Lạc Lối Quay Về

Chương 57: Chương 57




Khi ra khỏi quán cà phê, La Thiếu Hằng ngoài ý muốn gặp một người, chính là người tự xưng là vị hôn thê của Thẩm Mạc Thành – Hà Thư Ngữ.

Hà Thư Ngữ khoác tay một nam nhân, từ cửa hàng trang sức bên cạnh đi ra, vừa lúc cũng nhìn thấy ah, còn khẽ nâng tay lên vẫy vẫy như đang chào hỏi.

La Thiếu Hằng cũng khẽ gật đầu với cô ta, nhìn theo bóng cô ta cùng nam nhân kia lên xe rời đi.

Thẩm Vân bên cạnh cũng nhìn thấy có chút kinh ngạc: “La thiếu gia, anh cũng biết cô ta à?”

“Lần trước đi ăn cơm có gặp một lần, cô ấy nói là vị hôn thê của Thẩm Mạc Thành.” La Thiếu Hằng đơn giản giải thích một chút.

“Hả? vị hôn thê?! Ngay lầu hai còn không thể bước lên mà cũng là vị hôn thê?!” Thẩm Vân trợn tròn mắt, biểu tình đúng kieur “anh đang đùa tôi à?!”

“Cái gì lầu hai?” La Thiếu Hằng không hiểu hỏi.

“Chính là nhà boss đó, anh không biết sao? Trong nhà ngoại trừ dì Vương có thể lên để quét dọn ra, hoặc chỉ khi được Boss cho phép còn nếu không bất cứ ai dám bước chân lên lầu hai đều bị đánh gãy chân!” Thẩm Vân nói rất nghiêm túc.

“Thật?” La Thiếu Hằng nhướn mày: “Tôi về hỏi anh ấy thử xem.”

“Đừng a!” Thẩm Vân một phen giữ chặt anh lại: “Anh đừng làm thế! Tôi có khoa trương một chút nhưng bình thường ngoại trừ bàn công chuyện với chúng tôi ở trong thư phòng ra thì thật sự Boss không cho phép bất cứ ai bước chân lên lầu hai, anh là người đầu tiên được ở trên đó.”

Hơn nữa còn ngủ trong phòng Boss nữa.

Những lời này Thẩm Vân không có nói ra, miễn cho bị Boss đánh què giò.

Tuy rằng biết cậu ta nói có chút khoa trương nhưng La Thiếu Hằng vẫn nhịn không được khẽ bật cười: “Được, tôi không hỏi, cậu không cần đi theo tôi nữa, đi leo núi với Trần Trạm đi.”

“Tôi đi với anh, không đi leo núi!” Thẩm Vân nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt.

Trần Trạm vừa vặn nói chuyện điện thoại xong quay trở về, nghe thấy cậu nói như thế hỏi: “Vậy cậu muốn làm gì?”

“Đưa Boss phu nhân về nhà.” Thẩm Vân nghiêm trang chững chạc nói.

“Tôi quên không nói cho cậu biết, tôi có lái xe tới.” La Thiếu Hằng tươi cười đãnh vỡ mộng đẹp của hắn.

Thẩm Vân: “…”

“Chuyện hôm nay tôi gặp Trần Trạm không được nói cho Thẩm Mạc Thành biết, để khi về tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.” La Thiếu Hằng nói với Thẩm Vân.

“Vâng.” Thẩm Vân gật đầu, trong lòng khẽ thắp một ngọn nến cho boss mình.

La Thiếu Hằng nói lời tạm biệt với bọn Trần Trạm rồi rời đi trước, trên đường trở về anh luôn suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Thẩm Mạc Thành, tuy rằng anh rất hy vọng Thẩm Mạc Thành có thể nhớ lại kí ức của cả hai nhưng không bao gồm chuyện đặt cược an nguy tính mạng của Thẩm Mạc Thành vào đó.

Xe dừng ở bãi đỗ, La Thiếu Hằng khóa xe bước xuống, vừa đi tới cửa nhà, liền nhận được điện thoại của Thẩm Mạc Thành, hỏi sao không thấy anh ở nhà.

“Em đang ở cửa.” La Thiếu Hằng nói một câu liền cúp điện thoại, lấy chìa khóa mở cửa.

Trên người Thẩm Mạc Thành vẫn còn áo vest, rõ ràng cũng vừa mới trở về, La Thiếu Hằng cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay, đi qua giúp hắn cởi áo khoác rồi treo hết lên giá vừa hỏi: “Hôm nay công ty không bận sao?”

Thẩm Mạc Thành nói: “Hôm nay anh không tới công ty, mà về nhà ông ngoại.”

“Huh?” La Thiếu Hằng quay đầu lại nhìn hắn.

Thẩm Mạc Thành kéo tay La Thiếu Hằng cùng ngồi xuống ghế sa lông, nói: “Anh tới nói chuyện của chúng ta với ông.”

“Chuyện của chúng ta còn gì phải nói nữa? ông ấy còn biết nhiều hơn anh.” La Thiếu Hằng cười đáp.

“Ý anh là…” Thẩm Mạc Thành dừng một chút, ánh mắt mềm nhẹ nhìn La Thiếu Hằng nói: “Chúng ta quyết định sang nước ngoài đăng kí kết hôn.”

“….”

La Thiếu Hằng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thẩm Mạc Thành, há há miệng mấy lần mới tìm lại tiếng nói: “Anh… vừa mới nói gì?”

“Anh nói em có đồng ý kết hôn với anh không?” Thẩm Mạc Thành vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

—— kết hôn?

—— kết hôn!!!

Giờ mới phản ứng lại ý hắn, La Thiếu Hằng mãnh liệt đứng bật dậy, lực đạo mạnh tới nỗi khiến Thẩm Mạc Thành hoảng sợ: “Làm sao vậy?”

“Anh nói kết hôn?” La Thiếu Hằng không xác định hỏi lại một lần nữa.

“Đúng.” Thẩm Mạc Thành gật đầu. cầm tay người yêu kéo La Thiếu Hằng ngồi xuống, lại bị anh gạt ra, La Thiếu Hằng ảo não gõ trán môt cái: “Trời ạ! Sao em lại quên mất việc này cơ chứ!! Anh chờ em chút, em lập tức quay lại!” nói xong chạy biến lên lầu.

Thẩm Mạc Thành không hiểu gì nhìn người yêu lao lên phòng ngủ, rất nhanh lại từ phòng ngủ lao xuống, tốc độ nhanh tới nỗi khiến hắn sợ La Thiếu Hằng vấp chân mà ngã xuống, vội vàng lên tiếng nói La Thiếu Hằng đi chậm lại.

La Thiếu Hằng không những không chậm lại mà còn chạy nhanh hơn, khi tới trước mặt Thẩm Mạc Thành còn thở hổn hển, cố gắng hít sâu mấy cái, đến khi hơi thở bình ổn rồi mới không chờ đợi được nữa, đưa bàn tay phải đang nắm chặt tới trước mặt Thẩm Mạc Thành.

“Cái gì vậy…” Thẩm Mạc Thành cúi đầu nhìn tay người yêu, giọng nói bỗng trở nên im bặt

La Thiếu Hằng chậm rãi mở tay ra, trong lòng bàn tay là hai cái nhẫn màu ngân bạc, dưới ánh đèn phòng khách phát ra quang mang nhu hòa.

—— Nhẫn.

Thẩm Mạc Thành ngây dại, nhìn chằm chằm hai chiếc nhân trước mặt không biết phải nên nói gì, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa nó và La Thiếu Hằng, biểu tình tràn ngập vẻ không dám tin.

“Đay là cặp nhẫn em đã thiết kế từ mười năm trước, vẫn chưa có cơ hội được tặng cho anh.” Khóe miệng La Thiếu Hằng khẽ nhếch, cầm lên một chiếc trong đó, trước ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Mạc Thành, khẽ quỳ gối xuống, ngữ khí vô cùng thành kính nói với Thẩm Mạc Thành: “Thẩm Mạc Thành, đây là lời cầu hôn muộn mười nă, em muốn hỏi anh, anh có nguyện ý ở bên em cả đời không?”

Hình ảnh trước mắt, La Thiếu Hằng quỳ gối, cầm chiếc nhẫn vĩnh hằng nói lời cầu hôn, Thẩm Mạc Thành cảm thấy tim mình như sắp nổ tung, quá lại đại kinh hỉ khiến hắn có chút chân tay luống cuống, khẽ run lên vài cái, đầu óc chậm mấy nhịp mới phản ứng lại, tiến lên một bước mạnh mẽ ôm La Thiếu Hằng vào trong ngực.

Lực đạo của hắn khiến La Thiếu Hằng có chút đau, nhưng hắn không có giãy dụa, vươn tay vòng quanh cổ Thẩm Mạc Thành, anh có thể cảm giác được Thẩm Mạc Thành đang run rẩy, cùng tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực hắn.

Thình lình được cầu hôn quả thật khiến Thẩm Mạc Thành bị dọa sợ, hắn cho rằng mình đã rất tốc độ, lại không ngờ La Thiếu Hằng đã chuẩn bị nhẫn xong từ mười năm trước, một câu “lời câu hôn muộn mười năm” thiếu chút nữa khiến hắn rơi lệ.

“Có đồng ý không?” bị hắn ôm hồi lâu, La Thiếu Hằng lên tiếng rầu rĩ trước ngực hắn.

Thẩm Mạc Thành nghiêng đầu hôn lên vành tai người yêu, dùng môi vuốt ve một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là đồng ý.”

Không chỉ nguyện ý mà quả thực cao hứng tới không biết nên làm thế nào cho phải, sao em lại có thể tốt đến thê chứ.

La Thiếu Hằng nghe vậy vừa lòng khẽ cười, vỗ vỗ lưng hắn nói: “Anh buông em ra đã, em đeo nhẫn cho anh, không biết sau bao năm có còn đeo vừa không nữa.”

“Đồ em thiết kế khẳng định vừa.” Thẩm Mạc Thành buông La Thiếu Hằng ra, vươn tay phải của mình tới, nhìn La Thiếu Hằng cầm lên một chiếc nhân to hơn chậm rãi đeo vào ngón áp út mình.

Nhân có chút lỏng, có thể là do mấy năm qua bì bệnh nên thân thể Thẩm Mạc Thành gầy đi, La Thiếu Hằng đeo nhẫn cho Thẩm Mạc Thành xong, khẽ thở phào: “May mà có thể đeo.”

“Uh.” Thẩm Mạc Thành tiếp lời, vươn tay lấy chiếc nhân còn lại, cầm tay La Thiếu Hằng, thành tâm thành ý đeo lên cho anh, sau đó cúi đầu tới gần, khẽ nói: “Trao nhẫn xong, giờ có thể hôn không?”

“A, có thể.” La Thiếu Hằng mỉm cười, dâng đôi môi lên dán lên môi hắn.

Nụ hôn này không hề nhuốm màu tình dục, hia người môi chạm môi, ôn nhu vuốt ve đối phương, biến hóa các góc, dùng chính nhiệt độ môi mình mang tới ấm áp cho đối phương.

Thật lâu sau hai người mới tách ra, La Thiếu Hằng thở dốc vài cái mới nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành không chút để ý lên tiếng, kéo tay phải La Thiếu Hằng, tinh tế hôn lên ngón tay người yêu, đôi môi dừng lại trên chiếc nhân ngón áp út.

La Thiếu Hằng cảm thấy có chút buồn cười đối với hành động bám dính này của hắn, ngón tay khẽ banh hai má hắn, nói: “Em đang nói chính sự đó, sao lại có thể ngọt ngấy đến thế.”

Thẩm Mạc Thành giương mắt nhìn, hai má vẫn đang bị La Thiếu Hằng banh cố mở miệng nói: “Do em chiều.”

La Thiếu Hằng bị hắn nói sửng sốt, sau đó nhịn không được bật cười, vẫn giữ nguyên tư thế sán lại hôn lên môi hắn một cái, phát ra một tiếng “Chụt” vang dội.

“Miêt thật ngọt.” La Thiếu Hằng cười buông tay ra, kéo hắn tới sô pha ngồi xuống, nói với hắn chuyện Trần Trạm đã tới gặp mình hôm nay, cũng khuyên hắn nên buông tha kế hoạch phục hồi thôi miên.

Thẩm Mạc Thành cũng không cảm thấy bất ngờ khi Trần Trạm tới tìm La Thiếu Hằng, dù sao giữa hắn và La Thiếu Hằng, lập trường của Trần Trạm tất nhiên vẫn thiên về La Thiếu Hằng hơn, chỉ là không ngờ mới hôm trước Trần Trạm đã cùng mình thảo luận xong xuôi, hôm nay lại nói hết cho La Thiếu Hằng.

Thật sự để Thẩm Vân đi leo núi cùng anh ta thành công cốc.

“Anh có nghe em nói gì không đấy?” La Thiếu Hằng thấy hắn không ừ hữ gì, vươn tay đẩy hắn: “Chuyện em vừa nói anh thấy thế nào?”

Thẩm Mạc Thành gật đầu: “Anh thấy em và Trần Trạm quả nhiên là cùng một loại người.”

“…” La Thiếu Hằng có chút bất đắc dĩ: “Anh nghiêm túc chút đi.”

Thẩm Mạc Thành khẽ cười, cũng không đùa cợt nữa, vươn tay xoa nhẹ tóc người yêu: “Anh vẫn nghiêm túc mà, nhưng chỉ có chuyện này là không thể đáp ứng em, anh nhất định phải nhớ ra.”

La Thiếu Hằng nhíu mày: “Trần Trạm nói, cho dù anh không thôi miên vẫn có thể chậm rãi nhớ ra mà, nhiều năm trôi qua như vậy việc gì anh phải nóng nảy nhất thời? hơn nữa chuyện này quá nguy hiểm, em không muốn…”

“Suỵt.”

Thẩm Mạc Thành dựng thẳng ngón tay ngăn lại lời La Thiếu Hằng muốn nói: “Bảo bối à, em nghe anh nói trước đã.”

Gặp lại lâu như vậy, giờ La Thiếu Hằng mới lại được nghe Thẩm Mạc Thành gọi mình là bảo bối, ngữ khí cũng không khác biệt gì so với năm đó, mang theo nụ cười thản nhiên cùng nồng đậm sủng nịnh, khiến tim anh khẽ chệch một nhịp, đối diện đôi mắt thâm tình của hắn, hai bên tai khẽ nóng bừng lên.

Thật sự là xưng hô khiến người hoài niệm.

La Thiếu Hằng trong lòng thầm nghĩ, trước xưng hô này thực không cốt khí mà buông vũ khí đầu hàng: “…Vậy anh nói nghe thử xem, em sẽ suy nghĩ có nên phê chuẩn hay không.”

Thẩm Mạc Thành cảm thấy rõ ràng tâm đã nhuyễn lại còn mạnh miệng, bộ dáng phi thường đáng yêu, nhịn không được sán lại ôm chặt một lần nữa mới nói: “Anh muốn sớm nhớ lại chuyện của chúng ta, muốn biết bộ dạng khi em 18 tuổi.”

“Không phải vẫn còn ảnh chụp sao?” La Thiếu Hằng nói.

“Không giống, ảnh chụp không đủ để bổ sung nhu cầu khuyết thiếu nội tâm anh.” Thẩm Mạc Thành cười nói: “Anh biết em lo lắng cái gì, nhưng tất cả đều đã được giải quyết.”

“Giải quyết?”

“Ừ.”

Thẩm Mạc Thành kết lại chuyện ông ngoại sẽ nhờ bác sĩ Trương hỗ trợ, La Thiếu Hằng nghe xong không khỏi kinh ngạc, dù sao ngày hôm qua, khi gặp mặt, thái độ của Giang lão gia vẫn tương đối minh xác không hi vọng hai người bọn họ ở chung một chỗ, hôm nay lại đột nhiên thay đổi chủ ý, điều này khiến anh không thể nào hiểu nổi, khẽ thốt hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Mạc Thành xoa xoa tóc La Thiếu Hằng, không trả lời, La Thiếu Hằng đột nhiên hiểu ra, rồi cũng trầm mặc theo.

Hiện tuổi tác Giang lão gia đã cao, không biết còn có thể sống thêm bao năm, ông làm như vậy có lẽ là chút bồi thường cuối cùng vì những gì ông ấy đã gây ra trước đây, hoặc càng nhiều là hi vọng sau khi ông ấy nằm xuống, bên cạnh Thẩm Mạc Thành có người thật lòng thật dạ đối tốt với hắn, cho dù người này không phải là người như ông ấy mong muốn.

Đối với Giang lão gia, La Thiếu Hằng biết chính minfnh ngoại trừ oán ra thì khẳng định cũng có hận ông ấy, nỗi đau khổ khi mất đi người yêu không thể nào dễ dàng biến mất như vậy, cho dù anh có cao thượng như vậy, cho dù nói không truy cứu nhưng cũng không dễ dàng có thể tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.