Thời điểm giữa tháng, thời gian thi cuối kỳ đã được thông báo khắp các lớp vào tuần cuối cùng của tháng 1.
Giản Vi nhập học vào tháng mười hai, học chưa đến một tháng. Nghĩ đến sắp phải thi cuối kì, khẩn trương đến nỗi hận một ngày không thể có 48 tiếng để cô có thể đọc sách.
Đi học nghiêm túc nghe giảng, tan học đều không đi đâu, thời điểm các bạn học nghỉ ngơi, cô ngồi lại bàn để làm bài.
Tạ Nhu ngồi cùng bàn với cô, nhịn không được khuyên cô:“Vi Vi, bạn không cần phải khẩn trương như vậy đâu, chỉ là một kỳ thi cuối kì thôi mà, cứ làm hết khả năng của mình thôi.”
Giản Vi đang làm một bài tập Tiếng Anh, nghe thấy bạn cùng bàn của mình nói như vậy thì lắc đầu,không ngẩng đầu nói:“ không được, có rất nhiều câu mình vẫn chưa hiểu.”
Tuy chỉ là xếp thứ hạng trong lớp, nhưng cô không muốn bản thân phải đội sổ. Cơ hội đi học có được không dễ, cô không thể phụ chính mình, càng không thể phụ sự giúp đỡ của Lâm Cẩn Ngôn được.
Tạ Nhu thở dài nói:“ Mình cảm thấy bạn quá vất vả.”
Giản Vi lắc đầu:“ Vẫn còn tốt hơn lúc trước rất nhiều“.
Tạ Nhu không biết tiếp theo nên nói như thế nào, vỗ vỗ bả vai cô đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Lẫm từ bên ngoài đi vào, thấy Giản Vi đang vùi đầu vào làm bài tập, thấy bên cạnh cô trống không, khóe miệng gợi lên một tia cười,hai tay đút trong túi quần, hướng chỗ Giản Vi mà đi tới, chân dài nên chỉ vài bước là đến nơi, ở chỗ của Tạ Nhu ngồi xuống.
Giản Vi sửng sốt,ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.
Giang Lẫm lưng dựa vào vách tường, khoanh tay trước ngực, trong mắt ý cười thâm sâu nhìn Giản Vi chằm chằm.
Giang Lẫm khuôn mặt tuấn tú, khi cười lên lại càng mê người.
Giản Vi bị cậu nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng, hỏi:“ cậu, cậu nhìn mình làm gì?”
Giang Lẫm cười đùa mà trả lời cô:“ nhìn người đẹp“.
Giản Vi lần đầu tiên được khen một cách thẳng thắn như vậy, mặt nóng lên rồi tức khắc trở nên đỏ rực, nói:“ cậu đừng nói bậy.”
Cô đỏ mặt cúi đầu, không phản ứng trước sự trêu đùa của Giang Lẫm.
Giang Lẫm nhìn khuôn mặt với nước da trắng của cô vì thẹn thùng mà chuyển sang màu hồng phấn, trong mắt ý cười càng sâu. Cậu tiến lên, ở bên tai cô thấp giọng hỏi:“ Giản Vi, mình đổi chỗ ngồi với Tạ Nhu được không?”
Cậu dựa gần, khi nói chuyên từng đợt hơi thở ấm áp phả vào tai Giản Vi. Cô theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, nghiêng đầu nhìn, hỏi:“ vì cái gì?”
Giang Lẫm cười, nói:“ mình thành tích tốt hơn Tạ Nhu, có thể giúp cậu học bổ túc”
Giản Vi nhấp nhấp môi, lắc đầu nói:“ vẫn là quên chuyện ấy đi.”
Giang Lẫm khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt ý cười chưa giảm hỏi cô:“ vì sao vậy?”
Giản Vi thành thật trả lời cậu:“ mình không thích ngồi cùng bạn học nam.”
Giang Lẫm sửng sốt, ngay sau đó bỗng nhiên bật cười, xoa nhẹ đầu cô,khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, “ Giản Vi, dù cậu muốn hay không đều rất đơn thuần.”
Giản Vi sờ sờ tóc, nhíu mày né tránh:“ cậu đừng chạm vào mình.”
Giang Lẫm cười thành tiếng:“ được được được, không chạm vào cậu.”
Cậu cười rồi đứng lên, cúi người nói nhỏ vào tai Giản Vi:“ GiảnVi, mình chờ cậu.”
Giản Vi mặt hơi đỏ, vùi đầu cố gắng làm bài tập.
Giang Lẫm trở lại chỗ ngồi của mình, bạn cùng bàn của cậu cười hì hì nhìn về phía Giản Vi:“ Anh Lẫm, Giản Vi không thích anh rồi.”
Giang Lẫm cười:“ gấp cái gì, cứ từ từ thôi.”
“aizzz, mình lầm đầu thấy cậu nhẫn nại với một cô gái như vậy.”
Giang Lẫm cắn cắn đầu bút ở trong miệng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía cô, sau một lúc lâu, cười nói:“ thích mất rồi.”
Một tháng trôi qua, kỳ thi cuối kì đúng hạn lại đến.
Trong ba ngày này, mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng. Quan trọng nhất chính là đề bài lần này vô cùng khó, thi xong cảm xúc mọi người đều hạ xuống.
Cuối cùng cũng làm xong một bài thi, mọi người quay lại phòng học chờ.
Tạ Nhu vẻ mặt chán nản quay trở lại phòng học, hỏi Giản Vi, “ Vi Vi, bài thi cậu làm thế nào?”
Giản Vi lắc đầu:“ mình cũng không biết!”
Trước hôm thi ba ngày, Lâm Cẩn Ngôn đã giúp cô ôn lại những phần trọng điểm, cô dựa theo đó mà tập trung ôn vào những phần trọng tâm mà anh nói, bài thi nội dung lại đúng với trọng điểm mà anh nói cho cô. Cô làm bài có thể nói là thuận lợi, nhưng không biết bản thân mình có làm đúng hay không.
Nhưng mặc kệ kết quả thế nào, thi cũng đã xong rồi, nhớ lại cũng chẳng thay đổi được gì.
Chỉ trong chốc lát, chủ nhiệm lớp đã tới phòng học, nói về bài thi vừa rồi.
Các bạn học một ít nghe giảng, còn một ít lặng lẽ thu dọn sách vở. Giản Vi nhàm chán, lấy bút vẽ lung tung trên vở.
Giang Lẫm đang nghiêm túc viết cái gì đó, cậu bạn ngồi cùng bàn không nén nổi tò mò ghé đầu qua xem.
“ mẹ nó, Giang Lẫm xem như cậu giỏi”, Tiết Hạo vừa thấy thứ Giang Lẫm vừa viết,sợ tới mức tròng mắt đều rơi xuống, lôi kéo cánh tay Giang Lẫm hết sức khiếp sợ:“ anh trai à, giờ đâu còn là năm đầu mà nổi hứng viết thư tình.”
Gianh Lẫm lấy tay cậu ta ra, trừng mắt liếc cậu ta một cái, nhỏ giọng mắng:“ cậu thì biết cái gì.”
Tiết Hạo cười đến không ngừng được,“ là là là, tôi không hiểu được cậu.”
Giang Lẫm một chân đá vào đầu gối của cậu ta:“ cười cái rắm.”
Tiết Hạo cười đến đau cả bụng, nghiêng người hướng chỗ ngồi của Giản Vi liếc mắt một cái, trong lòng hết sức cảm khái: đúng là sức mạnh của tình yêu!!!
Giáo viên nói xong, sau đó liền thông báo thời gian khai giảng của năm học sau, rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm: tiết học kết thúc tại đây, chúc cả lớp nghỉ đông vui vẻ.
Phòng học lập tức sôi trào lên, các bạn học nóng lòng muốn về nhà liền mau chóng khoác cặp sách hướng cửa lớp mà phi tới.
Giản Vi cũng thu dọn xong cặp sách của mình, đi đến nhà vệ sinh.
Giang Lẫm đưa bức thư vừa viết cho Tạ Nhu:“ để vào chỗ cặp sách của Giản Vi.”
Tạ Nhu ánh mắt ái muội:“ chậc chậc, bạn Giang Lẫm này, bạn định viết cái gì đây?”
Giang Lẫm cũng không che dấu, cười nói:“ thư tình.”
Tạ Nhu bật cười, đưa tay cầm lấy,không nhìn trực tiếp nhét vào trong cặp sách của Giản Vi.
Tan học, Tạ Nhu và Giản Vi cùng nhau ra về.
Hai người vừa đi vừa nói cười.
Tạ Nhu hỏi:“ Vi Vi, kì nghỉ đông sắp tới có dự định gì không?”
“ Học bài thôi, mình học chậm hơn các bạn nên có đôi chỗ khó khăn.”
Tạ Nhu thở dài nói:“ cậu cũng là quá yêu học tập đi.”
Từ trong trường học ra đến ngoài cổng, Giản Vi cùng Tạ Nhu đang chuẩn bị lên xe buýt, đột nhiên có người phía sau chộp bả vai cô giữ lại.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc nhưng khiến cô khiếp sợ hiện ra trước mắt. Cô theo bản năng mà lùi ra sau một bước:“ cha.....cha.....”
Bên ngoài trường học trước một cây đại thụ.
Giản Vi siết chặt nắm tay mà nhìn người trước mặt.
Giản Đại Phú hai tay chà vào nhau, ánh mắt tham lam tươi cười:“ Vi Vi à, cha nghe nói con tìm được bạn trai rất có tiền,Long ca kia ngày nào cũng cho người tìm cha đòi nợ, con xem cha cũng đường rồi mới đến tìm con.”
Giản Vi nghe vậy kinh hãi, mặt trắng bệch:“ cha, cha nói cái gì vậy?”
Giản Đại Phú thấy Giản Vi giả ngu, sắc mặt liền đổi, lập tức chửi ầm lên:“ mày đừng có mà nói dối tao! Lần trước tao đã nhìn thấy mày được một thằng đàn ông Tây trang chỉnh tề ôm lên một chiếc siêu xe! chẳng lẽ không phải là bạn trai mày sao?”
Giản Vi nhíu mi:“ ông đừng có ăn nói hàm hồ, đấy không phải là bạn trai của tôi.”
“ Mày nói dối! Long ca đã nói với tao là mày được một người đàn ông trả giúp 30 vạn rồi, mày nói xem không phải bạn trai, nó có điên mới đi giúp mày!”, Giản Đại Phú ánh mắt hung ác, hận không thể cho cô một trận, “ mày đúng là loại ăn cây táo, rào cây sung! Tao nuôi mày lớn như vậy, giờ tìm mày muốn mày mượn bạn trai mày chút tiền? Dù sao nó cũng giàu như vậy, cho mày mấy chục vạn có đáng là bao!”
“ ông đừng có nói bậy, anh ấy không phải bạn trai tôi! Hơn nữa anh ấy đã giúp ông trả 30 vạn, ông có thể đừng vô liêm sỉ như thế được không!”, Giản Vi không khống chế được mà rống lên, mắt đỏ bừng, nước mắt trực trào rơi xuống.
Cô không biết tại sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, coi lòng tốt của người khác là lẽ đương nhiên. Tại sao loại người này lại cùng cô có quan hệ huyết thống.
Giản Đại Phú thấy cô là lại muốn mắng chửi, đột nhiên túm chặt lấy cánh tay cô:“con nha đầu này! mày còn dám cùng ông tranh luận, mày có tin hay không tao đánh chết mày.”
Giản Vi mím chặt môi, đôi mắt hung hăng mà nhìn ông ta.
Giản Đại Phú thấy Giản Vi im lặng không nói, cho rằng là cô đang sợ hãi, hừ mạnh một tiếng, đem nàng hất mạnh ra:“ mày mau chóng chuẩn bị tiền, mấy ngày sau tao đến tìm mày để lấy.”
Nói xong liền xoay người gọi xe taxi, lên xe, còn giương giọng cảnh cáo cô một câu:“nhớ kỹ! thời hạn là một tuần, tuần sau tao đến tìm mày lấy tiền.”
Giản Đại Phú đã đi lâu rồi nhưmg Giản Vi vẫn đứng đó ngơ ngẩn cả người, hai mắt đỏ đến nỗi tưởng như sắp khóc đến nơi. Cô xoay người, đối mặt với thân cây, cắn chặt môi, lấy tay che mắt mà khóc để không phát ra tiếng.
Cô họng đau như có lửa đốt, trong lòng không ngừng tự hỏi: bản thân phải làm thế nào mới thoát khỏi người cha đó đây.
Vì cái gì mà luôn đeo bám, không chịu buông tha cô?
- ----------------------
5h rưỡi chiều, Lâm Cẩn Ngôn vừa từ trong phòng họpc đi ra, thư kí bên cạnh anh đang không ngừng báo cáo lịch trình buổi tối.
“ Lâm tổng, tối nay ngài có hai bữa tiệc, một cái lúc 7 giờ,còn cái kia sẽ bắt đầu lúc 10 giờ. 7 giờ là tập đoàn thân thiết với chúng ta của Chu tổng, 10 giờ là xí nghiệp của Dương tổng.”
“ Hôm nay là ngày mấy?”
“ thưa ngài, hôm nay là ngày 29.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nhìn đồng hồ đã là 6 giờ rồi.
Ngày 29, hình như hôm nay Giản Vi được nghỉ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi phân phó với thư kí:“ đem lịch trình tối nay toàn bộ hủy bỏ.”
Mạnh Dao sửng sốt:“ Toàn bôn hủy bỏ sao? chẳng phải lâu nay ngài luôn muốn thúc đẩy hợp tác với xí nghiệp của Dương tổng hay sao?”
“ ừ, toàn bộ lịch trình hôm nay đẩy xuống thứ tư tuần sau.”
“ được, tôi liền đi sắp xếp ngay.”
Từ trên lầu đi xuống, cửa thang máy vừa mở ra, bên ngoài là một mảng huyên náo ồn ào.
Thừa dịp tổng giám đốc đi họp, mọi người hiếm khi mới có dịp thả lỏng, nói đủ loại chuyện phiếm, bàn xem nên ăn cái gì, mua hàng chuyển phát nhanh ra sao.
Mấy cô gái ở bộ phận hành chính đang túm lại ở một chỗ đem giày mới mua ra, bàn tán rôm rả.
“ màu tím này là Huyên Huyên, màu trắng là Hạ Hạ...”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ áp bức xuất hiện ở trước mặt,một cô gái cả người cứng đờ, theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
Lâm Cẩn Ngôn khuôn mặt sa sầm đang đứng trước mặt họ.
Mấy cô gái đó sợ tới mức sắc mặt trắng bệch,lắp bắp:“ tổng... tổng giám đốc Lâm....”
Một bên hoang mang chuẩn bị phi tang chứng cứ.
“ đừng cất vội”
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, làm mấy người họ sợ tới mức bả vai run lên,tất cả đều dừng động tác, trong đầu nhủ thầm: xong đời rồi!
Lâm Cẩn Ngôn quản lý nhân viên vô cùng nghiêm khắc, kiên quyết không cho nhân viên đi làm còn có thời gian rảnh rỗi để buôn chuyện.
Mấy người họ trong thời gian làm việc lại dám tự ý rời khỏi vị trí sợ không thoát khỏi tội chết.
Nhưng mà khi họ vừa chuẩn bị tâm lý để nhận sự trừng phạt của sếp, lại nghe thấy đại Boss đột nhiên mở miệng, nói:“ đôi giày hồng nhạt cho tôi xem một chút.”
A???
Mấy cô gái đồng thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn giơ tay chỉ một chút.
Mấy người họ vội lấy lại tinh thần, vội vàng đem giày tới đưa cho Lâm Cẩn Ngôn:“ tổng.... tổng giám đốc....”
Lâm Cẩn Ngôn nhận lấy, nhìn xuống cỡ giày.
Nếu như anh nhìn không nhầm thì Giản Vi cũng đi giày cỡ 35.
Nhớ tới cô đôii giày đã cũ đến không thể cũ hơn, trời mưa liền bị ướt,Lâm Cẩn Ngôn vô cùng tự nhiên lấy đôi giày, hỏi:“ bao nhiêu tiền, tôi mua.”
Mấy cô gái bị dọa sợ đến trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời đều không thể nói câu nào.
Triệu Tình lấy lại tinh thần, vội lắc đầu:“ không cần, không cần trả tiền! nếu ngài thích ngài có thể cầm lấy đi!”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn một cái, lấy ví tiền từ trong túi ra, ước chừng khoảng một ngàn đưa cho Triệu Tình hỏi:“ đủ không?”
Giày mùa đông đó chỉ 600 tệ.
Triệu Tình vội lắc đầu:“ đủ rồi.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tiền cho cô, rồi trực tiếp đem giày vào trong văn phòng.
Lâm Cẩn Ngôn vừa rời đi, đại sảnh nháy mắt sôi trào.
“ trời! đại boss là đang yêu đương đó!”
“ lúc còn sống mà có thể nhìn thấy đại boss yêu đương, cmn, quả thật là thần kỳ!”
“ Oa! thật một lần muốn được diện kiến tổng tài phu nhân!khẳng định là rất xinh đẹp!”
“ Làm sao mà cô biết?”
“ Chính là ánh mắt đó, Tô đại mỹ nhân còn không để ở trong mắt, ngài ấy để ý đến, không biết đối phương phải đẹp đến mức nào.”
“ Cô nói rất đúng”
“......”
Ngoài sảnh bàn luận sôi nổi, trong văn phòng, Mạnh Dao không nén nổi tò mò, hỏi một câu:“ Giám đốc Lâm, giày này có phải cho Giản tiểu thư đúng không?”
Lâm Cẩn Ngôn đang xử lí văn kiện, nghe câu hỏi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ “ừ” một tiếng.
Mạnh Dao cười cười nói:“Lần đầu tiên thấy ngài đối với một cô gái tốt như vậy.”
Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía Mạnh Dao:“ rõ ràng như vậy à?”
“ Đúng vậy!”
“......”
Sau khi Mạnh Dao rời khỏi, Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm đôi giày ở trên bàn, thật lâu sau mày khẽ nhíu lại.
Anh sợ mình bị điên rồi?