“Bây giờ không thể vào đó” Vân Tử Lạc cũng không biết rõ quân doanh thời cổ đại thế nào, nhưng nàng biết Sở Tử Uyên rõ hơn nàng.
“Không thể” Sở Tử Uyên thấp giọng nói bên tai nàng, “ Kỷ cương quân đội Nhiếp chính vương cực kỳ nghiêm ngặt, muốn vào trong thám thính tình hình, là chuyện vô cùng khó khăn“.
Nói xong, hắn khẽ thở dài.
“Vậy giờ chúng ta làm gì? Ngồi đây sao?” Vân Tử Lạc tức giận.
Không phải là tính tình nàng nóng nảy, mà là chuyện này có liên quan tới người nàng ngày đêm mong nhớ, may mà nàng kịp bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn có một ngọn lửa không thể nào dập tắt được.
Ý, chàng sẽ không làm như vậy! Bình tĩnh, Vân Tử Lạc, mày phải bình tĩnh...
Sở Tử Uyên cúi đầu nói kiên định: “ Chờ, bây giờ chỉ có thể chờ“.
Nói xong hắn ngẩng đầu, nhìn những ánh mấy sắp sửa che lấp trăng, nói thêm: “ Cách canh năm không lâu, ở triền núi“.
Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, trên triền núi một nhóm lính đang đổi ca.
Một tiếng gà rừng từ xa vọng đến, ngọn lửa trên triền núi cũng được dập tắt.
Tiếng tù và thổi, tất cả các lều đều vang lên tiếng sột soạt.
“Binh lính rời giường“.
Sở Tử Uyên vừa mới dứt lời, Vân Tử Lạc phía trước như hoa cả mắt.
Một thân ảnh màu đen cao lớn từ lều chính bước ra, Nhiếp chính vương mặc trường bào màu đen mạ vàng, hai tay chắp sau lưng, đứng một chỗ, Quỷ Hôn đứng bên cạnh đang thấp giọng nói gì đó.
Tay Vân Tử Lạc nắm chặt ngọn cỏ dài bên cạnh, tim đập loạn nhịp, miệng lưỡi cũng khô đắng.
Dự cảm xấu của nàng càng lúc càng mãnh liệt.
Một lúc sau, Quỷ Hồn rời đi, Nhiếp chính vương xoay người, khom lưng đi vào lều chính.
Chỉ một chốc sau, Quỷ Hồn trở lại, phía sau bốn tên lình đang mang một người tóc tai rũ rượi, toàn thân dính đầy máu, sắc mặt ai ai cũng phải khiếp sợ.
Tâm tư Vân tử Lạc không khỏi chùng xuống, vừa muốn đứng dậy đã bị Sở Tử Uyên nắm chặt tay phải.
“Lạc nhi! Chớ manh động! Đợi một lát nữa“.
Đôi mắt phượng của Sở Tử Uyên cũng tối lại nhìn về hướng đó,
Vân Tử Lạc mở to đôi mắt hạnh nhìn về phía đó, nàng không thể nhìn lầm được, bộ quần áo trên người kia, cả đôi giày và cả dáng người kia.. Không phải Vân Kiến Thụ thì còn là ai?
Khoảng cách xa như vậy, cũng không thấy rõ mặt của Vân Kiến Thụ, chỉ có thể nhìn thấy hai cánh tay đang vô lực rũ xuống hai bên, bộ dạng đó, chắc chắn là hai cánh tay đã gãy.
Tim Vân Tử Lạc như bị siết lại, đau lòng không thôi, tay cũng nắm thành đấm, trên mặt toàn là lãnh ý, đôi mắt hạnh cũng toát lên vẻ sát ý.
Lạnh như băng, lạnh như băng, lòng nàng giờ lạnh như băng!
Giờ là sáng sớm đầu mùa hè, nhưng toàn thân nàng bây giờ lạnh như băng.
Nàng còn nhìn được bóng dáng đó đi vào lều chính.
“A” Một tiếng, Vân Tử Lạc chau mày, phóng lên phía đó.
“Lạc nhi!” Sở Tử Uyên lo lắng giữ nàng lại, nhưng lại bị Vân Tử Lạc gạt tay, nàng đã chay nhanh về phía triền núi.
Sở Tử Uyên thót tim, muộn chạy đuổi theo, nhưng vừa bước được vài bước đã thu chân lại.
Vân Tử Lạc giống như phát điên, mái tóc dài sớm đã không thành búi, rơi xuống hai vai, mạng che mặt bị thôi bay lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, ánh mặt lạnh như băng.
“Kẻ nào!”
Một loạt tiếng bước chân từ bốn phía vang lên.
Nhưng khi đám lính này nhìn thấy gương mặt khuynh nước khuynh thành của Vân Tử Lạc thì ai nấy đều ngẩn ngơ.
Vân Tử Lạc vọt lên trên, nắm chặt Tuyết sát trong tay, không nói lời nào, đem đám binh lính đang há hốc mồm phía trước đánh ngã lăn xuống đất.
“Tránh ra” Nàng quát lớn, lửa giận lúc này đã như thủy triều lên.
“Chặn cô ta lại” Một tên lính thẹn quá hóa giận.
Vân TỬ Lạc đá một đá, tên kia lăn đùng ra đất, tuyết sát cũng không chút lưu tình chĩa về phía bọn họ.
Tiếng động bên ngoài hiển nhiên đã kinh động đến người khác, hai thân ảnh từ lều chính xông ra, một trái một phải tân công về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc híp mắt lại, nàng nhìn thấy là Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình, nhưng ra tay cũng không chút lưu tình nào.
Ngược lại Quỷ Hồn và Quỷ Hình khi nhìn thấy Vân Tử Lạc thì đều ngẩn ra.
Trước mắt là người con gái dung mạo tuyệt sắc như tuyết đầu mùa, da dẻ trắng mịn, thoát tục không giống người trần.
Bọn họ căn bản không nghĩ đến người con gái này cùng Vân Tử Lạc có liên quan đến nhau, cho nên cũng không biết nữ nhân tuyệt sắc trước mắt mình là ai, chỉ là cảm thấy nhìn rất quen mắt.
Cộng với thường ngày, hai người họ cũng không chú ý đến quần áo của Vân Tử lạc,lại thấy nàng đang hướng về phía mình ra tay, theo bản năng cũng phản kích lại.
Sắc mặt Vân Tử Lạc càng tối hơn: “ Tránh ra cho ta!“.
Giọng nói trầm lạnh vang lên làm cho Quỷ Hồn và Quỷ Hình ngây dại, hai người họ không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt khiếp sợ nhìn Vân Tử Lạc, đầu óc cũng trống rỗng.
Lều chính được kéo lên, thân ảnh màu đên bay từ trong lều chính ra, lông mày Nhiếp chính vương nhíu chặt, lạnh lùng quát: “ Quỷ Hồn, Quỷ Hình dừng tay“.
Toàn thân Quỷ Hồn, Quỷ Hình chấn động, theo hai hướng tránh ra.
Binh lính cũng rẽ thành một lối đi.
Mũi chân chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, rất nhanh đã bay đến trước mặt Vân Tử Lạc, lông mày càng nhíu chặt hơn, đôi mắt phượng u ám, sắc mặt cũng không tốt, nhưng nhiều hơn là áy náy.
Vân Tử lạc hơi ngẩn cằm kên, đôi mắt hạnh lại thoáng qua vẻ phức tạp nhìn Nhiếp chính vương một cái, rồi chạy nhanh về phía lều chính.
“Vương gia“.
Một đám binh lính kêu lớn, muốn ngăn cản nàng lại.
Lều chính không phải nơi người bình thường có thể vào được.
Nhiếp chính vương chỉ quay đầu, ánh mắt lạnh như băng quét về phía bọn lính đó, cả đám lính yên lặng không dám lên tiếng nữa, chỉ trơ mắt nhìn Vân Tử Lạc đi vào trong lều chính.
Vừa vào trong, mùi màu tươi nhàn nhàn lẫn mùi thuốc xộc thẳng vào mũi.
Ánh mắt Vân Tử Lạc tìm kiếm xung quanh, chỉ nhìn thấy Vân Kiến Thụ đang yếu ớt nằm trên gường, bên cạnh đang có một tên lính chuẩn bị bôi thuốc cho ông.
Một nửa quan phục phía trên người Vân Kiến Thụ gần như được cởi ra, khắp da thịt đều là vết roi, sự thật ngay trước mắt, quả nhiên là bị chịu cực hình.
Vân Tử Lạc hít một hơi lạnh, đáy lòng đau rút, cảm giác được bước chân cũng nặng nề.
“Cha..” Nàng bước đến bên cạnh Vân Kiến Thụ, ngồi xổm xuống,, giọng nói run rẩy.
Dưới ống tay áo,, tay nàng đã nắm chặt thành đấm.
Tên lính kia nhìn thấy nàng cũng ngẩn người ra, dừng động tác trên tay, lại nghe phía sau có tiếng động, hắn liền ngẩng đầu, thấy Nhiếp chính vương đang tiến vào.
Vân Kiến Thụ nghe thấy nàng gọi, khẽ nâng mắt lên, thấp giọng lẩm bẩm:“ Lạc nhi, sao con lại ở đây?”
Nghe được giọng nói của ông, tâm tư Vân Tử Lạc cũng yên tâm hơn không ít, nhưng vẻ mặt lại càng lạnh hơn.
“Bọn dùng cực hình với cha?”
Nàng khẽ nhấp đôi môi đỏ mọng, hỏi rõ ràng từng chữ.
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng trào ý cười khổ, khẽ thở mấy hơi.
Vân Tử Lạc chậm rãi đứng dậy, quay dầu, ánh mắt càng tối hơn, sắc bén nhìn về phía Nhiếp chính vương đang đứng cách đó không xa.
Nàng im lặng không lên tiếng, rõ ràng đang chờ đáp án của vấn đề này.
Mày Nhiếp chính vương khẽ run lên, thấp giọng nói: “ Lạc nhi, ra đã ra lệnh, không cho bất cứ kẻ nào đụng đến Vân tướng quân, nhưng mà..”
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiến, ánh mắt không còn một chút ấm, trào phúng trả lời: “ Nhưng mà, cha ta lại bị thương thành như vậy!”
Sắc mặt Nhiếp chính vương thống khổ, nói: “ ta cũng vừa mới biết chuyện này, Lạc nhi, ta xin lỗi, nhưng người dùng hình đó, sáng sớm hôm nay hắn đã thắt cổ tự tử trong quân doanh rồi“.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu nhìn trời, cười lạnh, sau khi cười xong, trên khuôn mặt tuyệt mĩ là một mảnh ảm đạm.
“Nếu như chàng không bắt cha ta, làm sao xảy ra chuyện này! Nếu như chàng bảo vệ tốt ông ấy, làm sao xảy ra chuyện này!“.
Vân Tử Lạc không nói thì thôi, vừa nói, giọng nàng cũng đột nhiên cao hẳn lên, cả người đều kích động.
“Hách Liên ý, uổng công ta tin tưởng chàng như vậy! Chàng thế nhưng lại dấu ta đi bắt cha ta! Ta thật không ngờ, chàng là người hai mặt như vậy, một mặt còn cùng ta như thế, mặt khác lại đi bắt cha ta! Quả nhiên trong lòng chàng, quyền lực mới là thứ quan trọng nhất“.
Nhiếp chính vương nghe nàng mắng sắc mặc lúc trắng lúc đen thay đổi liên tục.
Chàng giật giật môi lại không nói gì thêm, chàng chỉ ân hận tay nắm chặt thành quả đấm, hung hăng nện một đấm vào trán mình.
Chàng có thể nói gì đây?
Vân Kiến Thụ ở ngoài cảnh dương trấn tuyển binh, ngầm củng cố lực lượng, tọi trạng rành rành trước mặt, lại trước mặt chàng bày ra vẻ vạn kiếp bất phục.
Lần này, chàng tới Trấn Cảnh dương, áp chế Vân Kiến Thụ, chỉ lấy ông ta làm mồi nhử, hòng cảnh cáo thế lực đằng sau.
Vân Kiến Thụ là cha ruột của lạc nhi, chàng làm sao có thể động đến ông ấy, nhưng chàng cũng tuyệt đối không thể để người khác không xem mình ra gì.
Chỉ là, chàng rõ ràng đã dặn dò quân lính trong giữ Vân Kiến Thụ không được đụng đến ông ấy, nhưng tối hôm qua, lại có người dám dùng cực hình, lúc rạng sáng nay bị người ta phát hiện, tên đó đã thắt cổ tự tử.
Nhưng lúc đó Vân Kiến Thụ hấp hổi, trọng thương cũng rất nặng.
Vân Tử Lạc oán hận nhìn Nhiếp chính vương, trong lòng phức tạp, không muốn nói gì nữa, càng không muốn nhìn mặt chàng nữa.
Nàng quay đầu nhìn Vân Kiến Thụ đang hấp hối, đầu óc rối tung.
“Lạc nhi, ta cho Vân tướng quân dùng thuốc, mấy lọ thuốc này thực sự rất tốt, nên... Sẽ nhanh khỏe thôi!”
Nhiếp chính vương lấy một chai thuốc trong tay tên lính lúc nãy, dè dặt nói.
Vân Tử Lạc chỉ hừ nhẹ một tiếng,lấy tay bắt mạch cho Vân Kiến Thụ.
Mặc dù nàng không tinh thông y thuật nhưng quanh năm vào sinh ra tử, mấy thử vọng, văn, vấn, thiết nàng cũng có biết.
Biết rõ thân thể Vân Kiến Thụ hiện tại không có gì nghiêm trọng, chỉ là ngoại thương, còn nội thương cũng không có gì đáng lo ngại.
Vân Tử Lạc thở dài, sắc mặt như hàn băng,nàng quay đầu lại, giọng nói lạnh như băng: “ Không nhọc công Nhiếp chính vương quan tâm!”
Nói rồi, nàng xé rách tấm chăn xanh trên giường, quấn quanh người Vân Kiến Thụ, nghiêng người một cái, cầm lấy hai tay Vân Kiến Thụ, động tác nhẹ nhàng đem Vân Kiến Thụ cõng trên lưng.
Chỉ là vóc người Vân Kiến Thụ cao lớn, mặc dù nàng có thể cõng được, nhưng cũng đã cố hết sức.
Thân thể này tuy rất linh hoạt nhưng dù sao cùng không được rèn luyện như nàng ở kiếp trước.
“Lạc nhi“.
Giọng nói Nhiếp chính vương run run, đau lòng vô cùng, trái tim như bị dao nhọn cắt qua, máu chảy đầm đìa.
Chàng bước đến vài bước, đón lấy Vân Kiến Thụ.
“Đừng đụng vào ta” Vân Tử Lạc ngẩng đầu, quát chàng.
Nhiếp chính vương cắn chặt răng, không để ý đến lời của nàng, nầng tay lên đã áp chế được hai vai Vân Tử Lạc, đón lấy Vân Kiến Thụ từ trên lưng nàng.
Vân Kiến Thụ trợn to hai mắt, ánh mắt tán loạn, hành động cùng lời nói của Nhiếp chính vương cùng Vân Tử LẠc đều đập vào mắt ông, ông cũng không khỏi trầm tư.
Nhìn gương mặt Vân Tử Lạc vẫn còn quật cường, giọng của chàng không khỏi ngậm ngùi: “ Lạc nhi, ta sẽ đưa ông ấy trở về Vân phủ an toàn. Quỷ Hồn, Quỷ Hình hộ thống Nhị tiểu thư“.
Nói xong chàng mới chậm rãi buông hai tay đang giữ vai nàng, phi thân ra ngoài.
Chàng biết rõ, chàng tuyệt đối sẽ không có cơ hội cùng Vân Tử Lạc quay về.
Quả nhiên, Vân Tử Lạc tức giận muốn đuổi theo, lại bị Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình liên thủ ngăn lại.
“Nhị tiểu thư, xin hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của Vương gia” Quỷ Hồn nhìn thấy chủ nhân như vậy không khỏi đau lòng, hắn chí ít đã nhìn thấy chủ nhân bi thương như vậy, đó là đau khổ xuất phát từ nội tâm.
Quỷ Hình cũng vội vàng giải thích: “ Tối hôm qua người kia lạm dụng cực hình xong, sau đó thắt cố tự tử, khẳng định là không phải lệnh của vương gia“.
Vân Tử Lạc hừ lạnh, nhưng trong lòng cũng ủ dột vô cùng.
Đi sau Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình, lúc này Vân Tử LẠc mới nhớ tới Sở Tử Uyên bị nàng bỏ lại sau bụi cỏ, cũng không đánh tiếng gọi, mà trực tiếp đi về phía bụi cỏ.
Lúc đến đó, phía sau bụi cỏ đã trống không, Sở Tử Uyên cùng bạch mã đã không còn ở đó.
Đưa mắt nhìn đi, cũng không có dấu vết, nhưng lại nghĩ chắc huynh ấy sợ ở đây đây lâu không tiện, nên đi trước.
Vân Tử Lạc cũng không để ý nhiều, tâm tư nàng hiện giờ chỉ nghĩ đến chuyện Nhiếp chính vương bắt giữ Vân Kiến Thụ,
“Nhị tiểu thư, cô tìm gì vậy?”
Quỷ Hồn đã chạy theo đến mặt đầy nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, đi thôi!”
Vân Tử Lạc trầm giọng nói, lúc này Quỷ Hình cũng đã đánh xe ngựa đến.
TRên đường trở về Kỳ Hạ, Vân Tử Lạc không nói một lời nào.
Quỷ Hồn và Quỷ Hình muốn nói giúp Nhiếp chính vương vài câu, hòa hoãn mối quan hệ của hai người, lại bị vẻ mặt lạnh lùng của Vân Tử Lạc chặn giọng.
Hai người họ cũng biết rõ tính tình của Vân Tử Lạc, nên cũng không dám mở miệng nói gì thêm.
Suốt dọc đường, hai người đều suy nghĩ một vấn đề, vết sẹo đen trên mặt Nhị tiểu thư mờ đi nhanh như vậy! Nhất định là nhở chủ nhân. Bọn họ cũng không ngờ mình bị lừa lâu như vậy,
Nhớ đến gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Vân Tử Lạc, Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình có chút không quen. Trong lòng lại không khỏi suy nghĩ.
Chủ nhân biết trước mặt như tiểu thư ư?
Không ngờ ánh mắt của chủ nhân lại tinh tường như vậy nha!
Vân nhị tiểu thư dung mạo tuyệt thế, da dẻ lại trắng hơn tuyết, khí chất xuất trần, cùng với nữ nhân xấu xí trong lời đồn đại không có nửa điểm tương đồng.
Cái gì mà đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ Vân Khinh Bình, so sánh với Vân nhị tiểu thư, lại còn nhiêu hơn một phần tục khí, thiếu ba phần xuất trần! Ở đâu có giống nhau mà so sánh.
Haizz, đúng là chủ nhân nhãn lực tinh tường!
--
Trở lại Kỳ Hạ, Vân Tử Lạc vội vàng chạy tới Vân phủ.
Trong phòng chính vở nội viện có không ít người, ai nấy đều yên lặng, vẻ mặt lại lo lắng.
Phòng chính truyền đến tiếng khóc của Chu thị.
Vân Tử Lạc vội tách đám đầy tớ đi vào phòng, vén mành nội thất lên, thấy Chu thị đang đứng cạnh bên giường lớn, hai tay đang cầm khăn tay, hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Kiến Thụ đang nằm trên giường.
Mà Nhiếp chính vương một thân áo bào đen, đang đứng cuối giường, lúc Vân Tử Lạc đi vào, vừa lúc chàng vừa bôi thuốc xong, đang đứng dậy vỗ cỗ tay.
Vân Kiến Thụ bôi thuốc xong, trên người mang bộ quần áo lục màu trắng, yên tĩnh nằm trên giường.
Sắc mặt Vân Tử Lạc trong nháy mắt liền trầm xuống.
Nhiếp chính vương nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ, chàng do dự hồi lầu, rồi mới xoay người rời đi.
--
Bảo Đức cung..
Nhiếp chính vương vừa vào đến phòng của mình, cảnh trước mắt như sáng hẳn lên, chàng khiếp sợ ngẩng đầu quan sát xung quanh mới phát hiện ra bài trí trong phòng đều được thay đổi hoàn toàn.
Chàng chau mày, không khỏi lạnh giọng quát lớn: “ Người đâu!”
Quỷ Mị vội vàng chạy vào.
Tất cả đồ cùng mày đen đều bị thay bằng màu trắng hoặc màu đỏ, nhất là giường lớn, tấm trải giường màu đen không thấy đâu, mà thay vào đó là một tấm trải thêu hoa nho nhã..
“Vương gia..” Quỷ Mị vội vàng tiến đến, trong lòng không khỏi kêu thầm, quả nhiên là không ổn, không ổn!
Năm trước Cảnh hoa vương vào kinh thăm chủ nhân, thừa dịp chủ nhân không có trong phhur, đem thay tấm trải giường màu đen, thay bằng một cái màu sắc, nhưng đồ dùng cũng không động vào.
Chỉ vẻn vẹn đổi tấm trải giường, nhưng lúc vương gia về phủ đã vô cùng giận dữ, đương nhiên vương gia không dám nói Cảnh hoa vương phi, chỉ đem bọn họ ra giáo huấn một trận.
Sau đó, chiếc giường màu đen kia lại trở lại.
Nhiếp chính vương nghiêng đầu nhìn Quỷ Mị, không chở Quỷ Mị nói, chỉ là nhìn sắc mặt Quỷ Mị cũng có thể biết được vài phần.
Chàng ngẩn ra, vậy là sao? Không phải mẫu phi đến đây chứ??
Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hô hấp chàng lập tức gấp gáp, giọng nói đã không giữ được bình tĩnh: “ Là, là nàng?”
Trong thiên hạ này, lại có người khác dám ở trong tẩm cung của chàng làm càn sao?
Dù là mẫu phi cũng không dám làm như vậy.
Quỷ Mị vội vàng gật đầu.
Nhiếp chính vương vội vàng quay đầu, một lần nữa đánh giá cách bài trí trong phòng.
Lập tức có hai loại tâm tình.
Không có cách nào kìm hãm được sự ngọt ngào trong lòng, nhìn lại mấy thứ gia cụ đã thay đổi kia, thực sự lại thấy rất thuận mắt nha!
Nhất là tấm trải giường thêu hoa kia, làm cho tâm tình chàng càng kích động hơn.. Lạc nhi đổi tấm trải giường, nàng đã coi chiếc giường kia thành giường của nàng rồi sao?
Trong lòng chàng vô cùng hưng phân, đó là giường của bọn họ nha, giường chỉ thuộc về chàng và Lạc nhi!
Nhưng không đầy một lúc sau, lòng chàng lại chua xót cùng hối hận, nhớ tới vẻ mặt lãnh đạm của Lạc nhi, chàng hận không thể đâm cho mình mấy dao...
“CHủ nhân, phải đổi lại chứ a?” Quỷ Mị thấy sắc mặt Nhiếp chinh vương biến đổi, thấp giọng hỏi.
“Không, cứ để như vậy” Giọng nói Nhiếp chính vương khàn khàn, kiên định lặp lại một lần nữa: “ Không đổi, về sau cứ để như vậy!”
Mặc dù đã dự liệu trước được, nhưng Quỷ Mị vẫn không khỏi giật mình.
Hắn không thể tưởng tượng được, Trong lòng Chủ nhân Vân Nhị tiểu thư quan trọng đến thế nào,nhưng lại quan trọng hơn cả Cảnh hoa vương phi sao?
Nhiếp chính vương nói xong cũng rồi khỏi tẩm cung, trong lòng chàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất đang ầm ĩ thúc dục, chàn muốn gặp Lạc nhi, muốn thấy Lạc nhi của chàng!
Dù nàng có phạt chàng thể nào cũng được, đánh chàng, mắng chàng, giết chàng cũng được...
Vừa mới đi được một đoạn, từ xa đã thấy Quỷ Hồn và Quỷ Hình dẫn theo một đoàn người vội vã chạy đến.
“Vương gia, đây là thi thể của người tối hôm qua thắt cổ tự tử“.
Quỷ Hôn chỉ về cái cáng phía sau.
“Vương gia, Vân nhị tiểu thư cho người đến đón Đào nhi và đồ đạc”
Giọng điệu Quỷ Hồn lý nhí bổ sung.
Nhiếp chính vương ngẩn ra, khó chịu trong lòng ồ ạt tiến đến, ánh mắt liếc về phía thi thể đang được che vải trắng, trong đầu chàng dần dần sáng tỏ.
Chàng trầm giọng hỏi: “ Lạc nhi làm sao biết được chuyện ở Cảnh dương trấn, nàng làm sao đến đó được?”
Quỷ Mị ở phía sau vẻ mặt như phạm lỗi cúi gằm xuống.
“Đi điều tra”
Nhiếp chính vương trầm giọng phân phó.
“Dạ:.
--
Quân doanh Cảnh dương trấn, lại khôi phục là luyện tập như bình thường, chỉ khác là, ở đây đã được Nhiếp chính vương khống chế.
Ở một khu rừng trong vùng ngoài kinh thành, một thân ảnh màu trắng cao lớn đưa lưng về tên lính phía sau.
Tên lính kia cúi đầu thở dai: “Lý Tứ thật vất vả mới dám dùng cực hình... nhưng lại không có người tương trợ...”
Nam nhân áo trắng hừ nhẹ một tiếng: “ Chết cũng có chỗ đáng, lựa chọn làm nội gian cũng sẽ nghĩ đến có ngày phải chết? CHỉ là có người chết lại năng như thái sơn, có người chết cũng không một chút tác dung...”
Tên lính kia lập tức thay đổi bộ mặt, giơ tay thể:“ Thuộc hạ nhất định sẽ tận trung hết sức...”