi nơi truy lùng của người.
Nói đến đây, Quý Phi đứng phắt dậy, gương mặt ghê rợn nhìn hắn, ngón tay chỉ thẳng vào Chu Nhất Thiên.
Ha ha ha, ta nói cho ngươi biết, trái tim ngươi chỉ thuộc về một mình ta, nếu ta không có được, người khác cũng đừng mong có được. Tại sao? Ả ta có gì hơn ta, ngươi vì con đàn bà dơ bẩn, ả còn quyến luyến đến cả ngươi và Vương gia, đồ hèn hạ, ta khinh... Lời chưa kịp nói hết, đã bị cái tát thanh thúy từ bàn tay to của Chu Nhất Thiên tát mạnh lên mặt.
Lộng ngôn. Chu Nhất Thiên hừng hừng quát, bàn tay sau khi tát vẫn còn run lẩy bẩy. Vì sao? Trước giờ An Quý Phi hiền lương thục đức như vậy. Uổng công hắn coi nàng như phẩm vật, mặc dù chưa hề đụng chạm tới nàng, nhưng đối với hắn, nàng như đóa hoa nở rộ mà thiên nhiên ban tặng, người không bao giờ dám cả gan nói thẳng thừng với hắn, người không bao giờ dám chỉ tay trước mặt hắn. Thật ra, con người ta, đôi khi đừng vì lời nói ngon ngọt mà bắt hình dong, đừng vì vẻ bề ngoài mà đánh giá nguyên si con người. Đến khi Chu Nhất Thiên nhận ra đạo lí chân thực này, thì đã là chuyện quá muộn màng.
Ngươi...ngươi đánh ta, cho dù phụ thân ta còn không nỡ, ngươi...ngươi. Quý Phi thần sắc điên loạn, vung tay múa chân, đầu óc nhẩm đi nhẩm lại liên tục câu nói.
Lạc Lạc, ta hận ngươi, cho dù ta chết, ta cũng không bao giờ tha thứ cho ngươi. Quý Phi tinh thần không tỉnh, mơ mơ màng màng la hét.
Vương gia? Lạc Lạc? Nói, bọn họ ở đâu! Chu Nhất Thiên bắt lấy bả vai mảnh khảnh của nàng, run lắc dữ dội. Lạc nhi? Tại sao lại ở cùng hoàng huynh? Lạc nhi hiện đang ở đâu? Không được! Nhất định nàng không thể xảy ra chuyện gì! Nếu không, đời này kiếp này ta sẽ ân hận suốt đời.
NÓI MAU! Chu Nhất Thiên hận không thể bóp cổ ả ta thêm lần nữa.
Bởi vì lời nói mạnh bạo của hắn, An Quý Phi lo sợ đành thốt ra.
Bọn họ...bọn họ, sắp phải rời Thùy Châu sang Sơn Đông ở phủ A Hoàn.
Lạc nhi, Lạc nhi, ta phải tìm Lạc nhi về!
Chu Nhất Thiên nhận được lệnh, nhanh chóng lê đôi chân chạy ra ngoài.
Bệ hạ, Bệ hạ. Mặc cho nàng la hét, nhưng hắn vẫn không ngoảnh lại. Bỏ lại nàng vì nhung nhớ hắn mà ngã quỵ xuống đất. Nàng cảm thấy nền đất tuy lạnh lẽo nhưng không bằng nơi lạnh nhất trong cơ thể nàng...đó là trái tim. Nàng hoảng loạn mơ hồ đến khi ngất đi.
Bên ngoài...
Chu Nhất Thiên hốt hoảng kêu người đem ngựa, một mình hắn leo lên lưng con ngựa trắng muốt, phút chốc phi khỏi hoàng cung bởi biết bao nhiêu ánh nhìn thất thần của người trong cung.
Ma ma thấy vậy, vội vàng chạy ra can ngăn.
Bệ hạ, đêm khuya thanh vắng, người mau trở về tịnh dưỡng, sức khỏe còn suy yếu, rất dễ...
Lời mới nói một nửa, Chu Nhất Thiên hừng hừng quát.
Bất kể ai cũng không ngăn được ta, vậy ngươi dám?
Ma ma vội vàng liên tục đập đầu xuống nền gạch lạnh, chưa kịp ngước lên thì người và ngựa đã phi đi mất.
Bên ngoài gió hiu hiu, lạnh buốt sống lưng. Bóng dáng người nam nhân cường tráng phi trên lưng ngựa một cách nhanh nhẹn.
Lạc nhi! Nàng hãy đợi ta, ta nhất định tìm được nàng.
--------------
Lạc nhi...ta xin lỗi! Trong Thanh dịu dàng nói thầm bên tai nàng.
Màn đêm buông xuống như cả một tấm chăn lấp lánh ánh sao, cơ hồ những cơn gió thoảng dịu dàng cũng đủ làm người khác giật nảy mình.
Lạc nhi! Người ta yêu là nàng, người theo ta đi hết kiếp này cũng là nàng, dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng ta đảm bảo, nhất định chúng ta nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!.
Ta nhớ năm ta bảy tuổi, đang chơi đùa quanh hoa viên, tình cờ nhìn thấy Chu Nhất Thiên trốn sau cánh cửa điện của Thái Thượng Hoàng, và tất nhiên ta cảm thấy hồ hởi khi bắt gặp hắn làm việc bẽn lẽn sau lưng bệ hạ, ta trốn sau hắn và chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại. Nàng không biết đâu, trái tim ta bỗng dưng trùng xuống sau khi nắm được tin tức, khối thân thể này như bị ngàn mảnh dao khứa vào vậy. Tại sao? Tại sao chúng ta đều là con của Thượng Hoàng, nhưng người lại đối xử với ta thậm tệ đến thế? Lại một lòng đem nàng giao cho hắn. Từ nhỏ ta đã cố gắng lấy lòng ngài, cố gắng giúp ngài giải quyết các công việc trong cung, cố gắng trở thành người kế vị nắm đầy trí thức trong tay, làm hài lòng vạn dân. Ta không biết mình tại sao lại thấp hèn hơn hắn trong mắt Thượng Hoàng, nhưng ta ngẫm nghĩ rằng, ta làm tất cả mọi việc chỉ để ngài có thể thay đổi lời nói năm xưa, giao nàng cho ta một cách chính đáng. Nhưng tất cả nào đổi lại được gì?
Lúc hắn còn nhỏ, cho dù có mắc bệnh nhẹ, cũng đủ khiến Thượng Hoàng và Mẫu Thân nơm nớp lo sợ. Còn ta? Người chỉ cần viện đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của ta cũng chẳng hề có.
Hắn trầy da tróc vẩy do nghịch ngợm tận nơi cung Đông Từ, những người bọn họ thậm chí không mắng, còn trách ta không tốt, không biết quản nổi cả đệ đệ.
Hoàng huynh, ta muốn cưỡi ngựa, người mau mau hóa thân thành ngựa đi!
Được! ta làm theo ngươi!
Hoàng huynh thân yêu! Ta lại bị trầy da!
Đến đây ta xem! Ồ...không nghiêm trọng lắm, ta xoa thuốc cho ngươi.
Hoàng huynh! Ta muốn ăn bánh do đích thân hoàng huynh làm cho ta.
Được! Được! Hoàng huynh sẽ làm bánh cho ngươi.
Hoàng huynh....hoàng huynh! Từng lời từng lời bỗng hồi tưởng lại trong tâm trí ta. Nàng biết không? Khi nàng lên ba, hắn và ta ngày ngày đều trông nom nàng, hắn từng nói.
Sau này Lạc nhi sẽ làm công chúa của một mình đệ! Lời nói ấy cho đến tận bây giờ, ta chẳng thể nào quên, bởi ta biết rằng, điều hắn nói thì không bao giờ trở thành sự thật. Vì, nàng chỉ được trong tim ta thôi, mãi mãi là như vậy!
Tất cả mọi thứ trên đời, ta đều có thể giao cho hắn, nhưng nàng thì không!
Ta rời cung sống phiêu du, Thượng Hoàng và Mẫu Thân không hề ngăn cấm.
Khi ta nhìn thấy nàng, ta biết nàng là Lạc nhi bởi từ nhỏ, nàng đã mang dấu ấn thuộc về ta. Chính là đóa hoa cẩm tú cầu nhỏ do ta khắc lên phần cổ trắng noãn phía sau gáy nàng. Nàng còn nhớ không?
Dẫu rằng, hôm nay ta tốt số, ông trời đem nàng đến cho ta bởi người trong cung báo được, mà ta chẳng hề đoái hoài về họ. Ta sẽ không quên đêm nay, cái đêm ta có được nàng! Ta đem nàng đi đến Sơn Đông, nhé! Nơi đó chỉ có hai ta. Bóng dáng nàng dệt vải, nàng nấu cơm, trông xinh đẹp động lòng người, mà người ngắm bức tranh phiêu du đó chính là ta, suốt đời suốt kiếp vẫn là ta. Nụ cười của nàng, chỉ mãi thuộc về ta, dành cho riêng ta. Bờ môi này, không được nhuốm bẩn bởi nam nhân khác! Nàng có biết không?
Lạc nhi! ta yêu nàng! Thứ lỗi cho ta vì những lời nói dối vô biên!. Nói dối về thân phận của ta.
Nói rồi, Trọng Thanh bắt lấy đôi môi anh đào, đỏ mọng của nàng mà khẽ hôn lên. Nó mềm mại như lụa ngà, ngọt mềm như kẹo đường. Chàng nắm bắt, nâng niu nó như sợ người khác đoạt lấy, sợ nhất thời làm loạn sẽ khiến cho nụ hôn ấy vĩnh viễn biến mất. Đến khi chàng nghiến răng mở bờ môi nàng ra, đầu lưỡi linh hoạt tiến thủ, cướp đoạt mạnh mẽ như phát hiện ra một mùa xuân mới, một phiến nước mới, chàng hôn sâu đến khi cảm thấy thỏa mãn, khẽ liếm liếm bờ môi căng mọng như nước của nàng thì mới chịu ngừng động tác. Bất giác cong đôi môi mỏng cười khẽ, Lạc nhi! suốt đời này, nàng cũng không thể thoát khỏi ta!
Nói rồi, chàng khoác chiếc áo khoác dày lên người nàng, ôm nàng như trân quý bảo vật ngàn năm có một.
Trọng Thanh bế thốc người Lạc Lạc trên tay, nhanh chóng bước ra ngoài, một phát leo lên lưng ngựa đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng phất cao sợi dây, chưa đầy một phút, bóng dáng cô nam quả nữ phi liền nhanh trong gió sương.