“Ngày an toàn?”
Nhiếp chính vương sững sờ.
Vân Tử Lạc ấp a ấp úng giải thích nói rằng mình biết rõ ngày nào dễ mang thai, ngày nào không dễ mang thai.
Nhiếp chính vương nghe xong, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó đôi mắt phượng thoáng vẻ tức giận, hỏi nàng:“ Vậy nàng không muốn sinh con nối dỗi cho ta sao?”
Vân Tử Lạc căn môi dưới, giọng mềm nhũn:“ Ý, chàng không phải không biết bây giờ không phải là lúc thành thân sao?”
Nhiếp chính vương thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, tức giận vừa mới bùng lên lập tức biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Không phải là không thích mà là không phải thời điểm.
Trong đầu chàng không khỏi xẹt qua vẻ mặt của Vân Kiến Thụ chàng khẽ thở dài một tiếng.
Mặc dù hiện tại đã xác định rõ Vân Kiến Thụ không phải là cha ruột của nàng, nhưng mà, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người họ.
Mà nếu chàng và Vân Kiến Thụ xảy ra mâu thuẫn, nếu để chàng suy nghĩ, chàng không biết nàng sẽ làm gì?
Chàng liền vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của người con gái vào trong lòng mình.
Giọng Nhiếp chính vương khàn khàn, vô cùng nghiêm túc nói:“ Lạc nhi, ta không quan tâm nhiều, ta chỉ cần nàng, lấy nàng, chỉ có ở cùng với nàng, ta mới cảm thấy hạnh phúc”
Bởi vì có Bắc Đế ngồi cùng xe ngựa với Vân Tử Lạc, cùng tán gẫu với nàng, ngay cả bản thân chàng cưỡi ngựa đi cạnh bên cạnh cũng không được nói chuyện riêng tư với nàng mấy câu, vì chuyện này chàng đã cảm thấy bức bối.
Nếu lấy nàng rồi, còn đâu chuyện phiền toái như vậy.
Chỉ là cửa này của Bắc Đế,cũng không phải là dễ qua.
Dọc đường đoàn người đi thần tốc, chưa đầy nửa tháng đã đến nguyên kinh Kỳ Hạ.
Đội ngự lâm quân của Bắc Đế cũng khá phô trương, dễ đến cả trăm người, cơ hồ toàn bộ đều là cao thủ. Cho nên lúc bọn họ đên kinh thành, cả toàn kinh thành đều biết.
Bắc Đế, quốc quân của Bắc Đế Băng Thành đến nguyên kinh, tin này vừa truyền ra, ngay cả thái hậu ở nội cung cũng kinh hãi.
Nhiếp chính vương dẫn đầu đoàn người, nhìn thấy rõ cảnh dân chúng chen chúc đón tiếp Bắc Đế.
Bắc Đế vén rèm xe lên, nhìn ta bên ngoài, khi nhìn thấy cửa tiệm lớn dọc đường, ông ấy gật đầu nói:“ Hai năm nay Kỳ Hạ đã phát triển lên nhiều”
Quỷ Mị cưỡi ngựa hộ giá bên ngoài nhịn không được giải thích:“ Đây đều là nhờ công lao vương gia chúng ta, ngài ấy rất quan tâm đến dân chúng”
Bắc Đế nghe vậy, đôi mắt híp lại nhìn về phía bóng lưng Nhiếp chinh vương phía trước, vóc dáng cao lớn, tóc dài ngang lưng, cực kỳ đẹp mắt.
Bắc Đế gật đầu tán thưởng.
Đi qua khu chợ, liền đến đường lớn, người đứng cũng thưa dần,cảnh tượng hai bên đường cũng trở nên tươi đẹp hơn, xa xa nhìn lại, hai bên đường đều là những hàng đại thụ,
Có vài bóng người ở ngoài cung, càng lúc càng rõ.
Lúc đến gần mới nhìn rõ thì ra là thái hậu, thập vương gia...
Nhiếp chính vương xoay người xuống ngựa, tự mình đến hành lễ đơn giản với Thái hậu.
Rồi sau đó, chàng bước đến trước một cỗ xe ngựa, mời Bắc Đế và Vân Tử Lạc xuống xe.
Nhiều năm trước Thái hậu cũng từng thấy mặt Bắc Đế chỉ là nhiều năm rồi cũng không gặp.
Bà ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ:“ Bắc Đế. Nhiều năm không gặp, thân thể ngài vẫn khỏe chứ”
Bắc Đế nhìn bà ta một cái, trong đầu cũng không ấn tương gì với bà ta.
Năm đó, ông ấy đến Kỳ Hạ, thái hậu cũng chỉ là một phi tần bình thương, với tính cách cao ngạo của mình Bắc Đế đương nhiên sẽ không nhớ rõ bà ta.
Nhưng ông ấy vẫn biết thân phận của bà ta.
“Thái hậu, đa tạ đã quan tâm”
Cháu gái bảo bối của ông ấy lại có liên quan đến Vân gia.
Đang lúc muốn quay đầu gọi nàng, thì Vân Tử Lạc đã tươi cười bước đến, gương mặt xinh đẹp của nàng không hề mang mạng che mặt, nàng ôm giáng Linh, cúi người hành lễ với Thái Hậu.
Vừa mới cúi người, một cánh tay mạnh mẽ kéo thân thể nàng lên.
“Lạc nhi, bây giờ thân phân của con đã là công chúa, cũng không cần hành lễ với người khác như vậy”
Bắc Đế tươi cười nói.
Công chúa hành lễ đương nhiên sẽ đơn giản hơn người khác.
Sắc mặt Thái hậu đại biến.
Bà ta không ngờ rằng, chuyện mọi người đồn đại lại trở thành sự thật.
Bắc Đế thực sự là mang Vân Tử Lạc trở về Kỳ Hạ.
Bà ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vân Tử Lạc, không nói gì.
“Lạc nhi tham kiến thái hậu cô cô”
Vân Tử LẠc cười ôn nhu, thuận miệng hành lễ bà ta.
“Mấy ngày qua Lạc nhi chơi vui không?”
Thái hậu kịp phản ứng lại, ôn hòa hỏi thăm nàng.
Vân Tử Lạc cười nhạt một tiếng:“ rất vui. Chuyến đi này thật sáng suốt, bằng không, Lạc nhi cũng không biết mình vẫn còn có ông ngoại”
Cách xưng hô thân mật của nàng như cảnh cáo bà ta, trong lòng bà ta không khỏi cảnh giác, nữ tử trước mặt bà ta tuyệt đối không phải là một con cừu non bà ta có thể tùy ý làm thịt được.
Nếu Vân Tử LẠc chống đối lại bà ta, bà ta sao không lo lắng cho được.
Một lúc sau, thái hậu che dấu vẻ khác thường, thong dong đưa Bắc Đế vào hoàng cung.
Bắc Đế không nghỉ ngơi, giờ phút này ông ấy rất muốn đến Vân phủ, đến 'nhà' Lạc nhi đã sống hơn mười năm nay.
Thái Hậu chần chừ một lúc, rồi khẽ mở môi nói: “ Ai gia sẽ đi cùng Bắc Đế”
Vì vậy, đoàn người đổi hướng, cùng với Nhiếp chính vương, phu thê Sở Hàn Lâm cùng đi đến Vân phủ.
Ban ngày, Vân phủ có vẻ trầm lặng, đột nhiên có người đến làm Vân phủ trở tay không kịp.
Ánh nắng nhạt chiếu khắp vân phủ,toàn bộ Vân phủ cả trại lẫn gái quỳ xuống trong sân lớn, đồng loạt hô vạn tuế.
Lúc nhìn vào, trước mắt chỉ là đỉnh đầu đen và đủ loại trâm cài.
“Bình thân”
Giọng Bắc Đế đầy nội lực.
Ánh mắt ông ấy lạnh lùng đánh giá người đàn ông ngồi trên xe lăn được hai tên thị vệ đỡ dậy, nhìn vào có thể thấy, nam nhân này gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng, huyệt Thái dương hai bên hơi nhô lên, vừa nhìn liền biết là người luyện võ.
Lúc này, ánh mắt ông ấy mang theo ý cười, ánh mắt ôn nhu hẳn lên.
“Phụ thân”
Vân Tử Lạc nhìn thấy Vân Kiến Thụ, vui vẻ gọi một tiếng, vội vàng bước qua đó.
Thái Hậu cùng phu thê Sở Hàn Lâm cũng bước đến, giới thiệu:“ Đây là đệ đệ của ai gia, trấn quốc tướng quân của Kỳ Hạ, Vân Kiến Thụ, phụ thân của Lạc nhi”
Vừa nói, ánh mắt bà ta vẫn như có như không quan sát Vân Tử Lạc.
Thực lòng, bà ta vẫn không thể tưởng tượng được, ông ngoại của Vân Tử Lạc lại là Bắc Đế Băng Thành lừng lẫy tam quốc.
Bà ta biết, thân phận mẫu thân của Vân Tử Lạc, Lâm Thanh Thanh không đơn giản, sau lưng nhất định có một thế lực ngầm nào đó, nhưng không ngờ rằng, Lâm Thanh Thanh lại là công chúa Bắc Đế Băng Thành, thân phận vô cùng tôn quý.
Mặc dù trước kia bà ta cũng biết Băng Thành có công chúa, nhưng không phải ai cũng biết tên của nàng là Thanh Thanh, mà chuyện nàng rời khỏi cung cũng được giữ kín, ai nghĩ rằng vị công chúa này lại trốn khỏi Băng Thành.
Đang suy nghĩ, Bắc Đế đã trầm giọng nói với Vân Kiến Thụ:“ Vân tướng quân chớ đa lễ, ông đã dưỡng dục chiếu cố cháu gái của trẫm, lần này trẫm đến đây là muốn đa tạ ông”
Vân Kiến Thụ chấn động đến ngây người, ông ấy ngẩng đầu nhìn Bắc Đế, rồi lại nhìn Vân Tử Lạc, nhất thời không nói nên lời.
Lời đồn có truyền đến kinh thành, ông ấy mặc dù nghe qua, nhưng lại không ngờ sự thật lại kích thích tới vậy.
Cháu gái của trẫm...
“Bắc Đế, thì ra ngài là phụ thân của Thanh Thanh...”
Giọng Vân Kiến Thụ hơi run, nhìn thấy Bắc Đế sải bước đi về phía cửa chính, ông ấy liền lệnh Vân Hằng đẩy mình qua đó.
Bắc Đế đến gần, ánh mắt lộ ra một tia ai thán, gật đầu nhẹ.
“Nó là con gái trẫm, là con gái duy nhất của trẫm”
Nói xong, ông ấy hài lòng nhìn về phía Vân Tử Lạc:“ Nó để lại cho Trẫm, một đứa cháu gái ta rất hài lòng, là tiểu công chúa của trẫm, hiện tại cũng là công chúa duy nhất của Băng Thành – Băng Lạc công chúa...”
Họ nói nhiều chuyện về nàng, về khả năng ca phú của nàng, về hiểu biết ngũ hành bát quái của nàng... càng nói Vân Kiến Thụ lại càng kích động, hận không thể đem những gì mình biết về nàng nói ra hết.
Vân Kiến Thụ nhìn gương mặt giống hệt Lâm Thanh Thanh, trong đầu ông ấy liền hiện lên những ký ức ngắt quãng về bà.
“Lạc nhi, chúng ta vào trong xem một lát”
Bắc Đế vuốt râu cười khẽ, ông chắp tay bước qua cửa chính Vân phủ.
Sau lưng, từng đoàn người cũng tiến theo vào.
“Nhị tỷ...” Vân Hạo lặng lẽ nắm tay Vân Tử Lạc, vẻ khiếp sợ trên gương mặt vẫn còn.
Bắc Đế... người này đệ ấy cũng chỉ mới đọc qua trong truyền thuyết, đó lại là ông ngoại của Nhị tỷ?
“Hạo nhi, nhiều ngày không gặp, đệ gầy đi rồi”
Vân Tử Lạc bước chậm lại, hai mắt nhìn đệ ấy, oán trách, nói.
Vân Hạo khẽ nhếch cánh môi.
Vân Tử Lạc kéo tay đệ ấy, mắt nhìn về phía trước, thẳng lưng muốn tiến lên, thì Nhiếp chính vương đứng bên cạnh đã cản nàng lại.
Chàng trầm giọng nói:“ Lạc nhi, chuyện băng quả, không cần nói vội”
Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn chàng.
Nhiếp chính vương hỏi ngược lại Vân Hạo:“ Sư phụ đệ đâu?”
Vân Hạo gãi gãi đầu:“ Vừa rồi nghe được chuyện Bắc Đế tới, ông ấy nói muốn tới Túy Vân Lâu có việc, rồi rời đi rồi”