Thân ảnh màu trắng chậm rãi quay đầu lại, lộ ra gò má, đúng là Sở Tử Uyên.
Hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt phượng xẹt qua tia ảm đạm, lầm bẩm nói: “ Đáng tiếc...”
Bầu trời xa xăm, một áng mây lững thững bay tới.
Đáng tiếc điều gì đây?
Đáng tiếc không giết được Vân Kiến Thụ sao?
Vân Kiến Thụ là người của Sở Hàn Lâm, là cánh tay phải của Tứ ca, là kẻ thù lớn nhất trên con đường hắn lựa chọn, là người uy hiếp trực tiếp tính mạng hắn.
Lúc này, vừa hay Nhiếp chính vương cũng âm thầm theo dõi Vân Kiến Thụ, cũng là cơ hội tốt của hắn.
Người hắn phái đi trà trộn vào quân doanh của Nhiếp chính vương dùng cực hình cũng đã có nhiều năm làm mật thám. Nhưng đến cuối cùng, hắn lại mềm lòng.
Người đó, lại là phụ thân của Lạc nhi.
Nếu Lạc nhi mất đi phụ thân mình, muội ấy nhất định sẽ rất đau lòng.
Kế hoạch thay đổi, hắn chỉ muốn Vân Kiến Thụ không còn khả năng chiến đấu, nhưng vẫn muốn giữ lại mạng cho ông ta.
Sở Tử Uyên bất đắc dĩ thở dài.
Dù như thế nào, Nhiếp chính vương bắt giữ Vân Kiến Thụ cũng là sự thật, cho Lạc nhi nhìn thấy cũng không tính là lừa gạt muội ấy.
Dù sao, Nhiếp chính vương làm chuyện này cũng là lừa gạt muội ấy.
Như vậy với một người lừa gạt Lạc nhi, hắn còn có tư cách gì ở bên cạnh muội ấy.
--
Trong Bảo Đức Cung, Nhiếp chính vương đang xử lý chuyện cực hình đó, việc đi Vân phủ vị hoãn lại, càng đêm đầu óc chàng cũng càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Giờ chàng đi Vân phủ, biết nói với Lạc nhi cái gì đây?
Nói Vân Kiến Thụ không phải là chàng bắt?
Nhưng đích thực là chàng bí mật theo dõi Vân Kiến Thụ, giấu giếm Lạc nhi, việc này, chàng quả thực nói không được.
Mà Vân Kiến Thụ bị trọng thương cũng do chính mình bảo vệ không tốt mà sinh ra cơ sự, cũng là do chàng sai.
Nghe được tin tức Quỷ Mị bẩm báo, chàng cũng không nghĩ đơn giản chỉ là tên kia mượn việc dùng cực hình để trả thù Vân Kiến Thụ.
Xem ra, người đó rất có thể là mật thám.
Nếu là mật thám, vậy hắn nhất định do Sở Tử Uyên phái đến.
Chỉ là, người đã chết, cũng không có chứng cứ... Nhưng chàng nghĩ, Lạc nhi lẽ nào không có tin tưởng mình sao?
--
Vân phủ
Vân Tử Lạc ngồi bên cạnh Vân Kiến THụ, nhìn phụ thân đang ngủ say, ánh mắt lại không có tiêu điểm.
Một loạt tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài vọng đến, Chu thị vốn đang nghỉ ngơi bên ngoài cũng vội vã chạy vào, nói: “ Thái hậu đến đây”, đám đầy tớ đều ngừng việc đang làm, đứng xếp thành một hàng bên cạnh tường.
“Thái hậu giá lâm! Tứ vương gia giá lâm! Tứ vương phi giá lâm!”
Giọng tiểu thái giám lanh lảnh hô to.
Vân Tử Lạc cũng đứng dậy, đi xuống khỏi giường.
Tấm rèm treo vang lên tiếng lích kích, thái hậu được dìu vào trong, trong mắt cũng rơm rớm nước.
“Kiến Thụ... Thân thể thế nào rồi? Bị thương không cần hành lễ“.
Chu thị vội vàng tiến lên dìu một tay thái hậu, đỡ bà ta ngồi xuống giường, khóc lóc thương thế của Vân Kiến Thụ.
“Cha”
Vân Khinh Bình từ phía sau Thái hậu đi tới, ánh mắt khủng hoảng nhìn chằm chằm vào Vân Kiến Thụ đang nằm trên giường, đưa tay lắc lắc cánh tay của ông, như muốn lắc cho Vân Kiến Thụ tỉnh lại.
Vân Tử Lạc nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, mặt không biến sắc bước lên ngăn nàng ta lại.
“Tỷ tỷ, khắp người phụ thân đều bị thương, đừng đụng phải miệng vết thương”
Vân Khinh Bình mang mạng che mặt, nhìn không rõ đôi môi nàng ta như thấp thoáng ý cười khinh miệt, nhưng từ cặp mắt ngoài mạng che kia có thể nhìn thấy tia địch ý và chán ghét với nàng.
Sở Hàn Lâm cũng bước lên, ánh mắt thâm trầm quét qua người vân Tử Lạc rồi mới bước đến bên giường Vân Kiến Thụ, chau mày.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt lạnh như băng, tay nắm chặt thành đấm: “ Hay cho lòng dạ độc ác của Nhiếp chính vương”
Tâm tư Vân Tử Lạc căng thẳng.
Sau khi Vân Kiến Thụ trở về, chuyện xảy ra ở Cảnh dương trấn đầy tớ trong phủ cũng người năm miệng mười, tự nhiên cũng truyền đến tai Thái Hậu và Sở Hàn Lâm.
Sắc mặt Thái Hậu có vẻ mệt mỏi như già thêm mấy tuổi.
Chu thị đã khóc không thành tiếng, “ Thái hậu, người nhất định phải làm chủ cho lão gia nhà chúng tôi”
Thái hậu liếc bà ta một cái, cũng không lên tiếng
Làm chủ? Nói dễ vậy sao?
Hiện tại bà ta cùng Nhiếp chính vương bằng mặt không bằng lòng, bà ta dồn hết tâm tư chỉ muốn đưa Sở Hàn Lâm lên làm hoàng đế, Nhiếp chính vương bà ta nhất định phải loại trừ, muốn làm việc đó phải dựa vào Vân Kiến Thụ.
Nếu như đối đầu trực tiếp với Nhiếp chính vương, bà ta còn có thể ngồi đây bày mưu tính kế được sao, Kiến Thụ cũng làm sao bị thương nằm một chỗ như thế này? Những chuyện này làm sao để cho Nhiếp chính vương biết được.
Nói bà ta làm chủ, chuyện này không làm được.
Nhiếp chính vương chưa ra tay là đang lo ngại Hàn Lâm và Bát vương gia, mà bà ta cũng đang bị Nhiếp chính vương khống chế, Nhiếp chính vương muốn bà ta chết canh ba, bà ta tuyệt không được chết canh năm.
Cho nên lúc này,ngoại trừ Sở Hàn Lâm và Vân Kiến Thụ, bà ta không còn ai khác nữa.
Nhiếp chính vương ra tay với Vân Kiến Thụ, chuyện này không sớm thì muộn, chỉ là bà ta cũng không ngờ, nó lại nhanh như vậy.
May mà Kiến Thụ còn giữ lại được mạng.
“Mẹ, cha đến cuối cùng là bị thế nào? Có thể khỏe lại được hay không?”
Vân Khinh Bình khóc lóc hỏi.
Chu Thị lắc lắc đầu, sắc mặt ảm đảm, nói: “ Đại phu nói, chỉ sợ là hai chân không chữa được, nửa đời sau này, ông ấy phải ngồi một chỗ“.
Vân Khinh Bình cảm thấy chếnh choáng, không thể thế được.
Cha ngồi một chỗ, sau này Vân gia biết trông cậy vào ai?Nhà mẹ nàng ta đã không có địa vị trong triều, mà thân phân của nàng ta...
Những lời chu thị Thái hậu nghe lại ra ý khác.
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
Làm sao có thế được? Nửa đời sau phải ngồi một chỗ?
Tim bà ta ớn lạnh, nếu thật sự như vậy, bà ta sẽ làm sao...
Ánh mắt Vân Khinh Bình ra vẻ đáng thương nhìn về phía Sở Hàn Lâm, lại phát hiện ra đôi mắt phượng của Sở Hàn Lâm lại chăm chú nhìn về phía Vân Tử Lạc đáng đứng cạnh đó, hô hấp nàng ta nhất thời hỗn loạn...
Tức giận trong lòng không khỏi trỗi dậy, Vân Khinh Bình cố đè nén đén đỏ cả mặt.
Nhưng giờ, nàng ta chỉ có thể đè nén tâm tình của mình, ra vẻ đáng thương hỏi: “ Hàn Lâm, y thuật của Viên Không Đại sư rất cao siêu phải không? Ông ấy còn giúp ta trị chữa trị mặt...”
Sở Hàn Lâm vội vàng rời ánh mắt khỏi Vân Tử Lạc, nghiêm giọng nói: “ Ừ, ta đã cho người đi hỏi rồi, chỉ là không biết ông ấy có đồng ý hay không, cho nên lúc nãy ta cũng không nói đến“.
Chi thị mừng rỡ trong lòng.
Vân Tử Lạc chỉ ngây ngốc nhìn Vân Kiến Thụ.
Hai chân không chữa được... Sao có thể như vậy!
Nàng gắt gao cắn môi dưới, không nói gì.
Kỳ thực, trong lòng nàng, nàng không tin Nhiếp chính vương dùng cực hình với phụ thân nàng.
Chàng đã nói, chàng đã phân phó không cho bất cứ kẻ nào đụng đến Vân tướng quân, chàng nói, người dùng cực hình đã thắt cổ tự tử, những lời đó, nàng đều tin tưởng.
Chỉ là việc chàng bắt giữ phụ thân mình, còn mình lại ngốc nghếch ở Bảo Đức Cung mong nhớ chàng,nàng cảm giác như mình bị lừa dối, cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào
Vân Tử Lạc ngồi trên ghế gỗ lên, tâm tư rối loạn, thái hậu nói gì nàng cũng không nghe được, chỉ máy móc gật gật đầu.
Một canh giờ sau, Viên Không đại sư đến.
Thái hậu lúc đó đã hồi cung trước, Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình cùng Vân Tử LẠc vân ở Vân phủ. Chu Thị nhiệt tình chu đáo pha trà để mời khách.
Viên Không đại sư vào phòng, tay chắp trước ngực, hành lễ với Sở Hàn Lâm trước rồi mới vào xem xét thương thế của Vân Kiến Thụ.
Vân Tử Lạc thấy Viên Không đại sự bước vào, cũng có tinh thần hơn, đứng dậy quan sát,
Vân Kiến Thụ đã tỉnh, ánh mắt lưu luyến nhìn qua con mắt hạnh của Vân Tử Lạc, để mặc cho Viên Không đại sư xem xét vết thương của mình, nhịn đau không nói gì thêm.
Vân Khinh Bình thấy ánh mắt của cha mình cứ dừng lại trên người Vân Tử Lạc, chỉ quét qua mình một vài lần, trong lòng đã chua xót, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì.
“Đại sư? Như thế nào?” Sở Hàn Lâm đứng bên cạnh trầm giọng hỏi.
Viên Không đại sư đứng dậy, thở dài nói: “ Lão nạp bất tài”
Vân Tử Lạc chán nản.
Vân Khinh Bình kinh ngạc một lúc, sau đó vội vàng hỏi: “ Đại sư, ngài xem mặt của ta, máu của cha ta có dùng được không?”
Viên Không đại sư lắc lắc đầu, “ Vừa rồi bần tăng cũng đã xem qua, tướng quân nhóm máu dương, mà đại tiểu thư lại có máu âm, nhóm máu không hợp nhau“.
Vân Khinh Bình hét chói tai, tay che miệng, nước mắt tràn mi.
“Đại sư, ý của ngài là mặt Bình nhi không thể chữa được”
Sở Hàn Lâm vội hỏi.
“Cũng không hẳn là vậy, nếu sau này tứ vương phi có con gái, có lẽ vẫn còn có thể cứu chữa được“.
Những lời này, không nghi ngờ gì nữa đã cho mọi người ở đó một tia hy vọng.
Vân Tử Lạc nhân lúc mấy người đó đang nói chuyện, liền vén mành đi ra phía ngoài.
Ánh mắt Viên Không đại sư luôn quan sát Vân Tử Lạc, nên lúc nàng đi ra cũng biết.
“Nhị tỷ!”
Vừa bước vài bước đã nghe Vân Hạo gọi.
Vân Tử Lạc gật đầu nhẹ, cũng không dừng bước, tiếp tục đi ra ngoài.
“Tiểu thư”
Đào nhi ở trong chính viện lo lắng đợi nàng, lúc đó cũng có không ít người làm trong phủ đứng đấy nghe ngóng tin tức.
“Lão gia thế nào? Có nặng lắm không?”
Vân Tử Lạc cười khổ một tiếng, chỉ nói một câu “ Không tốt lắm”, rồi dặn Đào nhi, “ Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung“.
“Vào cung? Dạ”
Đợi đến lúc Vân Tử Lạc ngồi lên xe ngựa, đi đến cửa hoàng cung cũng là lúc mặt trời xuống núi, sắc trời càng tối dần.
“Vân nhị tiểu thư“.
Lính ngự lâm giữ cổng cũng biết nàng, hết sức lễ phép ngăn lại hỏi nàng.
“Trong cung không có ý chỉ truyền nhị tiểu thư tiến cung, xin hỏi cô tìm ai sao?”
Vân Tử Lạc không lên tiếng, chỉ vuốt vuốt miếng ngọc bội trong lòng bàn tay.
Tên lình ngự lâm kia lấy làm kinh hãi, hắn chỉ nhìn thấy một chữ “Hách”, vội vàng cúi đầu, lùi ra phía sau: “ Mời nhị tiểu thư”
Vân Tử Lạc kéo màn xe xuống, trong lòng không khỏi than thở, nhìn miếng ngọc trong tay mình rất lâu, sau đó cẩn thận dùng khăn gói lại, nắm chặt trong tay.
Đến cửa nội môn, nàng xuống xe,không dùng kiệu mà đi trực tiếp đến Bảo Đức Cung.
Bên ngoài cửa cung, một tên cận vệ của Nhiếp chính vương nhìn thấy Vân Tử Lạc vừa mừng vừa sợ rối rít chạy về bẩm báo.
Chỉ một lúc sau, một bộ quần áo đen lướt như gió, Nhiếp chính vương mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên vui mừng chạy ra.
“Lạc nhi!”
Nhìn thấy vân Tử Lạc trước mắt, tâm tình đang kích động của chàng cũng bình tĩnh lại.
Sắc mặt người con gái nhàn nhạt, hàng mày hơi chau lại, toàn thân lộ ra vẻ chớ lại gần.
Đây là trạng thái Vân Tử Lạc kiếp trước làm sát thủ hay dùng để bảo vệ mình.
Giọng nói nàng uể oải: “ Chàng có biết hai chân của phụ thân ta thế nào không?”
Nhiếp chính vương sững sờ, đôi mắt phượng lóe lên tia phức tạp, đôi môi mỏng khẽ mở: “ Lạc nhi, chân của phụ thân chàng là gãy xương nghiêm trọng như mà vẫn có thể chữa được”
“Còn có thể chữa được?” Hai mắt Vân Tử Lạc sáng ngời: “ Chàng có thể chữa cho ông ấy?”
Nhiếp chính vương gật đầu, né tránh ánh mắt của nàng: “ Có thể, chỉ là mất thời gian, có thể là vài năm“.
Vân Tử Lạc có chút thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc lại vui sướng trở lại,
Dù sao cũng có thể chữa được phải hay không?
Mặc dù thời gian hơi dài, nhưng những bệnh mạn tính có bệnh nào không như vậy!.
Chưa đợi Vân Tử Lạc hỏi tiếp, Nhiếp chính vương đã nói: “ Nàng yên tâm, chân của ông ấy cứ giao cho ta, có thời gian ta sẽ giúp ông ấy“.
“Cảm ơn“.
Vân Tử Lạc nói cảm ơn một tiếng, nhìn chàng một cái, xoay người muốn rời đi.
“Lạc nhi..” Nhiếp chính vương bắt lấy cánh tay của nàng, vội vàng nói.
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng đẩy tay chàng ra, cũng không lên tiếng.
“Lạc nhi, ta không cho người dùng cực hình với ông ấy, nhưng mà, không bảo vệ được ông ấy, đây là lỗi của ta“.
Nhiếp chính vương chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Vân Tử Lạc nhìn chàng, nói: “ Ta biết“.
“Nàng biết?” Nhiếp chính vương kinh ngạc hỏi
“Nếu thực sự là chàng làm, ta tuyệt đối sẽ không tới đây tìm chàng, hơn nữa, ta cũng sẽ không bỏ qua cho chàng“.
Vân Tử Lạc nhìn sâu vào mắt chàng,nhàn nhạt nói, nhưng lại làm cho Nhiếp chính vương mừng rỡ không xiết.
“Lạc nhi, cảm ơn nàng đã tin tưởng ta”
Sắc mặt Vân Tử Lạc không có nửa điểm thay đổi,ánh mắt chưa thay đổi, lời nói đã khác: “ Nhưng mà, chàng không nên lừa gạt giấu giếm ta! Chàng dám nói, chàng không bắt cha ta sao? Chàng không có mục đích gì sao?”
Nhiếp chính vương im lặng, nhất thời không biết nói gì.
Chàng phải nói thế nào, chàng cùng Vân Kiến Thụ không thể cùng một thuyền, không phải ngươi chết thì phải là ta chết.
Chàng lỡ để Lạc nhi lựa chọn chàng hay phụ thân nàng kính trọng nhất sao?
Chàng lỡ đẩy người con gái chàng yêu nhất đến hoàn cảnh lựa chọn khó xử sao?
Đây không phải là điều chàng mong muốn.
Chàng chỉ nghĩ, nếu đem sự việc xử lý ổn thỏa, không để cho nàng bận tận, nhưng lại không ngờ, mọi chuyện lại không như mong muốn.
Chỉ là, thỏa hiệp vĩnh viễn sẽ không giải quyết được sự tình, chỉ có dứt khoát xử lý, mà chàng, lại không nỡ lòng để nàng đối mặt với điều đó.
Không gian trầm mặc, Vân Tử Lạc xoay người rời khỏi.
Ánh mắt Nhiếp chính vương thâm tình nhìn theo bóng lưng của nàng, nhưng cũng không đuổi theo.
Hiện tại dù có nói gì, kết cục cũng sẽ không vì vài ba câu của chàng hay nàng mà thay đổi được, quan trọng lại, phải dùng hay động để thay đổi kết cục...
--
Vài ngày tiếp theo, cả Vân Phủ như bị bao phủ bởi một tầng mây đen.
Từ sau hôm đó, Vân Tử Lạc cũng không gặp lại Nhiếp chính vương, cuộc sống của nàng lại quay lại nhàm chán như lúc vừa mới xuyên không.
Sở tử Uyên mang một đống thuốc bổ để Vân phủ vấn an Vân Kiến Thụ.
Vân Kiến Thụ từ chối không được, khóe miệng cười cười cảm ơn, nhưng Vân Tử Lạc có thể nhìn ra được, ông ấy rất miễn cưỡng.
Trong lòng nàng cũng không khỏi mờ mịt.
Trong đầu nàng lại nhớ đến câu nói của Nhiếp chính vương lúc trước: “ Không muốn, chỉ là tên đã lên cung, không bắn không được. ta không tranh giành, cũng không có đường lui“.
Hoàng thượng bệnh nặng như vậy, ngay cả Tiếu Đồng cải trang giả làm Hoàng thượng lâu như vậy mà cũng không bị ai phát hiện ra, Hoàng cung Kỳ Hạ nhìn thì yên bình nhưng thật ra lại như mạch nước ngầm sóng dội ầm ầm.
Tử Uyên nói phụ thân là người của Thái hậu, Nhiếp chính vương muốn loại trừ ông, nhưng nghĩ kỹ lại, phụ thân làm sao không suy nghĩ đến việc loại trừ Nhiếp chính vương.
Cho nên, ông mới nói mình tránh xa Hách Liên Ý ra một chút.
Nhiếp chính vương cùng Vân gia, có phải hay không nhất định là không đội trời chung?
Xe ngựa đi về phía tửu lâu Thành Đông, Vân Tử Lạc suy nghĩ đến nhập tâm vẫn không thể nghĩ ra được kết cục như thế nào.
Đột nhiên, xe ngựa đang chạy đột nhiên có chấn động, nhưng cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Ngựa Vân Tử Lạc theo quán tính lao về phía trước.
Một chân nàng giữ lấy thanh xa ngang, vừa ổn định lại thân hình, một bàn tay bên cạnh đã ôm chặt eo nàng, giọng nói Sở Tử Uyên ân cần vang lên bên tai: “ Đừng sợ!”
Rồi sau đó hắn hướng ra phía ngoài quát lớn: “ Đã xảy ra chuyện gì?”
Xe ngựa lại xóc lên xuống, Sở Tử Uyên cũng Vân Tử Lạc ngã ngổi ra phía sau,
GIọng phu xe bên ngoài nơm nớp lo sợ vọng vào: “ Là ngựa của Trường nhạc công chúa đang bị kích động đang chạy tới“.
Nhắc tới tên Trường nhạc công chúa, bầu không khí trong xe ngựa lập tức có chút lúng túng, tự nhiên Sở Tử Uyên lại khó xử nhất, hắn lập tức thu lại bàn tay đang ôm eo Vân Tử Lạc.
Hắn vén màn xe ra, thò nửa người ra ngoài.
“Tử Uyên“.
TRường Nhạc công chúa đang cưỡi một con ngựa lớn, hai tay đang siết chặt dây cương, miệng thở phì phò, trên mặt đã đỏ bừng một mảng.
Nhìn con ngựa phía trước, nhớ lại lần đi săn lúc trước Công chúa trường nhạc cưỡi ngựa, hắn chính mình dắt dây cương, khẽ vuốt ve đầu ngựa, tự nhiên làm con ngựa đang sợ hãi trở lại bình thường.
Sắc mặt Sở Tử Uyên hơi trầm xuống, mũi chân chạm nhẹ trên xe ngựa, thân thể đã bay ra ngoài.
Màn xe rơi xuống vừa che được Vân Tử Lạc đang ngồi phía trong.
“Công chúa, vừa rồi ngựa bị kích động?” Sở Tử Uyên đứng trước ngựa hỏi.
“Bị một con chó làm cho kích động” Trường nhạc công chúa giận dữ nói, nàng ta giang hai tay ra,“ Tử Uyên mau ôm ta, ta muốn xuống ngựa“.
Sở Tử Uyên mím đôi môi mỏng, cuối cùng cũng vươn tay ra, vững vàng ôm lấy Trường nhạc công chúa, đặt nàng ta trên mặt đất.
Trường nhạc công chúa liền đến xe ngựa liền bước đến, Sở Tử Uyên muốn cản lại, nhưng lại không có lý do, sắc mặt hắn có chút biến đổi.
Rém rèm xe lên, bỗng nhiên phát hiện trên xe ngựa của Bát vương gia còn có một người nữa, Trường nhạc công chúa lấy làm kinh ngạc.
Đợi đến lúc nhìn thấy người con gái đó, lại là Vân Tử Lạc mà nàng ta căm ghét, Trường nhạc công chúa phẫn nộ quát lớn: “ Vân Tử Lạc“.
Vân Tử Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần, đối với giọng nói cao vút của Trường nhạc công chúa cực kỳ khó chịu, đôi mắt hạnh mở lớn.
Sở Tử Uyên từ phía sau vội vàng bước đến, nói: “ Công chúa, Lạc nhi muốn đi tửu lâu Thành Đông, ta cũng vừa từ Vân phủ đi ra, đưa muội ấy đi một đoạn“.
Gương mặt Trường nhạc công chúa tức giận đến đỏ bừng, chỉ tay vào Vân Tử Lạc mắng: “ Vân Tử Lạc, cô là đồ hồ ly tinh! Còn bảo lần trước ở lầu Bán nguyệt không phải là ngươi, hôm nay bị bản cung bắt được! Ngươi lại không có vô sỉ, ngay cả Bát vương gia cũng dám dụ dỗ”
Vân Tử Lạc nghe, đối với câu cuối cùng của nàng ta cũng không nói gì.
Đoạt nam nhân...
Mắt nàng lẽ nào lại kém đến vậy, lại cùng Trường nhạc công chúa tranh giành đàn ông sao?
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng ý cười mỉa mai.
“Công chúa, ta cùng Lạc nhi chỉ là bằng hữu, công chúa đừng hiểu lầm muội ấy“.
Gương mặt Sở Tử Uyên đã tức giận đến xanh lét, lại cố nén giận không bộc phát ra ngoài.
Thấy Trường nhạc công chúa như người đàn bà chanh chua chửi bới khó nghe, trong lòng Sở Tử Uyên đã chán ghét đến cực điểm.
Nghe mấy lời nàng ta nói với Vân Tử Lạc đều mang ý lăng nhục, hơn nữa đều là chuyện không có lửa thì làm sao có khói, căn bản đều không có mấy chuyện đó, Sở Tử Uyên đã tức giận đến nổi cả gân xanh.
Nhưng mà, hắn cũng không thể nói Trường nhạc công chúa một câu.
Vân Tử Lạc nhìn thấy Sở Tử Uyên tức giận cùng khó xử, ánh mắt lóe lên ý não nề.
Nàng cũng không muốn làm cho Sử Tử Uyên phải khó xử, càng không muốn chấp Trường nhạc công chúa.
Nàng vén rèm xe bên phải, nhìn ra ngoài.
Trường Nhạc công chúa tức giận nói với Sở Tử Uyên: “ ta hiểu lầm cô ta, Tử Uyên, dù là người vô tâm, cũng nhìn ra cô ta có ý với chàng! Chàng đừng nói giúp cô ta”