Một giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực vang lên, thanh âm không lớn, nhưng lại có sức mạnh trấn áp tất cả, khiến phòng bệnh hỗn độn, ầm ĩ trở nên yên tĩnh, tất cả mọi ngườ đều nhìn ra phía cửa.
Lâm Cẩn Ngôn trầm khuôn mặt đứng ở cửa, tây trang phẳng phiu, cả người tỏa ra khí lạnh làm người khác trong lòng có chút sợ. Tất cả mọi người đều sợ đến ngừng thở.
Giản Đại Phú cũng sửng sốt đứng lại, nhưng liền nhanh chóng nhớ ra đây là người đàn ông lần trước ôm nó lên xe.
Đôi mắt lập tức sáng lên, thấy Lâm Cẩn Ngôn như thấy vàng, kích động mà hướng phía Lâm Cẩn Ngôn chạy tới, ý cười đầy mặt, xoa xoa tay, cười cười nói:“ cậu chính là bạn trai của con gái tôi đúng không? Là thế này, tôi không biết con bé đã nói với cậu chưa, tôi thiếu một chút tiền, muốn tìm cậu mượn một chút, cậu xem...”
“ Vậy liền đánh cô ấy?” thời điểm Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện mắt vẫn luôn nhìn Giản Vi.
Tóc bị kéo cho bù xù, chân trần đứng trên mặt đất. Đôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt toàn vệt nước mắt, giống một con thú nhỏ sợ hãi, run bần bật mà cuộn tròn trong lòng dì Lan.
Trên má phải vẫn còn hằn dấu tay.
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lạnh giọng ra tay, Giản Đại Phú sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại:“ cái, cái gì.... A! đau..... đau!”
Giản Đại Phú còn chưa nói hết câu, tay phải đã bị một cánh tay mạnh mẽ chế trụ,như thể muốn đem xương cốt của lão bẻ nát, ông đau đến kinh hãi kêu lên một tiếng, đầy mặt hoảng sợ mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn:“ mày định làm gì? buông ra! mau buông ra!”
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt lãnh đạm, trầm giọng lạnh lùng nói:“ nào chỉ có đánh, tôi liền phế tay của ông thế nào? có ý kiến gì không?”
Anh trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, lại dễ gây cho người khác từ đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, Giản Đại Phú nhìn vào mắt anh, vô thức run sợ, run rẩy thanh âm:“ cậu đừng... đừng có xằng bậy, tôi chính là cha của Giản Vi....” nói rồi, đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Giản Vi hô to:“ Nha đầu chết tiệt kia! mày còn thất thần cái gì? mau đem tên đàn ômg này kéo ra!”
Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Đại Phú quát về phía Giản Vi, mày nhăn lại, sắc mặt nháy mắt xấu tới cực điểm, giây tiếp theo, lòng bàn tay bất chợt dùng sức, trực tiếp đem tay lão bẻ gãy, chỉ nghe được một tiếng “ răng rắc” giòn tan, theo sau đó là tiếng thét chói tai, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đem ông ta ném ra.
Anh sức lực rất lớn làm cho lão ngã trên mặt đất, ôm tay thống khổ kêu lên.
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Giản Đại Phú quét mắt một cái, đột nhiên cao giọng quát:“ đem ông ta ném ra ngoài!”
Phía sau 4 tay vệ sĩ lập tức đem Giản Đại Phú từ trên mặt đất kéo lên.
Giản Đại Phú bị bọn họ kéo lên, bọn họ nắm tay vào tay gãy của lão, khiến lão đau không chịu được, lớn tiếng gào:“ con nhãi mày là đồ bất hiếu! cư nhiên lại hợp tác với người ngoài, con nha đầu này mày cứ chờ đấy!”
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong mày nhíu chặt, liếc nhìn một người vệ sĩ trong số đó ra hiệu cho hắn.
Vệ sĩ hiểu ý, lập tức tiến lên.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người xuống, thấp giọng phân phó.
Tên vệ sĩ nghe xong mắt lập tức sáng lên, ngay sau đó gật đầu:“ đã biết, tôi liền đi làm!”
Nói xong, xoay người đá vào đầu gối của Giản Đại Phú, ra lệnh:“ mang đi!”
Vài tên vệ sĩ đem Giản Đại Phú ra ngoài, lão kêu gào thất thanh, mãi một lúc sau âm thanh đó mới dần biến mất.
Giản Đại Phú rốt cuộc cũng được đưa ra ngoài, lúc này trái tim căng thẳng của cô mới rơi xuống.
Đôi mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn rồi tiến dần đến phía anh.
Cô chân trần đứng trên mặt đất, đôi chân trắng nõn vì giá rét mà trở nên ửng đỏ.
Lâm Cẩn Ngôn mặt mày căng thẳng, nhanh chóng tiến lên, hơi cúi ngườ đem Giản Vi bế lên:“ giày đâu sao không đi định để lạnh chết sao?”
Anh trầm khuôn mặt, đem Giản Vi ôm đến đặt lên giường.
Những người có mặt ở phòng bệnh lúc này thấy thế lập tức lui ra ngoài.
Trong chốc lát, trong phòng bệnh chỉ còn Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi ủy khuất nhỏ giọng nói:“ too cũng thường xuyên mang giày nha.”
Nhưng cô bị cha túm xuống nên không kịp xỏ giày.
Lâm Cẩn Ngôn đương nhiên biết, tầm mắt dừng ở trên chân cô nhìn những ngón chân vì lạnh mà đỏ rực.
Anh nhíu mày, theo bản năng sờ soạng một lát.
Lòng bàn tay ấm áp chạm tới những ngón chân lạnh buốt của Giản Vi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, động tác hơi dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Giản Vi.
Giản Vi cũng bất động, mặt lập tức đỏ bừng, tầm mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn, cùng với đó trong đầu nổ “oành” một tiếng.
Giây tiếp theo, cả người giống như bị điện giật, đột nhiên rút chân về, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người lại.
Mặt cô đỏ lựng, cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Lâm Cẩn Ngôn lấy một cái.
Trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động nào, không khí cũng vì thế mà có chút xấu hổ.
Lâm Cẩn Ngôn đứng bên cạnh nhìn cô. Lúc này dù nói bất cứ điều gì đều sẽ mang lại sự ngượng ngập cho cả hai người, anh đơn giản cái gì cũng sẽ không nói, không để vấn đề này có cơ hôin phát sinh. Kéo chăn che Giản Vi lại nói:“ nằm nghỉ ngơi một lát, vừa bị kích thích tôi giúp cô đi tìm bác sĩ kiểm tra lại.”
Giản Vi mặt đỏ bừng, vùi đầu vào trong chăn, rầu rĩ mà “ừ” một tiếng.
Từ đầu đến cuối đều không dám liếc anh lấy một cái.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trong chốc lát, bata dắc dĩ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Dì Lan ở ngoài chờ, thấy Lâm Cẩn Ngôn đi ra liền lo lắng tới hỏi:“ có việc gì không?”
Lâm Cẩn Ngôn lắc đầu, nói:“ Dì Lan phiền dì đi xuống dưới lầu xem anh họ tới chưa, tới rồi bảo anh ấy kiểm tra cho Giản Vi.”
“ Ai, tôi đi liền.” Dì Lan đáp một tiếng, xoay người liền hướng cửa thang máy mà đi.
Lâm Cẩn Ngôn đem cửa phòng bệnh đóng lại, đứng ở cửa, hơi cúi đầu, tầm mắt dừng ở ngón tay vừa chạm vài chân cô.
Thật lâu sau than nhẹ một tiếng.
Ngàn tính vạn tính cư nhiên lại thua trong tay một cô bé sao?
............
Giản Vi ở lại bệnh viện thêm hai ngày. Lâm Cẩn Ngôn sợ lại xảy ra việc gì bất trắc nên luôn ở lại trông chừng.
Hai ngày sau, bệnh tình đã dần ổn định nên Giản Vi được xuất viện.
Ở trong bệnh viện gần một tuần, chỉ ngửi mùi nước khử trùng đến khi được ra ngoài liền cảm thấy hô hấp dễ chịu hơn hẳn.
Lâm Cẩn Ngôn đang chào hỏi bác sĩ Chu, Giản Vi đứng đợi ở bên ngoài, ngửa đầu nhắm mặt lại tranh thủ tận hưởng hương vị gió trời.
Thời điểm Lâm Cẩn Ngôn ra đến bên ngoài liền thấy Giản Vi đang dựa người vào tường, ngẩng đầu mắt nhắm lại, khóe miệng cong cong, phảng phất ý cười.
Anh đi qua, nhẹ nhàng xoa đầu cô:“ ngây ngô cười cái gì?”
Giản Vi mở mắt, nhếch miệng cười:“ cảm thấy vui vẻ.”
“ Có cái gì mà vui vẻ?” Lâm Cẩn Ngôn một bên hỏi một bên bước xuống bậc thang đi về bãi đỗ xe.
Giản Vi cười hì hì mà đi theo phía sau anh, nói:“ cái gì cũng đều cảm thấy vui vẻ, thân thể tốt lên, không có phiền não, muốn được ăn tết, đều thực sự cảm thấy vui.”
Giản Vi đôi mắt cong cong, cười đến ngọt ngào.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, hơi cười nói:“ cô thật là dễ thỏa mãn.”
Giản Vi cười thành tiếng:“ niềm vui bình thường vậy thôi.”
So với cuộc sống lúc trước, cô của hiện tại cảm thấy quá là hạnh phúc rồi.
Lên xe, trên đường về nhà, Giản Vi cảm thấy vui vẻ, hết nhìn đông lại ngó tây.
Đã gần đến Tết âm lịch, trên đường đã treo đầy đèn lồng đỏ, cửa của các nhà ven đường đã dán đầy hình linh vật của năm mới, vô cùng mong chờ.
Cô trước kia chưa bao giờ chú ý đến điều này, nhưng năm nay trong lòng có chút mong chờ tất niên đến sớm.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, hỏi:“ năm nay anh có ăn tết ở nhà không?”
Trong mắt cô khó mà che giấu được sự chờ đợi.
Lâm Cẩn Ngôn đáp lời cô:“ không, mỗi năm tôi đều phải trở lại nhà.”
Giản Vi sửng sốt, đôi mắt dần trở nên ảm đạm, cười cười nói:“ cũng đúng, anh hẳn là phải cùng cha mẹ ăn tết rồi.”
Cô hơi rũ mắt, trong lòng bỗng dưng trào lên một cỗ chua xót.
Mạnh mẽ ép nỗi chua xót xuống, giả vờ như không có việc gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu để nhìn cô.
Cô vânc nhìn đông ngó tây như cũ, nhưng nỗi cô đơn trong mắt lại không thể nào che giấu được.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một cái, bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt.
......................
Thời gian trôi nhanh, một tuần nghỉ đông cứ thế mà qua đi.
Thời gian trở nên gấp gáp, sau khi về nhà, Giản Vi liền lập tức chú tâm vào học tập. Cô không quên việc hai năm nữa cô phải đối mặt với kì thi đại học.
Đối với cô mà nói, cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của mình duy nhất chính là thi đại học.
Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, trong nhà chỉ còn cô cùng dì Lan.
Giản Vi mỗi ngày đều học đến khuya, dì Lan vì lo lắng cho sức khỏe của cô nên đã khuyên cô nhiều lần. Cô mỗi lần như vậy đều trả lời sẽ lập tức đi ngủ, kết quả sau một canh giờ, phòng cô vẫn sáng đèn.
Dì Lan sốt ruột, ngay ngày hôm sau liền gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.
Vào ban đêm, Giản Vi vẫn như cũ nghiêm túc học tập. Những ngày này hiệu suất học tập của cô rất cao, hiểu rõ rất nhiều kiến thức trước đây mà mình chưa hiểu, ngữ văn lịch sử cô cũng không được coi là giỏi lắm, chính bản thân thử làm đề thi đại học, điểm thế nhưng cũng không tệ lắm. Vì thế càng cố gắng dành thời gian tập trung hơn vào toán học, tiếng anh cùng địa lý.
Học tập hiệu quả làm cho cả người trở nên hưng phấn, có đôi khi làm một đề làm tiếp làm tiếp xuống dưới, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.
Buổi tối hơn 12 giờ, đứng dậy đi vào nhà tắm tắm rửa, ra ngoài, liền lấy máy sấy sấy cho khô bớt rồi lại vùi đầu vào học tập.
Mà lúc này ở đầu bên kia trái đất, Lâm Cẩn Ngôn họp xong đã là 12 giờ trưa, trở lại văn phòng.
Mạnh Dao đi theo phía sau, hỏi:“ Lâm tiên sinh, ngài có muốn dùng bữa không?”
Lâm Cẩn Ngôn lắc đầu:“ cô cứ đi trước đi.”
“ Ngài có cần tôi đóng gói cho ngài một phần không?”
Lâm Cẩn Ngôn suy nghĩ rồi gật đầu:“ vất vả cho cô rồi.”
“ Không vất vả” Mạnh Dao đáp lại, lập tức xoay người rời khỏi văn phòng.
Mạnh Dao vừa đi, Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy di động, vào Wechat. Vào nick của Giản Vi lập tức gọi video cho cô.
Giản Vi để di động ở trước mặt, nghe thấy âm báo cuộc gọi video, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Sau đó liền thấy màn hình hiển thị: Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi bị dọa cho ngốc. Hơn nửa đêm, Lâm Cẩn Ngôn gọi video cho cô làm gì...
Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên, Giản Vi ngây ngốc mà nhận cuộc gọi.
Điện thoại lập tức được kết nối.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở trên ghế. Một thân tây trang đen, áo sơ mi trắng, cà vạt gỡ xuống, áo sơ mi liền cởi hai cúc, thân thể lười biếng mà dựa vào ghế, cách màn hình, ánh mắt mắt nặng nề mà nhìn cô chằm chằm.
Video mở ra trong nháy mắt, Giản Vi nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn chìm trong quầng sáng. Trong lòng âm thầm cảm thán: mới có mấy ngày không gặp, người này sao lại trở nên đẹp trai như vậy.
Từ bệnh viện trở về, Giản Vi cảm thấy chính mình bị Lâm Cẩn Ngôn mê hoặc. Chính lúc này, dù cách một màn hình nhưng cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt có chút nóng lên, cô nhỏ giọng hỏi:“ anh, anh sao lại gọi cho tôi vậy? bên đấy đang là giữa trưa à? ăn cơm chưa?”
“ nhìn xem hiện tại vẫn còn sớm.”
“ A!” Lâm Cẩn Ngôn nhất thời thốt lên một tiếng, khiến cho Giản Vi sững sờ đầu óc, ngơ ngác hỏi:“ cái gì vẫn còn sớm?”
“ Rạng sáng 12 giờ, Giản Vi có phải cô cảm thấy thân thể của mình vẫn còn tốt.”Lâm Cẩn Ngôn to tiếng, đen mặt, ngữ khí tức giận.
Giản Vi bị dọa cho nhảy dựng, nhỏ giọng nói:“ mới có 12 giờ, vẫn còn sớm sao...”
“ Cô còn dám nói!” Lâm Cẩn Ngôn mắng cô.
Giản Vi sợ nhất là Lâm Cẩn Ngôn tức giận, tức khắc ngậm miệng không dám hé răng.
Cách một màn hình, nhìn thấy tóc cô vânc còn ướt, ấn đường nhíu chặt, mặt càng đen:“ cô gội đầu?”
Giản Vi thoáng sửng sốt, ngay sau đó mới có phản ứng, lập tức gật đầu:“ A”
“ Không sấy tóc sao?”
Giản Vi:“ có một chút.”
“ Có một chút! Giản Vi cô là trẻ con sao? “ qua video nhưng cô có thể cảm nhận được lửa giận của anh, có thể mắng chết cô.
Giản Vi lúng túng, lập tức nói:“ anh đừng tức giận, tôi lập tức làm liền!”
Cô nói xong, liền lập tức đứng lên, chạy vào trong nhà tắm đem máy sấy ra.
Đem cắm vào ổ gần bàn học, sấy tóc, ngoan ngoãn mà nói:“ Lâm Cẩn Ngôn tôi liền sấy tóc, sấy xong lập tức đi ngủ.”
Cô sấy tóc, từng sợi từng sợi vì gió mà không ngừng bay múa.
Đôi mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn sáng lấp lánh.
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm Giản Vi. Tầm mắt chuyển dần từ tóc cô dừng lại ở trên đôi mắt. Thật lâu sau cuối cùng dừng lại trên đôi môi mày hồng nhạt, thật lâu không dời đi.
Giản Vi sấy khô tóc, sau đó đem tóc đến trước màn hình điện thoại nói:“ nhìn đi đã khô rồi.”
Lâm Cẩn Ngôn “ừ” một tiếng, im lặng mà dời đi tầm mắt, nói:“ được rồi, ngủ đi.”
“ Được” Giản Vi ngoan ngoãn đáp.
Nói xong liền cầm di động đi đến mép giường.
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cảnh cáo cô:“ về sau đừng để tôi bắt được cô đêm hôm không ngủ, học tập chỉ đến 10 giờ là phải đi ngủ, tôi giúp cô không phải để cô tìm đường khác để chết.”
Giản Vi gật gật đầu, mềm giọng mà đáp:“ đã biết.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói:“ cúp máy.”
Nói xong liền tắt máy.
Giản Vi còn chưa kịp hỏi anh khi nào trở về thì đầu kia liền cúp máy.
Cô nhấp nhấp môi, than một tiếng, để điện thoại lên đầu giường, vùi vào trong chăn.
Tắt đèn, ngước mắt nhìn chằm chằm lên trần nhàn, trong lòng nhịn không được mà suy nghĩ lung tung: Lâm Cẩn Ngôn vì đâu lại quan tâm mình như vậy? không phải thích cô rồi chứ?
Ý nghĩ bất chợt nảy sinh trong đầu, khiến Giản Vi bị dọa sợ cho nhảy dựng, vội vàng nhắm mắt, trong lòng thầm nhủ: ngủ ngủ, suy nghĩ lung tung cái gì!
.....
Lâm Cẩn Ngôn đi công tác đã gần 10 ngày, đã gần đến tết mà ngườ vẫn thấy chưa có trở về, Giản Vi thầm nghĩ: đại khái là sẽ không thể về.
Dì Lan cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê ăn tết, trước khi đi còn chuẩn bị cho cô rất nhiều sủi cảo cùng bánh trôi, có thể đoán được cô phải một mình ăn tết, cho nên chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Trước khi đi còn ôm cô an ủi nói:“ chờ cậu ấy từ nhà cũ trở về là có thể chăm sóc cho con.”
Dì Lan nhìn ánh mắt cô vừa như là đau lòng lại như đồng tình.
Giản Vi mỉm cười:“ không sao ạ, dù sao con cũng quen rồi.”
Cô thật sự là đã quen rồi, cùng một người cũng không có quan hệ gì.
Sáng mùng một tết, Giản Vi dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân, thay quần áo, xuống dưới nhà luộc sủi cảo, đón tết.
Cô từ trên lầu đi xuống. Thời điểm đi xuống lầu một, lại đột nhiên dừng bước.
Trong phòng bếp mơ hồ có tiếng nấu nước.
Giản Vi tay vịn vào lan can, chăm chú lắng nghe, càng thêm xác định bản thân không nghe nhầm.
Cô trong lòng nhảy dựng, lập tức chạy đến nhà bếp.
Khi chạy đến phòng bếp, đột nhiên nghĩ ra cái gì, lập tức xoay người, chạy đến ban công cầm gậy phơi quần áo đi tới.
Cầm gậy hướng nhà bếp đi tới, tim đập thình thịch, căn bản chưa khi nào căng thẳng như vậy, gắt gao nắm chặt cây gậy.
Lúc đi đến cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần mình.
Cô sợ tới mức cả người run lên, lập tức nép vào vách tường. Nắm chặt cây gậy ở trong tay, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, đôi mắt tròn xoe mở tỏ, chuẩn bị hành động.
Khi tiếng bước chân thật gần, trước mắt xuất hiện bóng người, Giản Vi cơ hồ phản xạ có điều kiện, hét lên một tiếng, cầm gậy đánh mạnh sau lưng người nọ.
Chỉ nghe thấy “ phanh” một tiếng, sau đó là tiếng kêu của đàn ông.
Lâm Cẩn Ngôn bê sủi cảo đi ra, đầu đột nhiên bị đánh, đau đến nỗi kêu lên, lập tức ôm gáy.
Anh chau mày, lập tức quay đầu lại.
Giản Vi kinh ngạc há to miệng, cây gậy cầm trong tay “ loảng xoảng” một tiếng mà rơi xuống đất.
“ Lâm... Lâm.... anh.... sao lại là anh?” Giản Vi quả thực không thể nào mà tin được vào mắt mình, hôm nay là tết, Lâm Cẩn Ngôn không phải sẽ về nhà cha mẹ sao? sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Lâm Cẩn Ngôn cả khuôn mặt đen kịt, lớn tiếng nói:“ trở về cùng cô ăn tết! cô chính là chào đón tôi như vậy sao?”
Anh hai tay ôm gáy đau không chịu được. Không nhịn được hung hăng mà trường cô một cái. Cô bé nhìn có chút yếu đuối mong manh, nhưng ra tay không hề nhẹ.
“ Trời ơi! tôi còn tưởng là ăn trộm tới! Làm tôi sợ muốn chết!” Giản Vi lấy tay che ngực, bộ dạng hoảng sợ.
Lâm Cẩn Ngôn:“.....”
Là ai hù chết ai?
Lâm Cẩn Ngôn mặt đen trừng cô một cái, xoay người đi ra ngoài.
Giản Vi bất động đứng tại chỗ, như người mất hồn, mãi đến khi Lâm Cẩn Ngôn gọi cô:“ Cô còn thất thần đứng đấy làm cái gì? Còn không mau chạy ra đây giúp tôi bôi thuốc.”
“ Tới liền!” Giản Vi bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức chạy tới.
Gáy Lâm Cẩn Ngôn sưng lên một cục, cô áy náy vô cùng.
Một bên vừa bôi thuốc, một bên chu môi thổi thổi miệng vết thương, luôn miệng hỏi:“có đau hay không? có phải đi bệnh viện hay không?”
Lâm Cẩn Ngôn từ đầu đến cuối đen mặt, hoàn toàn không đáp lời cô.
Giản Vi lại nhịn không được hỏi:“ anh nói xem anh về sao không báo tôi một tiếng, còn nữa anh không phải không biết nấu ăn sao? Anh không có việc gì sao lại đi vào trong phòng bếp?”
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong liền phát hỏa, đột nhiên quay đầu:“ Tôi tiến vào phòng bếp làm cái gì? Còn không phát hiện tôi nấu sủi cao hay sao?”
Ở Mỹ công việc vẫn chưa xong, vốn là không định trở về ăn tết, bởi vì nghĩ Giản Vi ở nhà một mình đón tết, liền bay suốt đêm để trở về. Tắm rửa một cái, không ngủ lại trực tiếp ăn một gậy.
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn tức giận, cái miệng nhỏ nhắn, lôi kéo ống tay áo ai kia, đáng thương vô cùng mà nhìn anh,:“ Lâm Cẩn Ngôn tôi sai rồi anh đừng giận, đang đầu năm đó.”
“ Cô còn biết đang là đầu năm mới!” Lâm Cẩn Ngôn hừ lạnh.
Giản Vi cười gượng, lắc lắc cánh tay anh, nói năng cẩn thận:“ đừng tức giận mà, bất quá anh có thể đánh lại tôi một gậy?”
Nói xong, ánh mắt cô sáng lên, đột nhiên đứng dậy, chạy vào trong nhà ăn.
Trở ra trong tay liền cầm một cây gậy, thật thận trọng mà đưa cho Lâm Cẩn Ngôn:“ đây, anh đánh tôi một chút, đánh tôi một chút, chúng ta hai người liền huề nhau.”
Nói đoạn, liền xoay người ngồi xổm trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, gáy đối diện mặt anh.
Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng bị cô làm cho tức chết, mi mắt giật giật, phải mất nửa ngày mới áp chế được cơn giận xuống.
Đem cây gậy ném trên mặt đất, tiếng nói nặng nề:“ cô bị điên à?”
“ Vậy anh không tức giận?” Giản Vi mỉm cười quay đầu lại.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, rốt cuộc “ừ” một tiếng nói:“ cô mau bưng nồi sủi cảo lên.”
“ Được thôi!” Giản Vi vui mừng, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, vô cùng cao hứng hướng phòng bếp chạy.
Vốn tưởng rắng bản thân phải một mình ăn tết, Lâm Cẩn Ngôn vậy mà lại cho cô một bất ngờ.
Giản Vi vui mừng không chỉ mặt mày rạng rỡ mà còn ngân nga hát.
Thanh âm lớn, hôm nay đầu năm mà vận may tới, trời đất vui mừng, có thể thấy được vui mừng đến cỡ nào.
Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài nghe, tâm tình cũng bị ảnh hưởng, khóe miệng hơi cong lên.
......
Lâm Cẩn Ngôn không về nhà cha mẹ ăn tết, mà ở lại nhà ăn tết cùng Giản Vi.
Hai người ở nhà không có gì chơi, bên ngoài lại lạnh, không đi ra cửa.
Giản Vi nghĩ nghĩ, đề nghị nói:“ chúng ta đi mua bài đi? chơi đánh bài thì thế nào?”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày:“ cô xác định muốn đánh với tôi?”
Giản Vi chớp chớp mắt:“ Làm sao vậy?”
“ Thua thì phải phạt thế nào?” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.
Nghĩ nghĩ một lát, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, nói:“ ai thua thì phải để người kia vẽ lên mặt một nét.”
Lâm Cẩn Ngôn đang uống nước, nghe thấy câu này của cô thiếu chút nữa thì sặc.
“....” kiểu phạt ấu trĩ như vậy, cũng chỉ có cô mới có thể nghĩ ra.
Lâm Cẩn Ngôn lái xe ra ngoài mua bài, trở về, cũng Giản Vi ngồi trên mặt đất, vừa chia bài vừa nói:“ chốc nữa thu mà bị vẽ lên mặt, mặt mày xấu xí, cô đừng có khóc đấy!”
Giản Vi bĩu môi, không cho là đúng:“ Ai thua còn chưa biết được đâu.”
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt lên nhìn cô một cái, khóe miệng hơi hơi cười:“ tôi thấy cô quá tự tin rồi đấy, nếu thua thì có tự tin đến mấy cũng vô dụng.”
Giản Vi chun chun mũi nói:“ Anh đừng có khinh thường tôi, tôi đánh bài tốt lắm đấy.”
Giản Vi trước kia cùng dì hàng xóm đánh bài hai lần, cả hai lần đều thắng tiền, cho nên đối với kĩ năng đánh bài của mình có một chút tin tưởng.
Nhưng mà sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay.
Nửa giờ qua đi, trên mặt Giản Vi đã vẽ hình một con rùa.
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không nhịn được, lấy di động chụp ảnh.
Giản Vi xấu hổ, che mặt lại.
Lâm Cẩn Ngôn nhất định phải chụp được cô, kéo tay che mặt của cô xuống, cười lớn nói:“ đừng chắn đừng chắn, bé rùa đen rất đáng yêu, lưu một cái làm kỷ niệm nào.”
Giản Vi tức giận đến trừng mắt:“ Lâm Cẩn Ngôn anh khi dễ người khác.”
Đánh bài nửa giờ, trên mặt cô vẽ đầy rùa, Lâm Cẩn Ngôn trên mặt hoàn toàn sạch sẽ, một dấu bút còn chưa có.
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày cười:“ vữa nãy tôi nói như thế nào? vè xấu lên mặt cô thì đừng có khóc.”
Giản Vi mím môi, tức giận mà trừng anh:“ vậy anh cũng phải để cho tôi vẽ?”
Lâm Cẩn Ngôn thấy khuôn măth nhỏ của ai kia bắt đầu tức giận, trong mắt tràn đầy ý cười, đơn giản đem bút lông đưa cho cô, đầy vẻ bất đắc dĩ sủng nịnh nói:“ được, cho cô làm, cho cô vẽ một nét lên mặt tôi.”
Giản Vi hơi giật mình, ngay sau đó đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, nhận lấy bút,:“ chính anh nói đấy nha.”
“ Ừ, vẽ đi.” Lâm Cẩn Ngôn cười:“ dù sao cô cũng không thắng được tôi, đỡ cho cô lát nữa lại khóc nhè.”
Giản Vi hít hít mũi quật cường mà nói:“ tôi sẽ không khóc.”
Cô mở nắp bút ra, khóe miệng lộ ra tươi cười, đắc ý” rốt cuộc cũng đến lượt ta trả thù.”
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt nghi ngờ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cường điệu nói:“ chỉ có thể vẽ hai nét, nhiều nhất là hai nét.”
Giản Vi gian xảo cười:“ yên tâm đi.”
Cô cầm bút, quỳ trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng muốn chốn, bị cô đè bả vai lại,:“ đừng nhúc nhích nha, vẽ một tiểu rùa đen nào.”
Nói xong liền đem bút vẽ lên mặt anh. Lâm Cẩn Ngôn nói chỉ vẽ được hai bút, nhưng cô thấy một bút là đủ rồi, không ngừng sáng tạo, vẽ một đường dài, vừa vẽ vừa cười khanh khách.
Lâm Cẩn Ngôn phát hiện ra có điểm không ổn, vội cầm lấy tay cô nói:“ đủ rồi.”
“ Tôi mới vẽ có một bút thôi.” Giản Vi cười khanh khách, làm bộ lại muốn vẽ lần nữa.
Lâm Cẩn Ngôn đem bút trong tay cô lấy đi, kéo tay cô, Giản Vi ai da một tiếng, thân hình chao đảo, một tay khác nắm chặt bả vai Lâm Cẩn Ngôn.
Cô ngồi quỳ xuống, Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu, 4 mắt nhìn nhau.
Khoảng cách hai người cực gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi nóng trong hô hấp của nhau. Bốn mắt nhìn nhau không chớp mắt, Giản Vi nháy mắt cứng đờ, tim không khống chế được mà đập nhanh.
Đôi mắt anh trong nháy mắt có sức hấp dẫn thật lớn, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, cảm thấy chính mình bị hút vào.
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm cô. Tầm mắt ẩn chứa vài phần hoang mang, vài phần chốn tránh.
Không biết qua bao lâu, hai người trước sau vẫn duy trì cùng một loại tư thế. Trong không khí nhiệt độ dần tăng lên, Giản Vi cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi không chịu được, rốt cuộc lấy lại tinh thần, rốt cuộc muốn thối lui, bên hông có một bàn tay to đè lại.
Giản Vi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn tay vẫn đặt ở trên eo cô, thân thể chậm rãi tiến gần đến cô....