Eo Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn ôm, mặc dù đang là mùa đông nhưng trong nhà lại dùng máy sưởi, nên cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, mỏng đến độ Giản Vi có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay Lâm Cẩn Ngôn truyền đến.
Cô cả người khẩn trương nhưng lại không thể nhúc nhích, trái tim kịch liệt nhảy lên, trong nháy mắt, cô mơ hồ cảm thấy bệnh tim của mình lại tái phát, hô hấp khó khăn.
Lâm Cẩn Ngôn đang dần dần tiến đến gần Giản Vi, môi anh tưởng chừng như muốn lại gần chạm lên đôi môi của người đối diện, khiến Giản Vi mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át, lông mi run rẩy không ngừng, đầu theo bản năng né tránh, thanh ân run rẩy tưởng chừng như không còn từ miệng cô phát ra, nói:“ anh... anh làm cái gì...”
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, rốt cuộc gần chạm đến môi cô bất chợt dừng lại.
Hai người ánh mắt hoàn toàn đối lập nhau, một cái khẩn trương căng thẳng đầy mặt đỏ bừng, một cái thong dong bình tĩnh.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, bống nhiên nâng tay lên, ở trên mặt cô vuốt ve một chút thấp giọng nói:“ có đồ dính trên mặt.”
Anh nói xong, buông tay, cánh tay ở bên hông Giản Vi cũng buông lỏng, thân người lui lại phía sau, đêm khoảng cách giữa hai người một lần nữa giãn ra.
Giản Vi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ sờ mặt, nhỏ giọng hỏi:“ có... có dính cái gì sao?”
“ Có” Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc đáp lại cô.
“ Là... Phải không?”
“Ừ” Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt bình tĩnh, từ trên mặt đất đứng lên.
Giản Vi sửng sốt, ngẩng đầu, hỏi:“ anh đi đâu vậy?”
“ Rửa mặt” Lâm Cẩn Ngôn nói xong liền đi lên lầu.
Giản Vi nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, mãi cho đến khi lầu hai truyền đến tiếng đóng cửa mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Trố mắt một hồi lâu, đột nhiên giơ tay, ảo não che đi gương mặt đang dần đỏ bừng.
Cô vừa mới... Cư nhiên cho rằng Lâm Cẩn Ngôn muốn hôn mình....
Giản Vi mất mặt đến không chịu được, ôm đầu, hận không thể đào một cái hố thật sâu để bản thân chui xuống.
Trên lầu hai, Lâm Cẩn Ngôn đứng ở trên ban công trong phòng hút thuốc, để gió lạnh thổi nửa ngày, rốt cuộc cũng thổi tan được nhiệt độ khô nóng trong người.
Nhưng mà trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh của Giản Vi, cô ánh mắt long lanh, khẩn trương đến độ đôi mi run rẩy, môi anh đào hồng nhạt.
Hô hấp lại bất giác trở nên thô nặng vài phần, mày nhíu lại, đột nhiên cảm thấy vấn đề này rất khó giải quyết.
Vừa rồi thiếu chút nữa anh đã không thể nhịn được xuống.
Chưa từng có một cô gái nào làm anh mất khống chế như vậy.
Sau một lúc lâu, đi đến trước bàn trà, hơi cong lưng, đem tàn thuốc vứt vào trong gạt tàn, lắc đầu thở dài: thật là phiến toái.
Gần rạng sáng, Lâm Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng xuống lầu.
Giản Vi gương mặt sạch sẽ, đang ngồi ở trên ghế sô pha xem chương trình chào xuân.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn màn hình TV, mở miệng hỏi:“ rất hay?”
Giản Vi nghe thấy tiếng Lâm Cẩn Ngôn, quay đầu lại, trả lời anh:“ rất hay, còn rất náo nhiệt.”
Lâm Cẩn Ngôn đi xuống lầu đi tới, liếc mắt nhìn cô một cái nói:“ cùng tôi ra ngoài một chút.”
Giản Vi sửng sốt:“ sao cơ?”
Lâm Cẩn Ngôn không đáp lại cô, trực tiếp đem áo khoác lông vũ ném cho cô:“ ra ngoài liền biết.”
Nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Áo là của Lâm Cẩn Ngôn, màu đen lại vừa dài vừa rộng, Giản Vi mặc vào, cả người liền giống như chim cánh cụt.
Cô mang đôi giày lần trước Lâm Cẩn Ngôn mua cho mình đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn từ gara đi ra, trong tay ôm hai thùng pháo hoa.
Giản Vi kinh ngạc, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng hướng Lâm Cẩn Ngôn chạy tới, kích động nói:“ anh mua à??”
Giản Vi nhếch miệng cười, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Lâm Cẩn Ngôn, lấp lánh sáng lên.
Khi còn nhỏ ăn tết, những đứa trẻ nhà hàng xóm trong tay cầm pháo hoa sung sướng mà vui đùa. Cô đứng ở cửa nhà nhìn ra, nhìn những chùm pháo hoa trong tay chúng, ngưỡng mộ vô cùng.
Lâm Cẩn Ngôn ôm thùng pháo hoa đi đến phía sau hậu viện, đặt ở trên một mảnh đất trống. Giản Vi theo sau đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng kéo ống tay áo.
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu hỏi:“ Làm sao vậy?”
Mắt Giản Vi sáng lấp lánh, đầy mong chờ mà nhìn anh nói:“ Lâm Cẩn Ngôn, có thể cho tôi đến gần châm lửa được không?”
“ Không được” Lâm Cẩn Ngôn không cần suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt.
Giản Vi mắt mở to, thanh âm hơi chút cất cao:“ vì sao vậy?”
Lâm Cẩn Ngôn:“ Nguy hiểm.”
Nói xong, liền chỉ tay về phía đình hóng gió ở xa kia nói:“ chờ lát nữa tôi châm lửa, cô đứng ở bên kia đi.”
Giản Vi khiếp sợ nhìn anh.
Không cho cô châm lửa còn chưa tính, còn bắt cô đứng ở xa như vậy.
Cô muốn phản bác, Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt liếc nhìn cô một cái, cô bị dọa, bĩu môi, xoay người ngoan ngoãn đi ra chỗ được chỉ định.
Lâm Cẩn Ngôn mua bốn năm thùng pháo hoa, chờ đến lúc 12 giờ mới bắt đầu châm lửa.
Chỉ nghe một tiếng, pháo hoa đã vụt lên trời, ở trên bầu trời” bùm” nổ tung một tiếng, thắp sáng cả một vùng trời.
Lâm Cẩn Ngôn xoay người, hướng đình hóng gió đi tới.
Giản Vi bám vào cây cột, ngửa đầu, đôi mắt không chớp mà nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa.
Ánh sáng đầy trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười của cô.
Đôi mắt sáng long lanh, phản chiếu trong mắt đầy tia pháo hoa.
Lâm Cẩn Ngôn đứng ở một bên đôi mắt thật sâu mà nhìn cô.
Pháo hoa sáng lại, thu hút sự chú ý của cô.
Chào đón năm mới, nhà nhà đều bắn pháo hoa, xung quanh đều có tiếng vỗ tay.
Pháo hoa của nhà nhà đan chéo vào nhau, đẹp đến chấn động.
Giản Vi cầm di động ra quay video, ghi lại trong chốc lát, đột nhiên quay đầu, cười hì hì, hướng ống kính về phía Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng duỗi tay chắn:“ đừng quay.”
Giản Vi mỉm cười né tránh, tiếp tục hướng ống kính về phía anh:“ quay một chút thôi, nào anh hãy nói ước nguyện năm mới của mình đi.”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đành phải thỏa hiệp, thấp giọng nói:“ nguyện vọng năm mới là Giản Vi năm sau có thể thi đỗ vào trường đại học mà mình mơ ước.”
Giản Vi hơi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày:“ như thế nào?”
Giản Vi ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm anh nói:“ nguyện vọng năm mới, Lâm Cẩn Ngôn...”
Nguyện vọng năm mới của anh lại chính là cô sao?
Lâm Cẩn Ngôn “ừ” một tiếng:“ nói xong.”
Giản Vi chăm chú nhìn anh, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm động, cảm động đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải.
Trên đỉnh đầu, từng bông pháo hoa không ngừng nở rộ.
Đình hóng gió, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng đều không nói chuyện.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Giản Vi trong chốc lát, thật lâu sau giơ tay xoa đầu cô, thấp giọng nói:“ đừng ngây ngốc thế, thờ gian không còn sớm, nên về nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong, liền bước ra khỏi đình hóng gió hướng nhà đi vào.
Giản Vi bất động mà đứng ở chỗ đó, mất một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn video một lát, khóe miệng cong, yên lặng mà đỏ mặt.
......
Nghỉ đông thực sự rất ngắn, không chờ qua tết Nguyên Tiêu đã bắt đầu phải đi học trở lại.
Thời gian cuối cùng của một học kì, mọi người đều rất khẩn trương.
Thời gian nghỉ đông Lâm Cẩn Ngôn đã bổ túc cho cô không ít kiến thức.
Lâm Cẩn Ngôn làm việc chú trọng hiệu suất, cùng với việc bổ túc cho Giản Vi cũng tương tự, trực tiếp lấy sách vở bỏ qua những phần không quan trọng.
Anh đánh dấu từng phần không trọng tâm, khiến Giản Vi đôi mắt trợn tròn, kinh ngạc nói:“ những phần này đều không thi sao?”
Lâm Cẩn Ngôn “ừ” một tiếng:“ những phần đánh dấu không cần phải xem, hình tam giác là những phần trọng điểm cần phải xem, hai cái tam giác cần phải chú trọng rất dễ thi vào.”
Lâm Cẩn Ngôn cho cô xem những phần học thi đã được anh phân loại, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, có thể nói là làm ít công to.
Kết quả sớm nhất có thể thấy chính là kì thi thử đại học đầu tiên, từ học kì một đứng cuối lớp đã lọt vào trong top 4.
Ở lớp học đã đạt được thành tích tốt như vậy có thể yên tâm thi đại học. Nhưng cô không cho phép bản thân mình nơi lỏng, dựa theo lời thầy giáo nói đến lúc thi không biết trước kết quả như thế nào.
Cuối cấp việc học gấp rút, Giản Vi mỗi ngày ngoài thời gian ăn cơm và ngủ còn lại đều là học hành.
Năm sau thời tiết dần ấm áp lên.
Giữa tháng ba, hoa trong viện đều nở rộ, tỏa hương thơm ngào ngạt.
Hôm nay cuối tuần, Lâm Cẩn Ngôn khó có dịp mới được ở nhà. Giản Vi đem kiến thức không hiểu trong một tuần toàn bộ liệt kê ra, vui vẻ chạy đi tìm anh.
Thời điểm gõ cửa, thấy Lâm Câne Ngôn đang nói chuyện điện thoại, mở cửa thấy Giản Vi liền lui người cho Giản Vi vào.
Giản Vi nhìn anh nhếch miệng cười rồi ôm bài thi đến ban công.
Trên ban công có sô pha cùng bàn trà, Lâm Cẩn Ngôn ngày thường ở chỗ này làm việc, không khí tốt, tầm nhìn khoáng đạt.
Lâm Cẩn Ngôn cả người dựa vào lan can nghe điện thoại, tầm mắt lại nhìn Giản Vi.
Giản Vi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha chờ anh, ngửa đầu nhìn anh tủm tỉm cười.
Lâm Cẩn Ngôn không tiếng động chỉ vào đống bài thi.
Giản Vi hiểu ý, đem tập bài thi đến đưa cho anh.
Lâm Cẩn Ngôn một bên nghe điện thoại, một bên xem bài thi.
Giản Vi đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu liền vừa vặn thấy được sườn mặt nghiêm nghị của Lâm Cẩn Ngôn.
Đôi mắt lóe sáng, khóe miệng hơi cong, là con gái thích nhìn dáng vẻ của con trai khi chăm chú làm việc.
Lâm Cẩn Ngôn đáp lại đầu kia rất ít, thường chỉ “ ừ” một tiếng không nói thêm gì khác.
Giản Vi cảm thấy có chút kỳ quái, là anh cùng với ai đang nói chuyện điện thoại vậy.
Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy đầu bên kia không vừa lòng, đột nhiên cao giọng:“ tôi nói chuyện anh có nghe thấy không đấy? Ngày mai về nhà xem mắt, anh còn dám cợt nhả coi trừng gia pháp.”
Đầu kia điện thoại là giọng nam. Giản Vi nghe thấy được hơi có chút kinh ngạc mà nhìn về phía anh.
Lâm Cẩn Ngôn có chút bực bội, cau mày, nói:“ ngày mai đi công tác, không rảnh.”
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, ném điện thoại lên bàn trà, “ bộp” một tiếng.
Giản Vi sợ tới co rụt bả vai, nhấp nhấp môi nhỏ giọng hỏi anh:“ là cha của anh à?”
Lâm Cẩn Ngôn “ ừ” một tiếng, cầm bài thi ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút khó coi.
Giản Vi đi theo anh cũng ngồi xuống, nhịn không được bèn hỏi:“ nhà anh thúc giục anh kết hôn sao?”
Lâm Cẩn Ngôn không đáp, cầm giấy bút bắt đầu giảng bài.
Giản Vi trong lòng hơi hụt hẫng, nhỏ giọng nói:“ cũng bình thường, anh tuổi cũng không còn nhỏ, cha mẹ sốt ruột là lẽ đương nhiên.”
Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, ngẩng đầu lên.
Giản Vi cũng đã cúi đầu, chỉ vào bài thi:“ bài này các bước làm đều đúng nhưng kết quả lại không giống.”