Lạc Lạc Công Chúa

Chương 3: Chương 3: Ngày đầu ở Thùy Châu




Bởi vì cả một đêm sốt ruột không ngừng nghĩ về chuyến du ngoạn khó có được ấy, nên sau khi thức dậy, vòng mắt Chu Bối Lạc hiện lên mảng thâm đen, tựa như gấu trúc. Nhưng đó không phải là trở ngại đối với nàng, nàng đến bên bàn, dùng phấn trắng che đi vệt đen xấu xí đó.

Hôm nay nàng chọn mặc bộ y phục màu hồng nhạt, áo kép màu hồng cánh sen, thêu hoa mẫu đơn tỏa ra xung quanh áo. Phần dưới là váy mã diện, có nếp gấp dọc theo thân váy cùng màu, tay áo hình cung, cổ tay áo may hẹp viền trắng. Áo thả ngoài váy, ngắn tới thắt lưng. Gương mặt hình trái xoan, mắt phượng mày ngài, ngũ quan xinh đẹp càng tôn lên vẻ đẹp hiếm thấy thời xa xưa.

Công chúa, công chúa thật sự rất xinh đẹp. Nhã Liên sau khi nhìn thấy Chu Bối Lạc, cặp mắt không rời nửa bước, đúng là từ trước cho tới giờ, nàng chưa thấy mỹ nhân nào xinh đẹp như vậy.

Phải phải, công chúa thực sự rất đẹp. Lục Hạ bên cạnh phụ họa, phải thừa nhận rằng nàng tựa như tiên nữ hạ phàm chốn trần gian.

Các ngươi đừng khen ta nữa, ta đây ngại muốn chết. Chu Bối Lạc nghe qua, cảm thấy vui vẻ ở trong lòng ngày một trào dâng, đưa ra nụ cười hoàn mỹ nhất.

Nàng cất dọn hành lý nhanh nhất có thể, chuẩn bị đi thì nghe có tiếng người vọng lại:

Công chúa còn quên thuộc hạ. Kim Long chạy gấp rút đến bên Chu Bối Lạc.

Tham kiến công chúa. Kim Long nào có thể quên lễ nghi, dáng đoan trang kính chào.

Miễn lễ, ngươi...ngươi là người đi theo ta sao? Nàng khó mở miệng, tên khốn này là người nàng ghét nhất trong cung, ỷ vào gương mặt điển trai thu hút bao nhiêu ánh mắt người đối diện, nhưng điều đặc biệt nếu ai không biết thì bên trong tính tình hắn cũng khó nhất, huhu, sao nàng được vui chơi thoải mái đây.

Theo ý chỉ của bệ hạ, thần chỉ tuân lệnh phụng mệnh triều đình. Kim Long cười thầm trong lòng.

Không nói nhiều nữa, chúng ta mau đi. Chu Bối Lạc dẫn đầu đoàn người bước ra ngoài, tướng tá ung dung như nếu trời có sập thì nàng cũng không sợ.

Vì muốn tham lam ngắm cảnh xung quanh trên đường đi nên bốn người bọn họ chỉ đi bộ. Đi đến đâu, Chu Bối Lạc đều oa oa, thực sự mà nói khung cảnh trên con đường này còn đẹp hơn trong trí tưởng tượng của nàng. Sắp tới là một con đường chuyên bán thức ăn, lòng nàng càng nôn nóng như lửa đốt.

Công chúa, người muốn ăn gì? Nhã Liên bên cạnh hiển nhiên sẽ biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Xùyy, vô trước đã rồi nói! Nàng không cần để tâm đến tên đã theo nàng bao nhiêu năm như vậy. Nghe KIm Long giới thiệu quán xá theo ý thích của Chu Bối Lạc, liền tìm ra một quán rất phong phú.

Bửu Tùy quán...

Bên ngoài trang trí rất đơn giản, chỉ treo miếng gỗ to khắc đậm hai chữ Bửu Tùy, thoạt nhìn đều nghĩ là một quán ăn nhỏ cho người khác lưu lạc vào để thưởng thức vẻ tĩnh lặng. Nhưng bên trong là hình ảnh mọi người huyên náo, ồn ào, người người ra vào nườm nượp càng làm cho tính cách cởi mở và hào nhoáng của Chu Bối Lạc tăng thêm 50%. Kim Long nhìn vị trí ở cuối góc bàn mà chỉ tay vào. Xong, cả bốn người mới ổn định vị trí chỗ ngồi.

Vừa phủi mông xuống là đã có vị tiểu nhị đem trà ra tiếp đón. Khi nhìn thấy mấy vị khách quan ăn mặc quý phái, tao nhã tựa như những người thương gia giàu có ở phương xa đến thử mỹ vị nơi đây thì bọn họ nhất định phải lo chu đáo cẩn thận, nếu họ cho thêm vài ngân lượng thì càng tốt.

Quan khách muốn ăn gì? Tiểu nhị cung kính hỏi.

Món gì cũng được . Chu Bối Lạc đáp, thật ra thì đến đây những món ăn đều không giống trong cung nên ăn món gì cũng đều do bọn họ mang lên.

Khi thức ăn được dọn lên, người nào đó cơ hồ quên đi phép tắc, thuận tay cầm lấy miếng đùi gà to trên dĩa, ăn như không có chuyện gì xảy ra. Ba người lắc đầu nhìn nhau không khỏi thở dài, vốn dĩ tính cách của công chúa đã là vậy, người ta nói :Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sao mà đúng quá đi !. Bọn họ cũng không biết làm gì hơn là ráng nhịn, mặc dù tướng tá ngồi ăn hơi khó nhìn, nhưng thôi cũng kệ.

Nè nè, các ngươi mau ăn đi, ăn nhiều vào. Chu Bối Lạc vừa ăn vừa nói, tay chân dính mỡ định chùi vào mép áo, liền bị bàn tay của Kim Long chặn lại, hắn lấy ra chiếc khăn tay từ Nhã Liên đưa tới, cẩn thận lau đi bàn tay đầy mỡ của nàng, khẽ cười mỉm. Nàng vì tham ăn nên cũng quên trách cứ hắn không biết phép tắc, mà chỉ trả lời qua loa.

Đa tạ. Nàng ăn tới tấp cứ như bỏ đói nàng chừng hai ngày qua vậy, càng khiến cho ba người trong bụng cười thầm không thôi.

Ăn xong công chúa định đến đâu? Nhã Liên dịu dàng hỏi.

À, ngươi nhắc ta mới nhớ, tạm thời ở lại quán trọ cho đến tối, sau đó chúng ta đến Thanh lâu.

Thanh...thanh lâu sao ? . Nhã Liên, Lục Hạ, và Kim Long liền một mực đáp.

Đúng vậy đúng vậy, khó khăn lắm mới đến đây, ta muốn xem xem Thanh lâu trong truyền thuyết là như thế nào? Chu Bối Lạc bỏ qua sáu con mắt nhìn chằm chằm mình, vẫn thản nhiên ăn.

Không được, nhất định bệ hạ sẽ trách phạt chúng thần. Nhã Liên cất giọng, nghe qua như muốn khóc.

Ngươi...ngươi, ở đây ai lớn nhất, nếu ngươi còn nhiều lời ta sẽ bỏ ngươi vào trong rừng sâu cho hổ vờn chết. Nàng tức giận phản bác, chỉ thấy người nào đó sợ hãi ru rú vào Lục Hạ ngồi cạnh.

Công chúa không được đến Thanh lâu, là ý chỉ của bệ hạ không cho phép, thần chỉ phụng mệnh, nếu công chúa không nghe lời, chúng ta đành phải quay về. Kim Long bây giờ mới khâm phục Chu Nhất Thiên, biết rõ tiểu nha đầu tinh ranh này nhất định là muốn đến chỗ chẳng ra làm sao mà du ngoạn, nên đã căn dặn rằng không cho nàng vào nửa bước nào.

Nếu các ngươi không nói cho hoàng huynh biết thì được rồi. Chu Bối Lạc trầm ngâm trả lời.

Không được. Cả ba người đồng thanh đáp lớn, làm Chu Bối Lạc suýt chút nữa thì rơi cả một miếng cánh gà đang ăn dang dở.

Được rồi, không đi là được.

Lại thêm sáu con mắt nhìn thẳng vào nàng tràn ngập nghi ngờ, chẳng phải nếu không làm theo ý không chúa thì nàng sẽ khóc lớn cho đến khi có được thôi sao?. Sao dễ dãi quá vậy, suy cho điều đây là một sự giả dối, nhưng họ thấy nàng không đòi đi nữa, vì vậy cho rằng không có ẩn ý nào cả.

Đêm đến, Chu Bối Lạc bẽn lẽn tìm trong túi đồ của Kim Long lấy ra bộ y phục màu xám bạc, sợ bại lộ, nàng nhét mấy cái khăn tay sâu dưới túi, sau đó trở về phòng. Bởi vì Chu Bối Lạc nhờ bọn họ mua bánh cho nàng ăn rồi, nên bọn họ nào có phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.