Lạc Lạc Công Chúa

Chương 2: Chương 2: Ra kinh thành




Chu Nhất Thiên vừa mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn mặt mà có chết hắn cũng không bao giờ quên.

Hoàng muội Lạc nhi đến thỉnh an hoàng thượng. Chu Bối Lạc tươi cười ngọt ngào nhìn hắn. Phải nói thật, nàng đã vượt qua bao nhiêu đám nô tài mới chạy được vào đây.

Ánh nắng ban mai chiếu vào gương mặt nàng, càng khiến cho nụ cười của nàng thêm tỏa nắng, như hào quang phát sáng xung quanh, bao trùm lên người tựa tiên nữ mang theo chút nghịch ngợm, đáng yêu.

Sáng sớm, muội tìm ta có việc gì? Chu Nhất Thiên vừa nói, vừa cầm áo lụa mỏng mặc vào.

Hoàng huynh thật thông minh, biết được muội muốn tìm huynh là có việc. Chu Bối Lạc mang theo đôi mắt sùng bái, cặp mắt nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm kia của hoàng huynh, không biết ẩn chứa điều gì, càng không biết thân tâm huynh ấy đang nghĩ gì?.

Có việc gì? Chu Nhất Thiên lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Muội nói xong thì huynh không được trách cứ hay phạt muội. Nàng thật sự rất sợ a (~.~).

Cứ nói. Phiền phức thật, tính nhẫn nại của hắn cũng có giới hạn, mà nàng lại.

Muội...muội muốn ra...ra kinh thành dạo một chuyến, dù sao huynh suốt ngày cứ bắt ép muội trong cung, như vậy không học hỏi được gì hết. Từ trước đến giờ muội vẫn chưa đi xem xem bên ngoài kia có những gì, huynh coi như hoàn thành tâm nguyện sinh thần của muội được không? Tính ra hôm nay là sinh thần của nàng, nàng chỉ nhìn thấy cảnh kinh thành trong phim cổ trang thôi, chứ chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác thực tế như thế nào?.

Muội có biết ngoài kia bao nhiêu nguy hiểm không? Không cho phép. Chu Nhất Thiên không đành lòng nhìn bộ dạng nàng ũ rũ, đa sầu đa cảm, liền xoay mặt ra chỗ khác.

Đoàng một tiếng trong đầu nàng, khó khăn lắm mới xuyên không vào đây, tận hưởng thời gian để tìm tòi là không đúng sao? Người ta nói : Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, câu nói này nên áp dụng vào hoàn cảnh bây giờ của nàng. Được, xem ta trị tên trứng thối nhà ngươi như thế nào, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ta ra tay đây.

Chu Bối Lạc cố gắng vận công phu của mình, suy nghĩ những chuyện không vui từ nhỏ cho tới lớn, mắt nàng bây giờ bắt đầu đỏ, và rồi, từng giọt nước chảy xuống lăn dài trên gương mặt non mềm của nàng. Xem qua thật làm cho người khác không đành lòng, mà nhất là Chu Nhất Thiên.

Hoàng muội không được khóc. Chu Nhất Thiên ngây ngẩn cả lên, tốt lắm, nàng dám dùng kế này đối với hắn, nhưng ngược lại càng làm cho tâm hắn không đành lòng. Hắn đành phải dùng vạt áo lau đi nước mắt mặn chát của cô, thật chua sót.

Chu Bối Lạc nghe qua những lời này, nước mắt ngày một nhiều hơn, khóc lớn tiếng hơn.

Có lẽ, sau khi cho nàng ra thành thì nói không chừng nàng sẽ cảm kích hắn hơn, cũng có thể trưởng thành hơn một chút, tình cảm ngày càng thân thiết hơn. Chu Nhất Thiên trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng trả lời :

Được, được, được, trẫm nghe theo muội. Hắn đành phải mềm mỏng cho phép tiểu nha đầu này.

Người nào đó nghe xong, khóe miệng cười tủm tỉm không ngừng, cứ như người vừa rồi và người sau này không quen biết nhau, thay đổi bộ mặt đúng là nhanh thật.

Ôi dào, hoàng huynh của muội là soái ca. Nàng bắt chéo ngón tay thành hình trái tim, liên tục bắn về hắn, mà hắn cứ nhìn nàng ngu ngơ không hiểu.

Trẫm sẽ phái Kim Long theo muội, còn nữa trẫm cho muội ra thành Thùy Châu để du ngoạn chỉ vỏn vẹn bảy ngày. Lời nói với giọng quả quyết.

Bảy...bảy ngày ? Gì vậy chứ ? lần đầu du ngoạn ít nhất cũng hơn mười ngày.

Sao? Không được à? Vậy thôi không đi nữa. Chu Nhất Thiên giả giọng lạnh lùng, ngay lúc tầm mắt nàng không nhìn thấy, hắn khẽ cười thầm.

Được được. Cũng đỡ hơn là chẳng được đi, nàng cảm thấy hơi chán khi suốt ngày phải đối mặt với cuộc sống ở trong cung.

À này, nếu nhỡ muội tìm được một nửa kia ngoài kinh thành thì sao? Chu Bối Lạc chăm chăm nhìn hắn, bộ dạng như đang cần ý kiến để học hỏi.

Thì đem về cho muội xuất giá. Chu Nhất Thiên cười lớn. Tiểu nha đầu này tính khí như đàn ông, ai nào dám lấy.

Được thôi, còn hơn là gả cho người mà mình không thích. Nàng bĩu môi, lấy ngón tay quẹt cái mũi nhỏ nhắn của mình.

À, đa tạ hoàng huynh, bây giờ muội đến thỉnh an Thái hậu, nếu không người sẽ giận. Chu Bối Lạc đến giờ mới nhớ, mang vẻ gấp rút trông rất đáng yêu.

Đi đi, cẩn thận một chút. Hắn mở giọng nhỏ nhẹ.

Nói rồi, nàng chạy gấp gáp bước ra khỏi tẩm cung của hoàng huynh. Tiểu nha đầu này, từ khi nào đạt được khinh công như chớp ấy hả ? Thoắt cái đã không thấy đâu.

Cung Mộng Lệ Thái hậu...

Lạc nhi bảo bối, tâm can của Thái hậu đến thỉnh an người đây. Chu Bối Lạc cất giọng pha chút trẻ con ngơ ngẩn nhìn bà.

Lạc nhi bảo bối của Mẫu thân, qua đây. Bà cười hiền hậu, dang tay ôm nàng vào lòng.

Đúng là, lớn rồi mà vẫn còn tính trẻ con, thân tâm ai gia sợ ngươi không tìm được phò mã đây này. Bà lớn giọng trách cứ, nhưng không thoát khỏi sự dịu dàng hiếm thấy, tĩnh lặng nhìn đứa con gái yêu dấu mà bao năm bà đã nuôi dưỡng.

Người ta không nỡ xa Mẫu thân cho nên không muốn xuất giá. Chu Bối Lạc nghe qua những lời này, tâm càng cảm thấy ấm áp. Nàng yêu người mẹ trước mắt này, mặc dù không phải mẹ ruột, nhưng ít nhiều gì nàng cũng cảm nhận được sự yêu thương, che chở từ tình mẫu tử xa lạ, đúng là thật không đơn thuần.

Ai gia, cũng không nỡ xa ngươi. Bà cũng làm nũng, dùng khăn tay chấm chấm lên mặt, tựa như muốn khóc.

Mẫu thân không khóc, thật xấu, Lạc nhi không xuất giá nữa, đời sau phụng sự chăm sóc người. Chu Bối Lạc càng ôm bà thấm thiết hơn, rất chặt.

Hư, không cho nói như vậy. Định trêu nàng một tí, nhìn nàng như nói thật, phát hoảng, đúng là không dám trêu đùa nha đầu chết tiệt này nữa.

Mẫu thân, mấy ngày nay Lạc nhi không chăm sóc người được nữa, Lạc nhi phải ra thành Thùy Châu du ngoạn một chuyến, coi như đó là sinh thần mà hoàng huynh tặng Lạc nhi. Chu Bối Lạc rất không nỡ, nhưng tâm nguyện thì chỉ có một.

Ai gia không cần ngươi chăm sóc, ít nhiều cũng phải cho ngươi đi học hỏi một chút, Hoàng thượng thật biết mở rộng tầm mắt cho ngươi, rất đáng, rất đáng. Bà tươi cười vuốt ve mái tóc mượt mà như gió xuân của nàng, vẻ mặt phúc hậu khó có được.

Đa tạ Mẫu hậu. Nói rồi, nàng cảm nhận ra giây phút ấm áp này, nhưng rồi cũng như gió thoảng không thể trường tồn lâu được, đúng vậy, cảm giác hạnh phúc thì nhất định phải lưu giữ nó thật quý báo, đời người khó nắm bắt được hạnh phúc vì vậy hãy tận hưởng hết mình nếu có.

Mẫu tử tình thâm ngồi trò chuyện suốt cả một buổi, sau đó về tẩm cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.