Lạc nhi xin thỉnh an thái hậu. Giọng nói ngọt như kẹo đường khiến người khác không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Miễn lễ, miễn lễ, nào nào, qua đây cho ai gia xem ngươi một lát. Thật là, mới sáng sớm bà đã bị tiểu nha đầu này đánh thức, ắt hẳn có chuyện không hay ho gì rồi. Bà xoay người nhìn sang Công công bên cạnh, Công công như hiểu ý đảo cặp mắt nhìn các tỳ nữ xung quanh, sau đó tất cả đều đi ra ngoài.
Nghe lệnh vọng tới, Chu Bối Lạc chạy đến bên người bà, quên tất cả lễ nghi, ru rú bên trong cỗ ngực ấm áp của bà mà làm nũng.
Nghe nói hoàng huynh muốn xem xét tên trứng thối Đằng Phong tướng quân kia cho Lạc nhi, mẫu hậu không có ý kiến sao? Chu Bối Lạc ngẩng đầu nhìn bà.
Hư, người ta là con trai của thừa tướng Hồng Mao, chinh chiến trên thương trường giúp triều đình ta giết bao nhiêu quân địch, rất được lòng hoàng huynh ngươi. Còn có dung mạo tuấn dật, văn võ song toàn, cầm, kì, thi, họa đều đủ, làm sao mà không xứng với tiểu nha đầu như ngươi? Bà nói với phong cách nhàn nhã, thi thoảng còn vỗ vỗ đỉnh đầu cô như dạy bảo.
Chính là vì người ta tài giỏi nên...nên không xứng với Lạc nhi. Chu Bối Lạc ấp a ấp úng không nói nên lời.
Ngươi cũng có chỗ nào không tốt, chỉ có tính tình nghịch ngợm, hoạt bát là hơn người. Bà cười cười trào phúng.
Mẫu hậu lại trêu đùa nữ nhi. Chu Bối Lạc nghe ra vẻ cười nhạo của bà không khỏi cảm thấy đắc ý, tính ra nàng còn có điểm đặc biệt hơn người sao?
Dù sao ngươi có ý kiến, cứ việc đi tìm hoàng huynh của ngươi. Bà hết cách nói với đứa nhỏ này rồi.
Nhưng Mẫu hậu... Chu Bối Lạc vừa định lên tiếng phản bác. Phải thừa nhận là nàng đi tìm hoàng huynh cả một ngày hôm qua rồi mà vẫn chưa thấy người đâu. Chuyện hôn sự ắt hẳn không nên để người khác định đoạt, bằng không cả nửa đời sau nàng nhất định sống với người mà nàng không quen biết, tình cảm cũng chẳng có sao?.
Đột nhiên ngoài cửa điện truyền đến tiếng bước chân của Công công, nhanh như chớp bước vào, kề sát tai Thái hậu, hô nhỏ. Nghe xong, bà quay phắt sang Lạc nhi, dõng dạc nói:
Không nhưng nhị gì hết, mau mau trở về tẩm cung nhanh lên, nếu để hoàng huynh ngươi biết ngươi mới sáng sớm đã đến làm phiền ta thì không khỏi trách cứ. Bà vừa nói, vừa đẩy đẩy người nào đó bám chắc bà không buông ra.
Người đâu, mau đưa Lạc Lạc công chúa về Diệp Vân cung cho ta. Bà nói với giọng hơi hơi gấp gáp.
Nô tỳ tuân lệnh. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của cả tốp cung nữ nhanh nhảu đi vào, bọn họ đều biết mỗi lần công chúa không chịu đi thì nhất định phải khiêng về tẩm cung. Cho nên cứ hễ thái hậu gọi thì phải có cỡ năm bảy cung nữ bước vào.
Công chúa, mời đi bên này. Tiếng nói êm tai vọng ra từ đám cung nữ.
Chu Bối Lạc vẫn không chịu khuất phục, định quay sang phản bác tiếp, nào ngờ bị con mắt hung hăng trừng lớn của thái hậu thì không khỏi sợ hãi.
Xin Thái hậu bớt giận, giận nhiều sẽ có nếp nhăn, Lạc nhi trở về là được. Chu Bối Lạc chỉ đành biết cười hì hì, bộ dạng không cười của cô nhất định sẽ đẹp hơn bây giờ.
Nhìn cả đám cung nữ trước mắt, lòng cô không khỏi tức giận, định khiêng cô như khiêng heo hay sao? Quát to:
Không cần các ngươi lo, ta tự biết đường về. Chu Bối Lạc mang vẻ ầm ầm sát khí, dáng đi như đàn ông, hậm hực trở về Diệp Vân cung.
Diệp Vân cung...
Tiếng đạp phanh cửa cứ tưởng chừng là đàn ông mạnh mẽ, người nào không biết chứ đám nô tì hiểu rất rõ ai.
Chu Bối Lạc bừng bừng leo lên giường nằm xấp xuống, tay liên tục đánh vào cái gối không thương tiếc.
Nhã Liên, Lục Hạ, các ngươi nói ta phải làm sao? Chu Bối Lạc vừa nói vừa đánh đấm, không nhìn hai người đứng bên cạnh.
Nhã Liên và Lục Hạ chỉ biết đứng hình nhìn nhau, không dám trả lời, mà cũng vì bọn họ ở cấp bậc nô tỳ nên chẳng quyết định được việc gì, vậy ngoài an ủi thôi.
Công chúa bớt giận, đừng đánh đấm nữa, bọn nô tỳ đây rất đau lòng. Nhã Liên nhỏ nhẹ nói.
Đau lòng? Các ngươi đây còn biết đau lòng thay cho ta, hoàng huynh của ta tại sao không hiểu ta cũng rất đau lòng? Chu Bối Lạc nghe những lời này, tâm trạng cũng giảm được phần nào.
Bệ hạ nhất định sẽ không làm trái ý của công chúa đâu, huống hồ bình thường bệ hạ thương yêu công chúa như vậy, ngay cả đây là hôn sự cả đời của người thì không nên phó thác cho người khác. Lục Hạ bây giờ mới lên tiếng, còn nói rất rành mạch, lưu loát.
Ôi dào, không uổng công ta nuôi ngươi, hôm nay ngươi cho ta mở rộng tầm mắt rồi! Chu Bối Lạc hưng phấn ôm Lục Hạ vào lòng, còn cười khẩy rất lớn. Đúng lúc này ở ngoài cửa điện truyền đến tiếng nói của thái giám.
Hoàng thượng giá đáo. Thái giám cất giọng kêu to.
Cửa đột nhiên mở ra, bước vào là người đàn ông cao to với ngũ quan xinh đẹp, mắt to mũi cao, kèm thêm đôi môi mỏng anh tú. Mặc trên người là hoàng bào thêu hình đầu rồng màu vàng rực sáng, thêm nhiều phần khí thế uy nghiêm, cương nghị bức người.
Còn nhớ lúc cô bị xuyên không vào nơi này, không rõ triều đại nào, thì người mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là người đang đứng trước mặt cô hiện tại. Cứ nghĩ trên đời không có ai xinh đẹp hơn trong trí tưởng tượng của cô, nhưng cô ngàn vạn lần sai lầm, đây mới đúng là nam nhân mà cô nhất quyết cho rằng đứng ở ngôi vị trí đầu tiên không cần điều kiện. Nhưng điều trùng hợp lớn nhất là thân thể này cũng bằng tuổi với nàng, đều là cô gái 16 tuổi.
Nô tì (nô tài) tham kiến hoàng thượng. Đám thuộc hạ phía sau và tẩm cung Diệp Vân đều đều cất giọng.
Hoàng muội Lạc nhi xin thỉnh an Hoàng thượng. Chu Bối Lạc cúi đầu, không nhìn người trước mắt.
Miễn lễ, các ngươi ra ngoài hết đi. Chu Thiên thốt ra âm thanh từ tính. Chính vì giọng nói thâm trầm này mà Chu Bối Lạc nghe hoài không chán suốt cả mấy tháng nay khi cô xuyên không.
Tạ ơn hoàng thượng, nô tỳ (nô tài) tuân lệnh. Nghe vậy đám thuộc hạ đều lui hết ra ngoài, bên trong cung bây giờ chỉ vỏn vẹn hai người. Chu Thiên đi tới đỡ Chu Bối Lạc đứng dậy, tới ngồi trên ghế.
Nghe nói hoàng muội tìm trẫm suốt cả ngày hôm qua, sao hả, nhớ trẫm rồi sao? Chu Nhất Thiên nghe Thái giám bẩm báo lại thì không khỏi kìm nén vui lòng, nhất định sau khi trở về liền đến thăm nàng.
Chu Bối Lạc liền hiện lên tư tưởng: tên trứng thối nhà ngươi, dám đem hôn sự của bà đây xem như trò đùa, còn xem như không có chuyện gì, ta cầu cho ngươi đi đường té trước mặt đám nô tài, để coi ngươi còn mặt mũi nào nữa.
Chu Nhất Thiên nhìn người nào đó vẫn không trả lời, liền kéo vành tai nàng, cũng kéo theo tư tưởng của nàng quay về não.
Đau... đau, hoàng huynh khi dễ người khác. Chu Bối Lạc tức giận, xoa xoa vành tai nhỏ nhắn.
Sao nào, trẫm khi dễ ngươi thì làm sao? Chu Nhất Thiên bình thản nhìn cô.
Huynh... Chu Bối Lạc hậm hực vẫn không nói gì, đột nhiên vành mắt lại đỏ hoe cả lên, nước mắt cũng sắp phun trào ra ngoài.
Ngoan, đừng, đừng khóc, hoàng muội của trẫm không được khóc. Chu Nhất Thiên hoảng loạn nhìn nàng, không kiêng nể dùng tay áo hoàng bào lau nước mắt cho nàng. Thực sự kể từ khi hoàng muội của hắn lớn lên, tính tình thay đổi khá nhiều, có lẽ là do đợt mất trí nhớ té ngã ở tẩm cung Thái hậu sao?. Nhưng cũng tốt, dù sao bây giờ nàng rất hoạt bát, lại đáng yêu, hắn rất thích con người này.
Hoàng huynh, ta xin huynh đừng gả ta đi mà. Giọng nàng nức nở, nghe qua khiến người ta cảm thấy thương sót. Chu Bối Lạc nghĩ nghĩ, nàng nên bày mưu như thế này thôi, hy vọng mang về phần thắng.
Không được. Chu Nhất Thiên kiên định trả lời, vốn dĩ định trêu nàng một lúc, bộ dạng nàng tức giận phải được xem đệ nhất đáng yêu.
Chu Bối Lạc thật sự không nhịn được nữa, vùng tay ra thoát khỏi bàn tay đang lau nước mắt của Chu Nhất Thiên, chỉ thẳng vào mặt hắn, quát lớn:
Ta nói cho hoàng huynh biết, nếu hoàng huynh còn nghĩ đến chuyện gả ta đi cho người khác, ta liền trốn đi nơi khác, ta nói được là làm được. Chu Bối Lạc giận dữ. Lúc trước, nàng ở thế kỉ 21 cũng từng trốn nhà ra đi vì chuyện gia đình, nên việc trốn nhà đi dường như thành một thói quen cổ điển. Dù sao nhà nàng rất giàu, nàng đi chỉ được khoảng vài tiếng là đã tìm thấy rồi.
Được được, không gả đi nữa, ngoan, đừng nóng giận, giận nữa là rất xấu. Thực ra hắn cũng không muốn rời xa hoàng muội mà hắn yêu thương. Tiểu nha đầu này càng ngày càng làm người hoàng huynh như hắn cực kì thích bộ dạng ấy.
Chu Bối Lạc nghe những lời này, mừng hơn nổ pháo trong bụng, nhảy dựng vào lòng ngực rắn chắc, mang theo ấm áp của Chu Nhất Thiên làm nũng. Meo meo kêu lên:
Hoàng huynh của ta là tốt nhất, tốt nhất trên thế gian này luôn. Chu Bối Lạc cười tươi như hoa không ngừng nghỉ. Nụ cười này liền thu vào tầm mắt người bên cạnh, làm cho người ta như đắm chìm trong cỗ hạnh phúc và vui vẻ. Bất chợt, nhìn vào bàn tay trắng nõn của nàng nổi vài vệt đỏ, lòng hắn đau như lửa đốt.
Tay bị làm sao? Chu Nhất Thiên nhíu mày kiếm nhìn nàng.
Bị...bị, à mà nếu sau này hoàng huynh không gả ta đi nữa, ta liền không để mình bị thương. Chu Bối Lạc nghĩ nghĩ, dù sao vết thương chỉ vỏn vẹn tí tẹo chắc là không sao.
Để trẫm xoa thuốc cho muội, lần sau trẫm mà phát hiện tự muội làm mình bị thương ở đâu, trẫm sẽ trừng phạt không thương tiếc. Nói rồi, loay hoay đi lấy lọ thuốc trên tủ, dè dặt bôi lên vết thương, động tác rất nhè nhẹ cứ như lông vũ vội vàng lướt qua làn da.
Bất chợt nàng cảm thấy lòng ngực hơi rung động, chẳng lẽ lại rung động đến chính hoàng huynh của cơ thể này sao?. Không thể nào, nàng lắc đầu thật mạnh để bay đi tư tưởng đồi bại của ấy, nếu để hoàng huynh biết được, chắc chắc đánh nàng không thương tiếc. Mặc dù nàng ở trong cỗ thân thể khác, đối với hắn cứ như người bình thường, nhưng nàng không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo đối với thân thể này được.
Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, trẫm còn phải về triều đình. Chu Nhất Thiên nhếch khóe miệng nói với nàng, lại còn dùng tay véo nhẹ bên má của nàng.
Vậy Lạc nhi cung tiễn hoàng thượng. Nàng đứng lên hành lễ.
Hoàng thượng bãi giá hồi cung.
Sau khi hoàng huynh đi rồi, lòng Chu Bối Lạc mừng không ngớt, thật may mắn là ở đây thì nàng vô cùng cảm thấy thoải mái. Không phải đối mặt với gia đình có ba mẹ chỉ biết kiếm tiền, bỏ mặc nàng không lo, nàng còn cầu cho mình được sống mãi mãi ở đây, sống một cuộc sống nhàn nhã, lại được mọi người thương yêu, ai có vận tốt như nàng chứ?.