Lâm Cẩn Ngôn 6 giờ tan tầm, nhưng vì trên đường kẹt xe nên 8 giờ mới về đến nhà.
Trong nhà tối đen, không có người bật đèn.
Lâm Cẩn Ngôn hơi hơi nhíu mày. Đã trễ thế này còn không trở về nhà?
Lái xe vào trong gara, xuống xe thuận tay lấy túi giày mua cho Giản Vi.
Lâm Giản Vi đem túi xách lấy ra, cúi đầu nhìn thoáng qua,ấn đường nhíu lại,hướng phía nhà đi tới.
Phòng khách tối đen, nhưng lại mở máy sưởi.
Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng mở đèn.
Giản Vi ngồi trên sô pha ngủ rồi, đèn sáng lên, sáng chói, theo bản năng giơ tay che lại.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô ngủ ở trên sô pha, ấn đường căng thẳng, hỏi:“ sao lại ngủ ở trên sô pha?”
Giản Vi có chút thích ứng với ánh đèn, từ trên sô pha ngồi dậy, từ trên sô pha ngồi dậy trả lời anh:“ tôi đang chờ anh.”
Nói xong liền đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn.
Thấy Lâm Cẩn Ngôn tay cầm túi, theo bản năng đưa tay muốn cầm giúp, hỏi:“ anh mua giày à?”
Cô nhìn thoáng qua là hộp giày.
Lâm Cẩn Ngôn “ ừ” một tiếng, dừng vài giây mới nói:“ cho cô.”
Giản Vi nghe xong, bỗng dưng sửng sốt, chi rằng chính mình nghe lầm, đôi mắt mở tròn, kinh ngạc hói:“ tôi? Lâm Cẩn Ngôn anh nói đây là mua cho tôi sao?”
“ừ”
Nghe thấy vậy, Giản Vi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, theo bản năng đem túi giầy ôm vào ngực, nhìn Lâm Cẩn Ngôn vui vẻ mà cười.
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt, cong khóe mắt, đầy mặt tươi cười.
Anh nhìn chằm chằm cô,lại nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, không biết như thế nào, trong lòng lại dâng lên một chút khác lạ.
Bất động mất vài giây rồi di chuyển tầm mắt, nói:“ lần trước nhìn thấy giày của cô bị ướt, mùa đông tuyết nhiều dễ bị cảm mạo.”
Giản Vi nghe Lâm Cẩn Ngôn quan tâm đến mình, cảm động hết lời, vội nói:“ cảm ơn anh Lâm Cẩn Ngôn,tôi sẽ chiếu cố bản thân mình thật tốt.”
Lâm Cẩn Ngôn “ ừ” một tiếng, đi theo bổ sung thêm một câu:“ cô có bị bệnh hay không không quam trọng, nếu cô bị bệnh tôi lại phải chăm...”
Giản Vi:“.......”
Lâm Cẩn Ngôn đi lên lầu, Giản Vi đứng ngây ngốc tại chỗ, một lúc sau mới trừng mắt tức giận nhìn theo bóng dáng của ai kia đang đi lên lầu.
Người này thật là, rõ ràng giây trước vừa khiến người ta cảm động, giây sau đã tung cho người khác một câu khiến họ không thể không” tấm tắc.”
Ai muốn anh ta chăm sóc?????
............
Lâm Cẩn Ngôn trên lầu thay đồ, đến lúc đi xuống đã thấy Giản Vi đang ở trên ghế sô pha thử giày.
Anh thấy vậy, đi tới, tầm mắt liếc nhìn một cái, ngữ khí nhàn nhạt hỏi:“ có vừa không?”
Giản Vi gật đầu:“ vừa, vừa như in!”
Cô mang xong giày, bèn đứng lên hỏi Lâm Cẩn Ngôn:“ đẹp không?”
Lâm Cẩn Ngôn “ ừ” một tiếng, duỗi tay từ trên bàn trà lấy bao thuốc.
Giản Vi bĩu môi, lẩm bẩm nói:“ anh cũng chưa nhìn mà.”
Lâm Cẩn Ngôn rút điếu thuốc trong bao ra, cúi đầu liếc mắt nhìn xuống chân Giản Vi,nói:“ nhìn”
Giản Vi:“.......”
Anh đem thuốc ngậm ở trong miệng, duỗi tay lấy bật lửa.
Giản Vi đi tới, cầm lấy cánh tay anh, lấy bật lửa đi.
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt híp lại, nhìn về phía cô.
Giản Vi đem bật lửa bỏ vào trong túi áo mình, nhấp nhấp môi nói:“ anh ít hút thuốc thôi.”
Nói xong, hơi cúi người đem điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng lấy đi.
Lâm Cẩn Ngôn khuôn mặt sa sầm, có vài nét không vui:“ đưa đây”
Giản Vi không đưa cho anh, thậm chí còn đứng trước mặt anh mà nói lí:“ anh không quan tâm sức khỏe của mình cũng không sao nhưng tôi không muốn phải hút thuốc là thụ động.”
Nói xong liền xoay người đem điếu thuốc vứt vào trong thùng rác, sau đó đi vào trong nhà bếp.
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm bóng dáng của Giản Vi, thật lâu sau, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cô bé muốn trả thù mình đây mà, gan cũng lớn lắm.
.................
Ăn xong bữa tối, dọn dẹp xong cũng đã 9 giờ rưỡi.
Phòng khách không có người, Giản Vi theo bản năng nhìn xung quanh trên lầu. Lâm Cẩn Ngôn có lẽ là đã đi về phòng rồi.
Cô vừa thi xong, khó có khi bào được thả lỏng như vậy, vì thế ngồi trên ghế xem TV.
TV đang chiếu một chương trình gameshow.
Giản Vi sợ quấy rầy Lâm Cẩn Ngôn nên giảm tiếng xuống thật thấp.
Lâm Cẩn Ngôn ở trên phòng làm việc đến tận 11 giờ mới xong.
Định xuống lầu uống nước, phát hiện phòng khác tối đèn, nhưng màn hình TV lại sáng.
Tầm mắt nhìn qua màn hình TV,chỉ liếc qua một cái, mày đã lập tức nhíu lại.
Cô bé này, hơn nửa đêm lại tắt điện để xem phim ma?
Anh đi xuống dưới lầu,đi tới chỗ cô:“ Giản Vi mau dậy đi.....”
“A!” Lâm Cẩn Ngôn chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng hét kinh dãi của cô. Hét thôi đã đành đằng này lại còn giơ chân đá anh một cái.
Lâm Cẩn Ngôn căn bản cũng không nghĩ tới Giản Vi sẽ đá mình nhất thời không kịp tránh, cú đá này cứ thế mà hạ xuống giữa hai chân anh.
Lâm Cẩn Ngôn kêu lên một tiếng rồi ôm lấy chỗ đau.
“ Giản Vi cô cmn cố ý phải không?!!” Lâm Cẩn Ngôn đau đến cong lưng, nghiến răng nghiến lợi mà mắng một câu.
Chưa thấy anh mắng người bao giờ, Giản Vi lặng người vài giây, bỗng nhiêm hoàn hồn. Cô vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, đến chỗ chân tường bật đèn.
Đèn vừa bật lên, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên mặt đất, đầy mặt thống khổ mà ôm hạ bộ.
Giản Vi bị dọa cho nhảy dựng, vôin chạy tới dìu anh:“sao lại là anh?”
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt nhìn cô:“ không là tôi thì là quỷ à?”
“ tôi.... tôi thật cho rằng...”
Lâm Cẩn Ngôn mặt mày đen sì nhìn cô, Giản Vi sợ tới mức rụt cổ lại, không dám hé răng.
Trên TV vừa mới chiếu đến cảnh nữ quỷ như thể từ trong TV chui ra ngoài, cô chính là sợ đến độ lòng bàn tay đầy mồ hôi, lại còn có người nói chuyện, cô bị dọa sợ....
Giản Vi đỡ Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên sô pha.
Lâm Cẩn Ngôn cong thân mình, mặt mày thống khổ.
Giản Vi nhìn anh, bất tri bất giác vừa mới nhớ ra mình vừa đá vào chỗ nào, đầy mặt áy náy, nhỏ giọng hỏi:“ Lâm Cẩn Ngôn, anh không sao chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, đen mặt hỏi lại:“cô thấy thế nào?”
Giản Vi ngượng ngùng sờ mũi,lại gần Lâm Cẩn Ngôn, quan tâm thật cẩn thận hỏi anh:“ anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút xem có vấn đề gì không?”
“ Cô im miệng lại cho tôi!” hạ bộ đau làm cho Lâm Cẩn Ngôn hận tới mức đem toàn bộ lời trước nay chưa từng nói nói hết ra.
Còn dám nói anh có vấn đề???
Giản Vi bị anh quát, sợ tới mức vôin vàng buột miệng, ôm lấy hai vai ngồi ở một góc.
Qua một lát, lại nhịn không được nhỏ giọng nói:“ anh yên tâm đi, nếu như có xảy ra việc gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh,anh.... đừng sợ.....”
Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh giọng nói:“ chịu trách nhiệm? cô định chịu trách nhiệm như thế nào?”
Giản Vi tròn xoe mắt, nghiêm trang mà nói:“ nếu như thật sự chỗ đó của anh có vấn đề, lấy vợ mà không sinh được con, cùng lắm thì... cùng lắm thì tôi gả cho anh, mấy vấn đề đó tôi không thèm để ý.”
Lâm Cẩn Ngôn:“.........”
“ Lâm Cẩn Ngôn, anh....”
“ Cô im miệng, tôi không cần cô bận tâm.”
“..........”
Cô bé này nói hai câu, mà cả hai câu đều khiến anh tức chết.
Giản Vi không dám nói tiếp nữa, im lặng đến ngồi cạnh anh.
Qua cả buổi, sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn mới hơi hòa hoãn, mới bắt đầu lấy lại dũng khí hỏi anh:“anh có thấy khá hơn chút nào không?”
Lâm Cẩn Ngôn mặt đen kịt, nhìn cô một cái, không trả lời, đi lên lầu.
Giản Vi ngơ ngẩn ngồi ở trên sô pha, mới vừa nghĩ mình đá chỗ đó của anh, mặt hơi hơi nóng lên, thập phần tự trách. Cũng không có tâm trạng nào mà xem TV nữa, tắt TV, gãi đầu mà đi lên lầu.
Lâm Cẩn Ngôn trở lại phòng, tiến vào phòng kiểm tra một chút, người anh em của anh vẫn không bị ảnh hưởng gì nhiều. Mặt cũng bớt đi vài phần cau có.
Từ phòng tắn đi ra, trong đầu đột nhiên nghĩ tới những lời Giản Vi vừa nói.
Nếu anh thật sự xảy ra vấn đề, cô gả cho anh?
Cứ gả không cho anh vậy sao?
Anh cũng chưa từng thấy một cô gái nào như vậy!
Hôm nay buổi tối, Lâm Cẩn Ngôn hai mươi mấy năm qua xuất hiện mộng xuân.
Ngày hôm sau tỉnh lại, có gì đó dinh dính, anh mặt mày nhăn lại, theo bản năng sờ soạng vào trong chăn, khuôn mặt lập tức đen lại, nghĩ đến người trong mộng tối hôm qua, mặt lúc xanh lúc đỏ, trong lòng thầm mắng một câu: cmn điên rồi.