Lạc Mất Tình Yêu: Những Linh Hồn Tội Lỗi

Chương 18: Chương 18




Phim mới đúng dịp được công chiếu, đã tạo nên cơn lốc làm dung chuyển làng giải trí, không bởi vì nội dung hay mà còn bởi vì dàn sao khủng. Tạ Uyển bỗng chốc từ cái tên mới nổi, trở thành cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trong năm, chỉ sau Đỗ Viên Viên.

Tạ Chiêu Ly không cảm xúc gì khi nhìn thấy lượng fan hiện tại, dù sao cô cũng từng một thời là nữ hoàng điện ảnh, lượng fan khi đó còn lớn hơn bây giờ. Nhưng người bên cạnh cô thì không như vậy. Tạ Chiêu Ly cau mày không vui nhìn cô trợ lý đang hua tay múa chân, nói không ngừng bên cạnh.

Tạ Chiêu Ly lạnh lùng nhìn cô ấy, nói: “Có gì đáng mừng sao?”

“Tất nhiên rồi. Lượng fan tăng chóng mặt thế không vui sao được.” Trần Tiểu Tiểu nhìn cô cười tít mắt. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ấy không còn gì để nói.

Đỗ Viên Viên cũng vui không kém Trần Tiểu Tiểu, chỉ trong vòng một tuần công chiếu mà lượng fan của cô ta đã phá kỷ lục của Tạ Chiêu Ly rồi. Đây cũng là mong ước lớn nhất trong cuộc đời của cô ta. Càng nghĩ, Đỗ Viên Viên càng cảm thấy việc mình hại chết Đỗ Viên Viên là việc làm tốt nhất trong cuộc đời của cô ta.

Cuộc bình trọn diễn viên cuối cùng đã kết thúc một tuần trước buổi trao giải phim của năm. Tạ Chiêu Ly không lo lắng gì vì mục đích cuối cùng của cô không phải là giải thưởng.

Giải phim của năm do đài truyền hình Hồ Thanh tổ chức mỗi năm một lần, nhằm tôn vinh những nghệ sỹ có đóng góp cho nghệ thuật, những tác phẩm xuất sác nhất năm. Không thể phủ nhận khi nói Giải thưởng phim của năm là giải thưởng cao quý nhất mà mọi nghệ sỹ, đạo diễn, các nhà sản xuất phim đều mơ ước. Có những người hoạt động vì nghệ thuật nửa đời người cũng không thể nhân được giải thưởng danh giá này, điển hình là Thẩm Thạnh đang ngồi phía trước cô đây.

Năm nao bà ta cũng chi ra một khoản tiền kếch xù chỉ để được ngồi tại đây, ngay chính cái ghế đó, nhưng chưa năm nao bà ta được vinh danh cả. Không hiểu nổi bà ta đến đây để làm gì nữa.

Đỗ Viên Viên nhìn thấy cô nhăn mày thì cầm tay cô vỗ vỗ nói: “Sao thế? Lo lắng hả? Trước đây chị cũng vậy, nhưng không sao đâu. Kết quả cuối cùng ai thắng cũng không quan trọng, nhưng quan trọng người đó phải là mình” Cô ta ánh mắt khao khát nhìn lên trên thảm đỏ vinh quang kia nói: “Em là người bạn thân thiết nhất với chị, nên chị không muốn dấu em. Để nên được thảm đỏ này chị đã dùng biết bao nhiêu là thủ đoạn. Vậy mà mỗi lần Tạ Chiêu Ly lại là người đứng lên trên đó.” Vừa nói ánh mắt khao khát của cô ta lóe lên vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta mỉm cười, quay lại nhìn cô, ánh mắt không dấu được niềm vui. Đây là nụ cười từ trong nội tâm của cô ta: “Nhưng không sao. Bây giờ Tạ Chiêu Ly đã chết rồi, chị sau này không phải lo nữa”

Thì ra, chết đi lại có thể làm Đỗ Viên Viên vui thế như. Cố nén cảm xúc muốn lên bóp chết cô ta. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ta hỏi: “Chị có bao giờ hối hận vì đã làm như vậy với Tạ Chiêu Ly không?”

Đỗ Viên Viên không cần suy nghĩ, vẫn cười sáng lạng, phất phất tay: “Không, chị chưa bao giờ hối hận. Chị cảm thấy đây là việc mà chị đã làm tốt nhất của mình từ trước đến giờ. Tạ Uyển, chị nói thật với em, em quá lương thiện rồi, trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này, sự lương thiện của em chỉ khiến em thất bại, bị người khác lợi dụng, em phải vì bản thân mà cố gắng. Người không vì mình, trời chu đất diệt”

Lời nói của Đỗ Viên Viên như dập tắt lương tâm cuối cùng của cô. Cô ta nói đúng, cô từ trước đến nay đã quá nhân từ rồi, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mình. Cô phải vì những gì mà mình chịu đựng từ trước đến giờ, đòi lại hết từng người từng người. Tạ Chiêu Ly ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn cô ta chân thành nói: “Chị nói đúng, người không vì mình trời chu đất diệt”

Tạ Chiêu Ly dựa vào lan can, cạnh nhà vệ sinh, lấy điện thoại thành thục bấm một số: “Anh, em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ làm, nhưng em không muốn nhúng tay, anh có thể tìm giúp em một người không?”

“………..”

“Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi.”

“…………”

“Được”

Cúp máy Tạ Chiêu Ly cầm lọ thủy tinh chứa chất dịch màu đen, mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm.

Khi Tạ Chiêu Ly quay lại hội trường thì buổi lễ đã chính thức bắt đầu. Lần lượt các nghệ sỹ, được sướng danh tươi cười lên nhận giải. Tạ Chiêu Ly nhìn Tiêu Trấn Vũ trên lễ đài, mỉm cười thật sâu. Anh trong mắt cô luôn là người rất giỏi.

Đến phần trao giải nghệ sỹ mới được yêu thích nhất năm. Tạ Chiêu Ly cũng nằm trong danh sách này. Mọi người đều nín thở dự đoán. Người dẫn chương trình xướng tên Tần Chiêu Dương, tất cả mọi người trong hội trường vỗ tay rầm rộ, chúc mừng. Đỗ Viên nhìn cô, vỗ vỗ tay an ủi. Tạ Chiêu Ly nhìn cô ta mỉm cười. Mục đích cuối cùng của cô không phải là giải thưởng, mục đích của cô chính là được đứng tại chỗ này chứng kiến màn kịch hay còn ở phía sau. Nhưng mà công sức của mình bị phủ nhận cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Cảm thấy ánh mắt quan tâm chiếu thẳng mình, Tạ Chiêu Ly quay đầu lại thấy Trương Duật Hiên đang nhìn mình, cô hướng anh mỉm cười, gật đầu. Trương Duật Hiên biết lần này cô quyết tâm rồi. Cho dù cô chùn bước, anh cũng sẽ không dừng lại, anh sẽ thay cô báo tất cả.

Tiêu Trấn Vũ lo lắng Tạ Chiêu Ly không vui, anh quay đầu lại muốn an ủi cô, anh biết cô đã cố gắng thế nào. Đối với mỗi diễn viên mà nói, mục tiêu chính là thảm đỏ vinh quang này. Lần này cô không đạt được có lẽ rất đau lòng. Nhưng khi anh quay đầu lại thấy cô đang mỉm cười, ánh mắt nhìn về nơi khác. Tiêu Trấn Vũ nhìn theo hướng ánh mắt của Tạ Chiêu Ly thấy một người đàn ông tuấn tú. Ánh mắt cô nhìn anh ta tràn ngập ý cười, điều này khiến anh không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.