Trong đêm tối, Chu Bối Lạc bẽn lẽn cải nam trang rời khỏi quán trọ Bửu Tùy, một mạch dễ dàng chạy thoát ra ngoài.
Canh 1 đã điểm, đứng trước thanh lâu Ỷ Vận là một nam nhân tuấn tú, dung mạo bất phàm, khí thế toát lên người là vẻ thư sinh.
Ỷ Vận, là thanh lâu lớn nhất trong nước, độ nổi tiếng cũng được xếp vị trí đầu tiên.
Bên ngoài cửa lớn 'Ỷ Vận' gồm bốn vị mặc áo gấm nhung mỏng thoát ẩn thoát hiện bờ vai trắng noãn quyến rũ.
Đây chắc hẳn là nơi mà ta tìm đến. Chu Bối Lạc trầm ngâm hồi lâu rồi mới bước vào.
Đèn lồng treo mông lung rực rỡ trên không, thắp sáng phố phường phồn hoa một cách tao nhã. Thi thoảng vài ba câu dịu dàng bên tai của các vị cô nương muốn mời khách, nghe qua thật giống như một loại thuốc kích thích thần kinh người khác mà muốn đi vào.
Mắt thấy không khí vui vẻ nơi đây càng làm tăng thêm sự phấn khích và sự khám phá của Chu Bối Lạc. Biểu cảm hồ hởi đã lộ rõ ra trên gương mặt của nàng. Nàng cất bước giống nam nhân, mang khí thế mạnh mẽ đi vào.
Ma ma nhìn thấy Chu Bối Lạc bước vào, liền chạy ra chiêu đãi.
Vị công tử này nhìn rất thanh lịch, là lần đầu tiên đến đây sao? Giọng nói ngọt ngào từ tốn vang lên.
Trước mặt Chu Bối Lạc là tú bà của Ỷ Vận, thoạt nhìn nàng hơn ba mươi với gương mặt còn rất trẻ và tràn đầy sức sống, phong cách trang điểm rất nhợt nhạt nhưng càng nhìn càng thấy tự nhiên. Trên người là bộ y phục màu đỏ như máu, rất thu hút người đối diện. Thân hình thon gọn, bước đi ẻo lả, bắt lấy cánh tay Chu Bối Lạc mà đung đưa bộ dạng làm nũng.
Oa...thật...thật đẹp. Chu Bối Lạc không khỏi kiềm nén cảm xúc mà hét lên. Đùa ấy chứ ? Trong TV chẳng phải toàn mấy vị lão bà bà độc ác, xấu xí, lại còn mập mạp kia sao?.
Đáng ghét quá đi. Tú bà cười nhã nhặn, thường thường không phải sẽ khi mấy vị cô nương xinh đẹp trong kia trước nhỉ?.
Đem cho ta vị cô nương nào đẹp nhất nơi này ra. Chu Bối Lạc hùng hồn tuyên bố, lấy từ trong túi ra vài tờ ngân phiếu có giá trị lớn nhất đưa cho tú bà bên cạnh.
Coi như là tiền thưởng. Nàng cầm quơ qua quơ lại.
Tú bà không khỏi vui mừng trong lòng, vừa vào đã tặng nhiều tiền như vậy, chí ít y phục trên người chắc cũng bởi gấm nhung loại sang, hẳn là con trai của thương gia giàu có. Mắt thấy tiền liền nhìn sáng rực trên tay Chu Bối Lạc, tú bà lập tức phân phó người mà vị công tử đây chọn, thật không dám thất lễ.
Chu Bối Lạc sau khi được đưa vào căn phòng đồ sộ thì tâm tình càng thêm thoải mái, đúng là tốn vài tờ ngân phiếu đổi lấy sự học hỏi, khám phá của nàng càng làm mở rộng tiền đồ, thật không uổng phí.
Bên ngoài cửa, một vị cô nương tóc xõa dài chấm eo, gương mặt trang điểm không đậm không nhạt, ngược lại nhìn rất vừa mắt. Dáng thon thả đi lướt qua, vòng eo con kiến được bao bọc bởi bộ y phục bằng lụa mỏng màu tím, mờ mờ ảo ảo.
Oa... tỷ tỷ thật xinh đẹp. Chu Bối Lạc nhìn đến gương mặt trắng hồng.
Tiểu công tử thật biết nói đùa. Nói rồi, ngồi sát vào Chu Bối Lạc, tựa như cả thân thể dính lên người nàng.
Cô...cô nương không nhất thiết phải làm như vậy. Có...có thể ngồi bình thường được không? Chu Bối Lạc ấp a ấp úng, giữa nữ với nữ? Chẳng qua ghé sang là ngắm mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp để sau này mà học hỏi ? Bây giờ cũng không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
Tiểu công tử, ta thật thích ngươi. Phải thừa nhận rằng, những vị công tử nào khi bước chân vào đây, ai chẳng ham mê tửu sắc, ngược lại còn muốn từ chối khi có mỹ nhân xinh đẹp ư ?.
Cô...cô nương có thể đánh đàn, ta ngồi...ngồi đây uống rượu là được rồi.
Được được, theo lời của công tử. Giọng nói dịu dàng tựa như nước chảy mùa xuân.
Cô nương tên gì? Chu Bối Lạc mới nhớ ra, cất giọng lãnh đạm hỏi.
Ta họ Mỹ tên Kiều, ngươi có thể gọi ta là Mỹ Kiều. Vị cô nương lưu loát trả lời.
Còn ta họ Chu, tên...tên gì nhỉ? A ta tên là Chu Thiên ngươi gọi ta như vậy đi. Tên hoàng huynh thối, sao ta có thể bỏ quên tên huynh nhỉ ?.
Tên thật đẹp. Mỹ Kiều vừa ngồi vào ghế liền tấm tắc khen.
Thoang thoảng trong phòng bây giờ trầm ngâm trong tiếng đàn tranh độc tấu, âm thanh đàn tranh trong trẻo, sáng sủa thể hiện tốt các điệu nhạc vui tươi. Trước mắt là hình ảnh thiếu nữ ngón đàn, tay nhấn nhá tạo nên một khúc tựa lưu ly, âm thanh như vàng như ngọc phát ra, nghe thật êm tai. Kết hợp với một ít rượu Hoàng tửu, càng làm cho tâm trạng trở nên mờ ảo, như hoa như mộng. Bởi vì Chu Bối Lạc tửu lượng thấp, nên vừa nhấp nháp vài chén đã trở nên mơ hồ, nói nhảm nhí một mình suốt cả buổi mà không biết âm thanh đàn tranh đã ngừng từ lâu.
Sao không đàn tiếp, ta muốn nghe. Chu Bối Lạc lớn tiếng quát, sau đó nằm gục trên bàn.
Nào biết phía bên này, có vị công tử thần thái bất phàm đang chăm chú nhìn nàng từ lúc bước vào, mỗi phòng chỉ cách nhau một tấm màn mỏng, hầu như có thể nhìn xuyên qua rất rõ ràng.
Chu công tử, người bị làm sao vậy? Mỹ Kiều lay lay Chu Bối Lạc đang nằm trên bàn rượu.
Mỹ Kiều, nàng có thể giao công tử cho ta không? Người bước tới là một vị công tử mặc y phục màu xám trắng. Tay cầm quạt dày cộp, thoạt nhìn rất giống thư sinh.
Thanh công tử, người xem vị công tử này chắc là bị say rồi, không biết có tìm được đường về nhà không? Mỹ Kiều bây giờ mới hốt hoảng, người này không nói là qua đêm ở lại nên nàng cũng không biết phải làm sao ?.
Không sao không sao, ta đưa người này về là được. Âm thanh từ tính vang lên.
Vậy đa tạ công tử. Mỹ Kiều tin tưởng, bình thường Thanh công tử nổi danh là người tốt bụng, cũng không ham mê tửu sắc mà chỉ uống rượu nghe đàn. Cơ mà giữa nam với nam, chắc cũng không có gì là bất thường. Mỹ Kiều nghĩ nghĩ rồi đỡ Chu Bối Lạc qua tay Thanh công tử bước ra ngoài.
Ra đến cửa Thanh lâu Ỷ Vận, vị Thanh công tử kia một phát bế Chu Bối Lạc lên tay, đột nhiên phát hiện ra gì đó, trầm ngâm một khoảng, không lâu sao trở lại bình thường. Đúng vậy, cơ thể này nhẹ như vậy càng thêm nghi vấn.