Nhiếp chính vương trầm giọng nói với Vân Tử Lạc: “ Lạc nhi, nàng quên rồi sao, lai lịch huyền băng chưởng của Ngô Đại không rõ ràng, nếu như bị Bắc Đế biết....”
Vân Tử Lạc chấn động, mặc dù nàng là chúa gái của Bắc Đế nhưng chuyện học trậm huyền băng chưởng là chuyện đại kỵ của hoàng thất Băng Thành, dù là nàng, cũng chưa chắc giúp được/
Trừ phi, phế bỏ võ công của Ngô Đại...
Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện nàng muốn.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ vuốt mu bàn tay của Vân Hạo, nhìn về phía Nhiếp chính vương gật đầu một cái, ba người nhanh chóng đi theo.
“Lê Uyển Lạc nhi sống là chỗ nào? Trẫm muốn qua đó nhìn một chút”
Bắc Đế nghiêng đầu hỏi Vân Kiến Thụ, nhân tiện quay đầu xem Vân Tử Lạc đang ở đâu.
“Ông ngoại, Lê Uyển hướng bên này”
Vân Tử Lạc mỉm cười bước lên, vẫn kéo Vân Hạo theo.
“Lạc nhi, phải gọi là hoàng tổ phụ” Thái hậu đứng bên cạnh dịu dàng nhắc nhở.
Bắc Đế cười ha ha: “ Hoàng tổ phụ gì chứ, như vậy xa lạ quá, gọi ông ngoại đi, trẫm thích vậy”
Trong lòng mọi người, mọi cách xưng hô liên quan đến hoàng thất đều có cảm giác xa cách.
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng.
“Ai vậy Lạc nhi?” Bắc Đế tò mò chỉ về Vân Hạo hỏi: “ Là công tử của Vân tướng quân sao?”
“Đây là đệ đệ của con, Vân Hạo” Vân Tử Lạc đáp, còn chỉ về tiểu cô nương đứng bên cạnh Vân Hằng nói:“ Đây là tứ muội của con, Hải Yến”
Vân Hạo liền vội vàng hành lễ.
Bắc Đế gật đầu:“ Vân tướng quân có mấy hài tử?”
Vân Kiến Thụ cười nói:“ Cựu thần có bốn nữ nhi, một nam nhi”
“A, vậy còn tam tiểu thư đâu?” Bắc Đế tính nhẩm trong lòng xong liền hỏi.
Đám người làm Vân phủ yên lặng, bọn họ cũng biết Tam tiểu thư gả đi cũng không được tốt đẹp gì, lại có người cũng liên quan đến chuyện tam tiểu thư đối xử không tốt với Vân tiểu thư.
Vân Tử Lạc trả lời: “ Tam muội đã lấy chồng, không tiện hồi phủ”
Một lời nói như vậy, nhưng trong lòng nàng đang suy nghĩ, không biết Vân Thái Lệ ở Đông lâm đang thế nào.
“Vậy sao không thấy phu nhân của Vân tướng quân?”
Bắc Đế chậm rãi hỏi.
Lời vừa nói ra, xung quanh lại rơi vào trầm mặc.
Vân Kiến Thụ chau mày, vẻ mặt thống khổ, nói:“ Cách đây không lâu thần đã bỏ phu nhân mình”
“A?” Bắc Đế kinh ngạc.
Lúc này, cũng đẫ đến cửa Lê Uyển,Bắc Đế cũng không hỏi lại nhiều, một bước đi vào.
Lê Uyển có ba cửa ra, ba cửa vào, khắp nơi đều trồng cây lên, lúc này mùa đông qua xuân đang tới, thời tiết không còn lạnh nữa, cây lê chưa nảy chồi,đầu cành lê trơn bóng.
Bắc Đế kiềm chế không được, ánh mắt tối sầm lại, không hiểu sao nước mắt ẩm ướt quanh hốc mắt, ông ấy dừng lại dưới gốc một cây lê, nhịn không được đưa tay về phía trước.
Đôi bàn tay gầy không ngừng vuốt ve thân cây.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thanh Thanh...”
Toàn cung cây lê như tuyết, một thân ảnh trắng nhảy nhót...
Tay cầm cánh hoa, chân bước trên nên tuyết, miệng cười nhẹ nhàng:“ Phụ hoàng....
Hoa lê rơi, cố nhân mất, bắc Đế ngửa đầu, nhìn bầu trời thở dài một tiếng.
“Ông ngoại, bên ngoại lạnh, vào nhà ngồi đi”
Vân Tử Lạc trong lòng không hiểu sao cũng xúc động.
“Ừm”
Nhà chính Lê Uyển không lớn, phần lớn mọi người đều ở nội viện, Thái Hậu, Bắc Đế, Nhiếp chính vương, Vân kiến Thụ, Vân Tử Lạc sau khi đi vào thì ngồi xuống, cũng không còn vị trí cho Sở HÀn LÂm và Vân Khinh Bình.
Mấy tên gia nô nhanh trí liền chạy về phía phòng bên lấy thêm ghế.
Bắc Đế khàn khàn mở miệng: “ Lạc nhi không phải là con gái ông, vì sao ông lại biết Thanh Thanh”
Người ông ấy hỏi dĩ nhiên là Vân Kiến Thụ.
Vân Kiến Thụ lúc nghe Bắc Đế nói những lời này, cũng không phủ nhận mà chỉ nhìn về phía Vân Tử Lạc, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy:“ Lạc nhi, xin lỗi con, đã gạt con lâu như vậy...”
Vân Tử Lạc dù sớm đã biết, nhưng lần đầu tiên nghe ông ấy thừa nhận, nàng vẫn không kiềm chế được cỗ chua xót trong lòng mình.
“Phụ thân, cho dù thế nào, trong lòng Lạc nhi, người chính là phụ thân ruột của Lạc nhi”
Giọng Vân Tử Lạc cực kỳ kiên định:“ Lạc nhi muốn biết về chuyện của mẫu thân”
Nàng không biết rằng, lúc nàng nói những lời này, ánh mắt thái hậu như lóe sáng.
Nhiếp chính vương lại nhìn thấy rõ màn này, chàng không khỏi hừ lạnh, bưng tách trà lên nhấp nhẹ, nhưng cũng không nói gì.
Vân Kiến Thụ than nhẹ một tiếng,nói: ' Nói đến chuyện này, cũng đã mười bảy năm rồi”
“Mười bảy năm trước, ta cũng chỉ mới hơn hai mươi, vẫn là một tướng quân đắc chí, dẫn đầu đội binh mã đến huyện Tế châu đón lão gia đến thăm Chu gia. Ba tháng trước đó, ta cũng mới cử hành hôn lễ, cuộc hôn nhân này là do tiên phụ khi còn sống mong muốn, sau khi đại hôn xong ta liền vào quân doanh huấn luyện binh mã, nên Chu thị trở về nhà, lúc nghe được tin nàng ta có thai, ta liền nghỉ hai tháng để đón nàng ta “
Vân Tử Lạc nghe đến xuất thần, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.
Nàng không khỏi nghiêng đầu, chỉ thấy ánh mắt phiền muộn Nhiếp chính vương đang nhìn chằm chằm về phía nàng, đôi môi mỏng của chàng hơi mím lại, vẻ mặt mang vài phần ủy khuất.
Thấy nàng nhìn mình, Nhiếp chính vương nghiêng đầu, như nghiến răng nghiến lợi nói:“ Nàng xem, người khác mới gặp vài ngày đã thành hôn còn có, nàng lại cam lòng đối xử với ta như vậy!”
Vân Tử Lạc không biết nói gì.
Chàng ủy khuất chính là vì chuyện này sao?
Lúc này nàng mới liếc chàng một cái, định thần lại nói:“ Đừng nói nữa, để ta nghe”
Bàn tay nhỏ của nàng nhịn không được nắm chặt lấy bàn tay của chàng, đem tay mình đặt vào trong lòng bàn tay chàng
Mặt mày Nhiếp chính vương liền trở nên hớn hở, nắm chặt lấy tay nàng, nhẹ nhàng chà xát vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Vân Tử Lạc liền cảm thấy rất an tâm.
“Khi đi qua phủ Tế châu chừng ba mươi dặm, trời cũng đã tối, bởi vì lên đường gấp rút, chúng ta cũng chưa kịp chuẩn bị, ban đêm lại gặp mưa lớn, nên phải đến sơn động gần đó trú mưa”
Ánh mắt Vân Kiến Thụ đột nhiên thay đổi, giọng điệu mang chút run rẩy: “ Lúc ấy ta đã gặp được nàng....”
Ai cũng biết, “nàng' ông ấy nói đến là ai, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở...
--
“Tướng quân, ở đây có sơn động”
Mưa to gió lớn, sấm sét dữ dội, một đoàn người cưỡi ngựa như chạy trốn khỏi màn mưa, đoàn người chạy nhanh về phía núi.
“Được”
Vân Kiến Thụ quát lên một tiếng, mọi người xoay người xuống ngựa, nhanh chóng vào trong sơn động.
Sơn động rất lớn, cho nên bọn họ đều dắt ngựa theo vào.
“Tướng quân, ở đây cơ người”
Đột nhiên, thị vệ tản ta bốn phía truyền đến giọng run rẩy:“ Là, là... người chết”
Bóng đên dày đặc, tiếng sấm cuồng loạn, trong sơn động bầu không khí lạnh đến rờn người, cùng với những lời này, càng làm cho không gian thêm rùng rợn.
Vân Kiến Thụ bước qua đó, đưa đuốc về phía thị vệ chỉ.
Đột nhiên, một con gió lạnh thổi qua, cây đuốc bị dập tắt, hắn cảm thấy, một vật sắc lạnh đang đặt bên cổ mình.
“Ai phái các ngươi tới?”
Trong bóng đêm, một giọng nữ dễ nghe vang lên.
Âm thanh lạnh băng nhưng cũng rất dễ nghe.
Lúc đó, hắn là thiếu niên hào hoa phong nhã, cũng có quyền cước, thế nhưng lại bị một nữ nhân ra tay khống chế.
“Tướng quân”
Tiếp đó, mấy ngón được khác được thắp sáng
Nhưng mà sau một loạt tiếng “vòe vèo ' bang lên, cũng không biết do vật gì phát ra, toàn bộ đuốc đều bị dập tắt.
“Đốt lửa sao, có phải muốn hắn chết sớm hơn không?”
Giọng của nàng rất nhạt nhưng những lời nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn.
Bọn thị vệ không dám lộn xộn, Vân Kiến Thụ ý thức được sự tình nghiêm trọng, theo nàng di chuyển đến nơi khác.
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõ, hỏi hắn:“ Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
Mùi hương hoa lê trên người nàng xộc vào mũi, Vân Kiến Thụ hơi suy tư rồi cũng đồng ý.
Vì vậy, hắn làm theo yêu cầu của nàng, ra ngoài sơn động giúp nàng lấy nước mưa, bởi vì không có mang theo thùng chứa, chỉ đành phải dùng bình nước nhỏ, mỗi lần lại hứng không được nhiều, cho nên, cả đêm hắn chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu lần.
Bọn thị vệ chạy được mấy lần, liền oán hận nói:“ Tướng quân, ngài biết nàng ta cần nước làm gì không? Tại sao lại phải giúp nàng ta?”
Giọng vân Kiến Thụ cực kỳ bình thản:“ Nàng chỉ là một nữ nhân một thân một mình ở trên núi, gặp chuyện không may, chúng ta chỉ cần biết vậy thôi”
Trong bóng tối, vang lên giọng mỉa mai của nữ nhân:“ Ngươi cũng là một người tốt”
--
Nghe được chuyện này, Bắc Đế nắm chặt quả đấm, vẻ mặt hiện rõ vẻ đau xót:“ Thanh Thanh bị thương? Ai làm nó bị thương?”
Vân Kiến Thụ sững sờ, ngẩng đầu nhìn ông ấy:“ Làm sao ngài biết?”
Giọng Bắc Đế nghẹn ngào, “ Võ công Băng Thành của chúng ta dựa vào nước, nếu nó muốn ngươi lấy nhiều nước như vậy, nhất định nó đã bị trọng thương, cần nước để trị thương”
Lòng Vân Kiến Thụ lúc này đau xót, ông ấy không biết rằng nàng cần nước để chữa thương...
Bởi vì lúc ấy căn bản ông ấy nhìn không ra.
Khó trách lúc thị vệ phát hiện ra nàng lần đầu đã nói nàng là người chết, Thanh Thanh che dấu rất giỏi, hoặc nói là, nàng quá kiên cường.
Ông ấy nói tiếp:“ Sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời sáng, nhưng trong sơn động vẫn rất tối, nhất là chỗ của Thanh Thanh, không hề có một ánh sáng, ta cũng không nhìn rõ nàng như thế nào, chỉ hỏi nàng có cần giúp gì hay không, nàng hỏi ta có phải là tướng quân đương triều hay không, ta trả lời phải, nàng hỏi có thể đưa nàng theo một đoạn đường hay không?”