Lạc Lối Quay Về

Chương 58: Chương 58




Cuối cùng La Thiếu Hằng vẫn bị Thẩm Mạc Thành thuyết phục, ngày hôm sau liền đi tìm bác sĩ Trương.

Buổi tối hôm trước ngày hẹn, La Thiếu Hằng hoàn toàn mất ngủ, cho dù bác sĩ Trương có nói không có nguy hiểm gì, nhưng anh cũng không cách nào khống chế nội tâm lo lắng, muốn nói chuyện với Thẩm Mạc Thành lại sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của hắn, chỉ có thể một đêm không ngủ trằn trọc tới hừng đông.

Ngày hôm sau, sau khi tới phòng khám của bác sĩ Trương, nỗi lo lắng của La Thiếu Hằng càng lớn, nhiều lần muốn hỏi bác sĩ Trương tình hình của Thẩm Mạc Thành, thật sự không có gì nguy hiểm không, sau khi nhận được đáp án khẳng định nội tâm mới vững vàng hơn một chút.

Ngoại trừ La Thiếu Hằng, ở bên ngoài chờ còn có Trần Trạm và Thẩm Vân, Giang lão gia tử cũng tới, Thẩm Vân tới vấn an ông ấy, La Thiếu Hằng và Trần Trạm đứng một bên không nói lời nào.

Khi bác sĩ Trương đón kín cửa phòng bệnh, La Thiếu Hằng theo bản năng vươn tay ra ngăn lại, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ Trương, thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Bác sĩ Trương quét mắt nhìn bàn tay anh đặt trên cánh cửa vẫn run nhè nhẹ, ôn nhu an ủi: “Yên tâm đi, tôi sẽ trả lại cho cậu một Thẩm Mạc Thành nguyên vẹn đầy đủ, ra kia ngồi đi.”

Tầm mắt La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành ở phía sau bác sĩ Trương chạm nhau, Thẩm Mạc Thành khẽ gật đầu với anh, ý bảo La Thiếu Hằng yên tâm.

La Thiếu Hằng chậm rãi thu tay lại, lùi bước về sau nhìn cánh cửa từ từ khép lại, Trần Trạm đứng bên cạnh khẽ an ủi: “Đừng lo.”

“Vâng.” La Thiếu Hằng gật đầu, quay đầu vừa lúc cũng nhìn thấy Giang lão gia tử đứng đó, đối phương cũng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh, trên mặt lộ rõ vẻ mặt lo lắng, thấy anh nhìn qua, nét mặt lo lắng liền thu lại, cùng Giang quản gia đi tới gian phòng cách vách.

Biết bọn họ sẽ chờ ngoài cửa, y tá trong phòng khám đặc biệt lấy cho bọn họ ba cái ghế, sợ tiếng nói chuyện sẽ ảnh hưởng trong phòng, ba người đem ghế ra một góc mới ngồi xuống.

Thẩm Vân kỳ thật cũng không rõ tình huống bây giờ là thế nào, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của La Thiếu Hằng còn cả Giang lão gia cũng tới, liền biết đây không phải chuyện nhỏ.

Trong lúc cậu đang lâm vào suy tư rốt cuộc đây là chuyện gì thì La Thiếu Hằng lên tiếng gọi: “Thẩm Vân.”

“Gì ạ?” Thẩm Vân quay đầu nhìn về phía anh.

“Cậu đi theo Thẩm Mạc Thành từ lúc nào?” La Thiếu Hằng hỏi.

“Rất lâu rồi, từ khi còn bé, tôi và anh hai đã vào Thẩm gia, vẫn luôn đi theo Boss, sau khi lớn lên thì được điều sang Thụy Sĩ, sau khi xảy ra việc, tôi được lão gia gọi về.” Thẩm Vân đáp, chuyện cậu ấy nói chính là chuyện Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện ở A thị.

“Lúc nào thì về? sau khi Thẩm Mạc Thành xảy ra tai năm xe cộ năm đó, cậu có ở cạnh anh ấy không?” La Thiếu Hằng lại hỏi.

“Năm thứ hai mới về.” Thẩm Vân trả lời.

“Vậy cậu nói qua tình huống khi đó đi, cái gì cũng được.” La Thiếu Hằng thấp giọng nói.

Thẩm Vân thấy La Thiếu Hằng bởi vì bất an mà nắm chặt hai bàn tay, chiếc nhẫn trên ngón áp út giống hệt như của Boss, biết rõ hai người đã xác định quan hệ, gật đầu nói được, liền thấp giọng kể lại chuyện mình biết năm đó.

Thẩm Vân nói thực kỹ càng tỉ mỉ, kể cả những chuyện chuyển biến có liên quan tới bệnh tình của Thẩm Mạc Thành đều nói hết, La Thiếu Hằng nghe thực nghiêm túc, đặc biệt là chuyện sau khi Thẩm Mạc Thành tỉnh lại.

Bởi vì tai nạn xe cộ khiến cho thân thể bị tổn thương nhiều nơi, sau đó lại nằm hôn mê nhiều năm, khiến tình trạng thân thể Thẩm Mạc Thành rất không tốt, cho dù đã tỉnh lại nhưng một số bộ phận cơ thể lại quá suy nhược để lại di chứng tới tận sau này.

Khi vừa tỉnh lại, cơ hồ từ sáng tới tối Thẩm Mạc Thành đều không thể ngủ được, chỉ một chút không để ý sẽ dẫn tới bênh tình biến chứng, quá trình hồi phục càng phi thường gian nan, cần phải có ý chí cực kỳ cường đại mới có thể chịu đựng được những đau khổ mà người thường không thể chịu.

La Thiếu Hằng an tĩnh nghe chuyện Thẩm Mạc Thành năm đó, ban đầu còn có thể miễn cưỡng bảo trì thanh tĩnh, đến cuối cùng vẫn không thể nào khống chế được, hít sâu một hơi, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay.

Thẩm Vân ngồi bên cạnh rõ ràng nhìn thấy bờ ai La Thiếu Hằng đang run rẩy, lên tiếng an ủi: “Hiện tại trên cơ bản boss đã hồi phục hoàn toàn, anh đừng lo lắng.”

“Ừ.” La Thiếu Hằng lên tiếng.

Thẩm Vân nhìn bộ dạng La Thiếu Hằng, biết anh đang vô cùng lo lắng cho Thẩm Mạc Thành, nhưng vẫn nhịn không được nói thêm một câu: “La thiếu gia, tôi biết năm đó anh có một người rất yêu anh nhưng tôi dám nói Boss tuyệt đối không hề so kém anh ta, những gì đã qua thì cho qua đi, tôi hy vọng anh có thể đối xử công bằng với Boss.”

La Thiếu Hằng nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thẩm Vân, khẽ cười nói: “Không có ai khác, vẫn luôn là anh ấy thôi.”

Cho dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, người anh yêu vẫn mãi chỉ là một người Thẩm Mạc Thành mà thôi.

Thời gian chờ đợi trôi qua thật chậm, khoảnh khắc cánh cửa phòng bệnh mở ra, La Thiếu Hằng hoảng hốt cho rằng mình lại đã đợi thêm mười năm nữa.

Nhìn thấy Thẩm Mạc Thành nằm trên giường bệnh, hai chân La Thiếu Hằng đột nhiên trở nên mềm nhũn, thiếu chút còn quỳ rạp xuống đất, may mắn có bác sĩ Trương đứng gần đỡ kịp.

“Đừng lo lắng, cậu ấy chỉ đang ngủ thôi, lập tức phải tiếp nhận quá nhiều kí ức, sẽ có chút không chịu nổi, hai ngày sau là ổn thôi.” Bác sĩ Trương an ủi La Thiếu Hằng.

Năm đó bác sĩ cũng chỉ một câu khiến La Thiếu Hằng giống như rơi xuống địa ngục, hiện giờ cũng chỉ vì một câu của bác sĩ mà khiến anh ở dưới địa ngủ mười năm quay trở lại nhân gian, giờ khắc này anh mới phát hiện chính mình vẫn luôn bị nhốt trong năm Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện cho tới giờ mới hoàn toàn đi ra.

Trái tim kịch liệt mà kinh hoàng hồi sinh tựa như trọng sinh lại một cuộc sống mới.

Anh hít sâu một hơi, khẽ nói lời cảm ơn với bác sĩ Trương, lướt qua người ông ấy đi vào trong phòng bệnh.

Bọn Thẩm Vân ăn ý không có đi vào quấy rầy hai người, khẽ đóng cửa lại lưu lại không giang riêng cho hai người.

Sau khi cánh cửa phòng đóng kín, La Thiếu Hằng từng bước đi tới bên giường bệnh, bước đi anh cực kỳ thong thả, nhẹ nhàng, tựa như sợ quấy nhiễu người đang nằm trên giường.

Dừng lại cạnh giường, La Thiếu Hằng cúi đầu nhìn khuôn mặt Thẩm Mạc Thành đang say ngủ, chỉ lếc mắt một cái, nước mắt vẫn cố nén nãy giờ khẽ chảy dài ra.

Vươn tay cầm chặt tay Thẩm Mạc Thành, La Thiếu Hằng tựa trán lên nắm tay cả hai, thật sâu nhắm mắt lại như đang cầu nguyện.

*

Thẩm Mạc Thành cảm giác mình đã ở trong bóng tối thật lâu, nơi đó không có một ai, xung quanh chỉ một màu hắc ám.

Hắn lung tung đi tới, không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình từ đâu tới, chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng trống rỗng, nhưng không ai có thể giúp hắn.

Không gian hắc ám vẫn luôn liên tục duy trì cho tới khi người kia xuất hiện, cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà bừng sáng lên.

“Anh có sao không? Tôi đưa anh tới bệnh viện?”

Thẩm Mạc Thành đứng ở trước con ngõ nhỏ, nhìn bản thân mình nhuốm đầy máu được một thiếu niên thon gầy đỡ tới bệnh viện, sau khi mình được bác sĩ xử lý vết thương cũng không rời đi, mà còn ở lại chăm sóc mình.

Nhìn khuôn mặt thiếu niên trẻ tuổi, Thẩm Mạc Thành cảm thấy có loại quen thuộc khó hiểu, nhưng hắn nghĩ mãi không ra đối phương là ai, chỉ cảm thấy trong lòng rất muốn thân cận cậu ấy, muốn ở bên cạnh cậu ấy.

Vì thế đứng ở bên cạnh nhìn thiếu niên không ngừng giúp mình đang hôn mê thay khăn ấm, cuối cùng mình cũng hạ sốt, cậu ấy mệt mỏi tựa vào bên giường ngủ quên.

Thẩm Mạc Thành muốn đắp chăn cho cậu ấy, nhưng ngón tay lại xuyên qua cái chăn, hắn thử thêm vài lần, phát hiện mình không thể cầm được bất cứ đồ vật gì.

Kỳ quái thu hồi tay lại, Thẩm Mạc Thành nhìn bàn tay mình, ánh mắt dừng trên mặt thiếu niên, gương mặt say ngủ kia khiến hắn rất muốn chạm vào nó, nhưng tay hắn vẫn như trước xuyên qua gương mặt thiếu niên.

Suy tư một chút, hắn cúi người làm động tác như đang bao bọc lấy người thiếu niên, tuy rằng không thật sự ôm đến nhưng lại cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Trong lúc thiếu niên chăm sóc mình, Thẩm Mạc Thành cũng không rời đi, vây quanh thiếu niên suốt hai ngày, rốt cục nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên giường tỉnh lại, nghe được giọng mình khàn khàn hỏi thiếu niên: “…Cậu là ai?”

“Tôi ấy hả?” thiếu niên chỉ chính mình, cười nói: “Tôi là La Thiếu Hằng, còn anh?”

La Thiếu Hằng.

Nụ tười sáng ngời thuần túy không chút báo trước đi sâu vào trong lòng Thẩm Mạc Thành.

Hắn đưa tay lên đè lại nơi trái tim đang đập kịch liệt vì ba chữ kia, trong lòng hỗn độn tựa như đột nhiên bị đẩy ra vậy, có những thứ mang tên kí ức dần dần bùng nổ trào ra.

Thẩm Mạc Thành một đường đi theo cậu thiếu niên tên La Thiếu Hằng cùng bản thân lúc còn trẻ, nhìn bọn họ chậm rãi từ quen biết cho đến hiểu nhau rồi yêu nhau.

Hắn nhìn thấy lần đầu tiên tại phòng vẽ tranh thiếu niên khẽ hôn trộm mình, thì khóe miệng cong cong, nhìn thấy thiếu niên dựa vào lòng mình nói em yêu anh, nhìn thấy quan hệ của cả hai bị La gia biết được, thấy bộ dáng thiếu niên cúi đầu nói xin lỗi mẹ.

Khi bàn tay La phu nhân không hè báo trước vung lên hướng tới mặt La Thiếu Hằng, hắn theo bản năng xông tới che ở trước mặt La Thiếu Hằng, nhưng bàn tay kia cứ thế xuyên qua người hắn tát thẳng lên mặt La Thiếu Hằng.

Tiếng chát chúa vang lên, gương mặt trắng nõn của La Thiếu Hằng nhất thời hằn đỏ một mảng, nhanh chóng sưng lên, nhưng em ấy vẫn quật cường cắn răng chịu đau không chịu đáp ứng chia tay.

Từ La gia đi ra, La Thiếu Hằng gọi điện cho chính mình, giả bộ nói lâm thời cùng bạn học đi Lân thị vẽ quang cảnh, phải ở bên ngoài một đêm, sau đó thuê phòng khách sạn ở đó một đêm, chờ vết sưng đỏ trên mặt tan đi mới trở về.

Thẩm Mạc Thành vẫn luôn đi theo bên cạnh La Thiếu Hằng, nhìn thấy bộ dạng em ấy suy sụp trong nhà xác, tâm hắn cũng không nhịn được mà đau đớn theo, hắn muốn ôm lấy em ấy, muốn nói cho em ấy biết hắn không sao, muốn em ấy đừng khóc nữa. Chỉ là tay hắn vẫn chỉ có thể xuyên qua người La Thiếu Hằng, hắn phát hiện cho dù hắn có cố gắng thế nào hắn cũng không thể ôm lấy người hắn yêu nhất kia được.

Ngày hạ táng, La Thiếu Hằng quỳ gối trước bia mộ, hai tay ôm đầu gối khóc không thành tiếng, hai vai không nhịn được mà run rẩy, sống lưng tuổi trẻ không chịu được đau mà còng đi, từ phía sau nhìn lại tựa như một lão nhân đã già tới thăm mộ.

Thẩm Mạc Thành ngồi bên cạnh La Thiếu Hằng, lại một lần nói: “Anh ở đây, em đừng khóc nữa.” nhưng cũng chỉ có mình hắn nghe được.

Năm sau, thiếu niên tự mình tới viện điều dưỡng, Thẩm Mạc Thành từ đầu tới cuối đều ở cạnh em ấy, nhìn em ấy dần biến chuyển tốt lên, rồi bước ra khỏi căn phòng tựa như nhà giam kia.

Sau khi xuất viện, La Thiếu Hằng một mình thực hiện toàn bộ những ước định mà bọn họ đã hứa với nhau sẽ cùng thực hiện. Thẩm Mạc Thành nhìn La Thiếu Hằng hết lần này tới lần khác đứng trước mộ mình hỏi mình có khỏe không, nhìn bộ dạng La Thiếu Hằng từ lúc thiếu niên xanh mưới chưa trưởng thành giờ đã trở nên thành thục không ít.

Nhìn em ấy bất ngờ gặp mình giữa đường phố Thụy Sĩ, sau đó liều lĩnh hết thảy chạy về phía mình.

Cảnh tượng tới đây đột nhiên ngừng lại, cảnh vật chung quanh cùng các nhân vật dần biến mất, nhưng những hình ảnh trong trí nhớ tựa như thủy triều ào ào kéo tới.

Cảnh tượng biến đổi, Thẩm Mạc Thành đứng ở trước mộ bia của mình, nhìn ảnh mình hồi còn trẻ, kí ức như thủy triều từng chút từng chút rót đầy đầu óc trống rỗng.

Cảnh tượng trong mộng vốn đã chặt đứt khi hắn xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng hắn vẫn rõ ràng nhớ tiếp ra, có lẽ là do La Thiếu Hằng và Trần Trạm đã kể cho hắn, những chuyện rõ ràng hắn chưa từng tự mình trải qua, hiện giờ lại từng chút một tái hiện ngay trước mắt hắn.

“Anh về rồi đây.” Thẩm Mạc Thành nhìn La Thiếu Hằng nhẹ giọng nói.

La Thiếu Hằng ghé vào bên giường nằm ngủ, anh ngủ rất thính, mơ hồ có cảm giác có người đang xoa tóc mình, mở to hai mắt đối diện đôi mắt vẫn đang thâm tình nhìn mình.

La Thiếu Hằng sửng sốt, bật người dậy nhìn thẳng người đang nằm trên giường.

“Đánh thức em sao?” Thẩm Mạc Thành chuyển tay xuống vuốt ve má người yêu: “Có phải anh đã ngủ rất lâu?”

Sau khi nghe được giọng hắn, La Thiếu Hằng mới lấy lại tình thần, theo bản năng mà bắt lấy bàn tay đang đặt lên má mình: “Anh tỉnh rồi?!”

“Ừ.” Thẩm Mạc Thành khẽ cười, nắm chặt tay La Thiếu Hằng: “Anh đã trở về.”

Chỉ một câu đã bao hàm tất thảy, La Thiếu Hằng nháy mắt mấy cái, có chút không dám tin: “Anh nhớ ra hết rồi?”

“Ừ, nhớ hết rồi.” Thẩm Mạc Thành gật đầu, dùng tay đỡ người ngồi dậy: “Anh đã ngủ bao lâu?”

“Một ngày, anh có cảm tháy khó chịu ở đâu không?” La Thiếu Hằng giúp hắn điều chỉnh độ cao giường.

“Không có.” Thẩm Mạc Thành nhìn La Thiếu Hằng, trong mắt lộ ra niềm yêu thương không chút che giấu: “Chỉ là muốn ôm em một cái, cảm giác như đã lâu không được ôm em rồi.”

La Thiếu Hằng mỉm cười, buông tay hắn ra, cúi người lại gần ôm hắn, thấp giọng thì thầm vào tai hắn: “Hoan nghênh anh trở về, Thẩm Mạc Thành.”

Thẩm Mạc Thành quay đầu, hôn lên má người yêu, nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”

“A.” La Thiếu Hằng đáp nhẹ một câu, ôm chặt hắn, cảm giác hắc ám vẫn luôn bao phủ quanh mình bao năm qua đã hoàn toàn biến mất.

………

Lời cuối sách

Nửa tháng sau, La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành đặc biệt đi tới Cổ Nham tự, tiểu sa di dẫn hai người ra hậu viện, ở nơi đó gặp được Liễu Trần đại sư.

La Thiếu Hằng hành lễ chào đại sư, Thẩm Mạc Thành đứng bên cạnh cũng học theo cung kính hành lễ.

“Đại sư, con đến thực hiện lời hứa trước đây.” La Thiếu Hằng kéo tay Thẩm Mạc Thành nói với Liễu Trần đại sư.

Ánh mắt Liễu Trần đại sư chuyển qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Mạc Thành, ánh mắt mang theo ý tứ đã hiểu rõ, khẽ gật đầu, cười nói: “Thế sao, rất tốt.”

~ o0o Toàn Văn Hoàn o0o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.