Lạc Lạc Công Chúa

Chương 11: Chương 11: Tìm được




Cơn lốc phiêu diêu trong gió lạnh thoáng qua, Chu Bối Lạc cảm thấy trên gương mặt phả ra hơi mát mẻ, độ ấm của người kế bên và mùi hương dịu dàng của hoa cẩm tú cầu nên thức giấc. Trọng Thanh lo lắng cho sức khỏe nàng, chỉ dùng số lượng nhỏ thuốc, suy cho cùng ít nhất trong khoảng hơn một canh giờ thì nàng đã tỉnh. Chu Bối Lạc vẫn mơ mơ màng màng, lập tức nheo mắt, từ từ nhìn rõ thế sự xung quanh. Trước mắt nàng là con đường xa lạ, càng khiến cho người nàng run bần bật, nơi này ở đâu? Vả lại còn người bên cạnh nàng? Nàng ngọ nguậy lung tung, cơ hồ như con thỏ nhỏ bị người khác ức hiếp, chịu sự ủy khuất rất lớn!

Đừng động đậy! Giọng nói nhàn nhạt quen thuộc. Chu Bối Lạc nghe thấy hớn hở vô cùng.

Oa! Thanh công tử, người đưa ta đi đâu thế? Thật thú vị! Mặc dù tầm mắt nàng ngồi trước, nhưng nhìn vạt áo màu xanh thẫm thì nàng cũng có thể đoán ra ai? Vui mừng nói.

Trọng Thanh lẳng lặng không đáp, tiếp tục phi ngựa lao nhanh về phía trước.

Này, lúc nảy ta thấy mình còn ngồi trên mái hiên thao thao bất tuyệt với ngươi cơ mà? Sao giờ lại thế này? Chu Bối Lạc nhớ ra chuyện gì đó, nghi hoặc.

Này, ngươi đi đâu thế?

Đường tối quá, ta sợ ma!

Ta muốn về, được đọc tiểu thuyết ngôn tình, ta nhớ nhà, nhớ truyện.

Ta sợ! Chẳng phải ngươi lại bán ta đi đấy chứ? Huhu ta chỉ là cô nương yểu điệu thục nữ, con gái nhà lành đấy! Là công chúa đấy, huhu công chúa hiền lành đáng yêu nhất thiên hạ bị kẻ lạ mặt bắt cóc trắng trợn giữa ban ngày ban mặt, à không, giữa ban đêm ban mặt huhu! Chu Bối Lạc sợ hãi, khóc sụt sịt đến đáng thương, gò má ửng hồng khiến cho người khác không khỏi muốn véo một cái, thiệt đáng yêu a~.

Nàng vẩn vơ đáp, hắn lại không để ý vào nàng, ngay cả nhìn thôi cũng không chịu nhìn, chỉ biết phi ngựa. Chu Bối Lạc tức giận, loay hoay tìm chỗ nhảy xuống, đúng vậy, có chết cũng không đi theo tên lạ mặt, đạo lí mẹ dạy đã lưu truyền đến não nàng và xuyên không đến tận thời cổ đại. Cảm thấy bàn tay ôm eo nàng của hắn bất giác ép chặt hơn thì nàng mới an phận thủ thường.

Nàng khóc cái gì? Trọng Thanh nghe giọng khóc nỉ non đáng thương của nàng, lạnh nhạt nhíu mày.

Ngươi cho ta về! Chu Bối Lạc nghe được giọng nói trong ngàn vạn canh giờ mới chịu xuất hiện của hắn, không khỏi khóc lớn hơn.

Đi thêm vài dặm nữa, chúng ta sẽ về nhà. Trọng Thanh nhẹ giọng an ủi, người nào đó mới an tâm ngồi thin thít không dám hé răng. Bộ dáng 100% của người mù đường!

Vượt qua bao nhiêu dặm đường, bất chợt lại phải qua thêm bên kia sông rộng lớn. Dòng sông trong đêm vắng, hắc lên ánh trăng rũ rượi, màu nước xanh thẳm tựa như ánh mắt của hoàng huynh, sâu không thấy đáy, sâu đến mức không thấy được những suy nghĩ mà người bộc lộ, môi nàng mím chặt, nàng cảm thấy trái tim xốn xang, lòng tự ti bỗng trổi dậy, phải thừa nhận rằng nàng rất nhớ hắn, khoan! gì chứ nhớ ư?

Đúng thật! Mấy ngày trôi qua rồi, trôi nhanh như cơn gió, nhưng không ngày nào là nàng không nhớ tới hình bóng của hắn, lúc hắn xoa thuốc, ân cần dịu dàng, nhưng thật ra đối với việc trọng đại hay chính sự, hắn rất chuyên cần, hay lạnh nhạt với mọi người trong cung, có lẽ chỉ riêng nàng tưởng tượng. Lúc hắn bắt gặp ánh mắt nũng nịu của nàng, nàng nhận thức rằng, trong ánh mắt ấy lại hiện lên vẻ trìu mến, thân thương một cách kì lạ. Người ta nói, động lòng bởi tiếng sét ái tình đầu tiên, câu nói ấy nếu nói với người có chỉ số IQ thấp như ai đó, cũng có thể nói đại khái nàng chẳng hề nhận thức thứ gì gọi là động lòng, thứ gì gọi là tiếng sét ái tình nữa?

Trọng Thanh nhíu chặt đầu mày, vẻ mặt chán chườm xuất hiện. Chàng quên cân nhắc đến con sông rộng lớn kia. Cẩn thận dìu Chu Bối Lạc bước xuống. Bây giờ là canh Tuất, cũng may hôm nay ngày đặc biệt, người lái đò cần mẫn đổ thuyền về bọn họ, nhưng phải chờ một lúc vì thuyền chỉ vừa mới qua bên kia sông, giờ lại đợi người kia quay về chí ít cũng mất khoảng một canh giờ.

Bên trong bóng tối, có hòn đá to nằm ngổn nghiêng hướng về phía họ. Trọng Thanh cẩn thận đem nàng đặt lên hòn đá ấy, còn buộc áo khoác dày kia thật chặt để tránh mắc cảm mạo.

Đa tạ Thanh công tử. Chu Bối Lạc nhận thức được sự quan tâm của hắn, tươi cười nói.

Đói bụng không? Trọng Thanh nhìn nhìn nụ cười tươi như hoa của nàng, tâm can bỗng lệch sang nhịp khác.

Nhắc đến mới nhớ, bụng của người nào phối hợp theo, réo rắt mấy tiếng. Nghe vậy, Chu Bối Lạc cúi gầm mặt, hai gò má ửng hồng. Còn Trọng Thanh cười nhạt, nhanh chóng bắt lấy túi vải mò mẫn tìm vài cái, sau cùng lấy ra hai cái màn thầu trắng muốt ngào ngạt hương sữa đưa cho Chu Bối Lạc.

Chu Bối Lạc không kiêng nể, cầm lấy ăn ngấu nghiến, đói đến mức bụng lép xẹp còn da bọc xương, trong quá trình ăn theo kiểu của Lạc Tẩu Tẩu không thể không mắc nghẹn, người ho sặc sụa khiến Trọng Thanh hốt hoảng lấy túi nước, còn vỗ vỗ lưng nàng như thể đương nhiên.

Ta nói nữ tử như nàng sớm muộn cũng chết vì tội ngu dốt! Trọng Thanh sau khi hoàn hồn mới thoải mái trêu nàng.

Ta đâu có nói là ta thông minh đâu? Chu Bối Lạc quay sang nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp ý nói cha mẹ đẻ ta ra thì ta đã thành như vậy, sự việc hoàn toàn không liên quan đến ta nha!

Trọng Thanh nít bặt, Ôi thôi! không thể nào đi trêu chọc người không có trí não như nàng.

Ăn xong lại ngắm cảnh đêm, người lái đò bây giờ đi được nửa đường rồi, coi như sắp tới nơi.

Bỗng nghe tiếng bước chạy rì rập của ai đó, kèm theo hơi thở hổn hển trông cực kì thân thuộc. Tiếng bịch bịch của vó ngựa, rì rào của tán cây trong đêm khuya càng dễ nghe hơn.

Lạc nhi! Lạc nhi! Tiếng nói của nam nhân vọng từ xa.

Chu Bối Lạc thầm nghĩ. Đây là ảo giác, đúng vậy, ảo giác đấy! Nàng chạy tới nơi này mà vẫn có thể nghe được giọng nói của hắn ư? Có phải chăng nàng nhớ hắn đến mức nghe được câu nói ấy! HUHU nàng không biết, thực sự không biết. Nàng cố gắng lấy bàn tay mảnh khảnh đưa lên che đi âm thanh rợn người ấy. Bất giác xoay người lại, Trọng Thanh theo bản năng, cũng xoay người giống nàng.

Khung cảnh trước mặt làm con mắt của nàng bất giác sắp rớt ra ngoài tới nơi, vội vàng đứng dậy, vẩy vẩy đôi tay bé nhỏ với vẻ hăng hái.

Hoàng huynh! Hoàng huynh! Ta ở đây nè! Ta ở đây nè!

Trọng Thanh thấy thế, vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon của nàng đi về phía trước, chuẩn bị leo lên lưng ngựa.

Ngươi làm gì thế? Ta muốn gặp hoàng huynh! Chu Bối Lạc bĩu môi, giọng điệu không vui lên tiếng, kèm theo sự cựa quậy lung tung, đẩy đẩy cánh tay chắc nịch đang ôm của hắn.

Phì... Chu Nhất Thiên nhanh nhẹn nhảy xuống người con ngựa vừa phóng tới, bay qua chỗ hai người, kéo lấy thanh kiếm sắc bén từ trong tay ra một cách tao nhã, chĩa thẳng vào cổ Trọng Thanh, điều này khiến Chu Bối Lạc giật nảy mình, lách qua né tránh. Hơn nữa, Trọng Thanh ôm chầm bả vai mảnh khảnh của nàng mà che chắn, bờ vai suýt chút nữa bị cắt trúng.

Hoàng huynh! Mau cất thanh kiếm vào, muội sợ! Chu Bối Lạc nhịn không được cảnh tượng vừa rồi, ấp úng đáp.

Tất nhiên, Chu Nhất Thiên không muốn sự việc thêm phiền phức, vả lại còn lo cho tinh thần của nàng, ung dung cất kiếm vào.

Ta nói ngươi mau bỏ nàng xuống! Âm thanh không lớn không nhỏ truyền ra từ Chu Nhất Thiên cũng đủ làm người khác sợ hãi nghe theo. Nhưng điều đó không có nghĩa là áp dụng lên người Trọng Thanh, chàng đặt Chu Bối Lạc bên cạnh, ung dung nói.

Người bây giờ trong tay ta, ngươi hà tất đi tranh đoạt? Trọng Thanh nhếch đôi môi mỏng cười, gương mặt lãng tử trông thu hút vô cùng.

Hoàng huynh thật lạ! Người ta là hoa đã có chủ, người không nhớ lời nói năm xưa của Phụ Hoàng à? Chu Nhất Thiên bình tĩnh đáp, thế sự thường tình, chỉ sợ người khác làm chuyện trái luân thường đạo lí.

Hoa đã có chủ ư? Năm xưa Phụ Hoàng cũng từng nói, việc trọng đại nên để cho Lạc nhi quyết định sao? Trọng Thanh nhàn nhạt nói.

Chu Bối Lạc từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, haizz! Cuộc đối thoại này, nàng một chút cũng không hiểu.

Hoàng huynh! Huynh nói ai thế, chẳng phải chỉ có mình ta được gọi là huynh thôi sao? Hay hai người có quen biết từ lâu? Chu Bối Lạc hơi ngu ngơ hỏi, giọng ngọt như kẹo đường làm hai nam nhân khác không khỏi nhìn chằm chằm, nàng cố gắng tìm ra chút manh mối nào đó từ hai người bọn họ nhưng bất thành.

Lạc nhi, trẫm đang bàn việc trọng sự. Ngoan! Nàng mau qua bên kia ngồi trước! Chu Nhất Thiên kìm nén tâm trạng nhớ nàng khôn xiết, giọng nói ôn nhu như làn nước mùa thu, làm hớp mất hồn vị cô nương nào đó, cười như kẻ tự kỉ, bẽn lẽn đi tới phía bên mỏm đá ngồi xuống.

Đi tới nơi mới sực nhớ, thôi chết, việc ta bỏ trốn đi thanh lâu, ặc, hoàng huynh không biết chứ?

Nếu như huynh cứ bướng bỉnh như vậy! Ta ắt hẳn chẳng khách sáo đâu! Chu Nhất Thiên thong dong đáp, lại một lần nữa rút thanh kiếm sắc bén trong tay. Vỏ kiếm điêu khắc hình đầu rồng tinh tế, và rất chân thật bởi bàn tay điêu luyện do người làm. Đôi mắt rồng bay uốn lượn khi rực lửa cơ hồ có thể biến hóa ra bao nhiêu thứ phát quang xung quanh, vô cùng kì lạ. Chuôi kiếm rắn chắc, cứng cỏi, loại vật liệu này phải thừa nhận rất có giá trị. Ánh kiếm sáng chói đến nheo mắt, vật thể này cũng đủ làm Chu Bối Lạc ngẩn cả người.

Đệ đệ vẫn vậy, thôi thì toại nguyện cho đệ, xem ra hôm nay chúng ta quyết đấu một trận kịch liệt sau bao nhiêu năm xa cách đi nào? Trọng Thanh đi tới trước con ngựa quý, lần lượt lấy ra thanh kiếm khắc đá phỉ thúy, mã não óng ánh xung quanh vỏ. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, chí ít nhận thấy cây kiếm này mang tính chất tinh xảo và vô cùng tỉ mỉ, màu sắc sáng rực tựa cây kiếm vàng của Chu Nhất Thiên. Đều là những bảo gương quý hiếm ngàn năm có một.

Hai...người...người...làm gì vậy? Đừng manh động vậy chứ? Chu Bối Lạc ý thức rằng sắp có hỗn chiến, nói năng lắp bắp. Cũng thực sự trông chờ khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đao kiếm trong phim cổ trang, quả thật lợi hại. Nhưng điều đó chẳng hề có ý nghĩa, bọn họ đều là những người mà nàng trân quý. Nàng không muốn bất cứ ai bị tổn thương bởi đao kiếm vô tình. Huống hồ nếu bọn họ chính xác là huynh đệ, càng khiến tấm lòng nàng rách nát, chẳng dám đối mặt với sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.