Sau khi uống canh xong, Nhiếp chính vương ngồi xuống đầu giường, hỏi nàng có lạnh không, Vân Tử Lạc lắc đầu, từ lúc trở lại nguyên kinh, mấy ngày nay nàng đều chỉ ngủ.
Nhiếp chính vương thấy tinh thần nàng tốt, liền nhắc tới chuyện hôn sự của Diêu Linh Linh và Quỷ Mị.
Vì nàng bỏ đi cũng gần sáu tháng, cho nên mới ngày hôm nay nàng mới biết rằng Quỷ Mị và Linh Linh đã thành thân hai tháng trước.
Trên đường đi Vân Tử Lạc đã nghe mọi chuyện về Quỷ Mị, lúc nghe hết mọi chuyện, nàng không khỏi nhíu mày, thản nhiên nói: “Mặc dù bây giờ ta cũng không thể nào thích hắn được như trước kia, nhưng mà, Linh Linh đúng là đã gả cho người tốt, ta cũng chúc phúc cho muội ấy. Đáng tiếc rằng ta lại không thể nhìn thấy muội ấy được gả đi”
Nghĩ tới chuyện này nàng không khỏi tự trách mình, nàng không thể tận mắt nhìn thấy Linh Linh xuất giá, lại không thể nhìn thấy muội ấy sinh con, nếu tình thời gian, thì thời điểm muội ấy sinh cũng không cách thời điểm nàng sinh là mất, đây thực sự là điều nàng nuối tiếc.
Vì vậy, lúc này nàng mới xuống giườn, nói với Nhiếp chính vương:“ Ta tới thăm Đào nhi một chút, e rằng muội ấy sắp sinh rồi”
Lúc nàng đến nguyên kinh, liền có tin tức của Túy Vân Lâu, là Trường Thúc đã báo cho nàng biết.
“Nàng muốn đến Bát vương phủ?”
Nhiếp chính vương không đồng ý với chuyện này, đưa tay nắm tay nàng hỏi.
“Đào nhi sắp sinh, bộ dạng của muội ấy như vậy nếu ta không đến gặp thì muội ấy làm sao đến gặp ta được chứ?”
Vân Tử Lạc nói, khóe miệng cũng thoáng ý cười,rồi muốn bước xuống giường.
Nhiếp chính vương thấy nàng quyết định đi, cũng không còn cách nào khác để thuyết phục nàng, liền cười nói: “Vậy ta đi với nàng”
Vì bụng nàng đã lớn cho nên chàng cúi đầu mang hài cho nàng.
Bây giờ Vân Tử Lạc rất kho khom lưng, ở cùng với chàng khác biệt lúc ở với Sở Tử Uyên, Nhiếp chính vương không để cho nàng động tay bất cứ việc gì, cho dù là mang quần áo cũng là Tiểu Tiên giúp nàng, nếu không chàng sẽ phạt Tiểu Tiên.
Hai người lên kiệu đi về phía Bát vương phủ.
Nghe nói Nhiếp chính vương đích thân tới Bát vương phủ, bọn đầy tớ Bát vương phủ ai nấy đều căng thẳng, một truyền hai, hai truyền ba, rồi lan tin khắp toàn bộ vương phủ, chỉ một lúc sau Sở Tử Uyên cũng biết chuyện này.
Nhiếp chính vương tới đây? Vậy muội ấy cũng tới sao?
Hắn vội để tấy sớ sang một bên, vội vã ra tiếp đón.
MẶc dù thê tử của mình là Trường Nhạc công chúa bị Nhiếp chính vương hạ độc, lúc này hắn và Nhiếp chính vương bằng mặt không bằng lòng, nhưng mà dù sao hắn cũng phải ra mặt đại trượng phu mà ra đón tiếp.
“Bản vương không biết Nhiếp chính vương đại giá, không kịp đón tiếp từ xa, mang ngài lượng thứ”
Sở Tử Uyên chắp tay, vẻ mặt cung kính nhưng xa cách, ánh mắt hắn từ lâu đã chú ý đến kiệu ở phía sau, mành kiệu rũ xuống, hắn có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng ở phía trong truyền ra.
Hắn không khỏi ngạc nhiên và mừng rỡ, tim cũng đập “thình thịch” vài cái, lại nhớ tới chuyên lần trước vừa vui lại vừa lo sợ.
Nàng có trách hắn đã lừa gạt nàng không?
Nghĩ đến vẻ mặt xa cách cùng ánh mắt của nàng lúc đó, trong lòng hắn không khỏi mất mát.
Đang suy nghĩ miên man thì giọng nói đầy từ tính của Nhiếp chính vương đã vang lên bên tai: “ Bát vương gia định để bản vương ở ngoài cửa phủ sao?”
Sở Tử Uyên vội ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Nhiếp chính vương.
“Đương nhiên... không dám” Sở Tử Uyên cười trừ: “ Mời Nhiếp chính vương di giá”
“Bản vương còn có muội muội nữa, muội ấy cũng muốn nhìn thấy quanh cảnh Bát vương phủ, nhưng muội ấy không thể gặp gió được, không biết có thể để muội ấy ngồi kiệu vào trong được không?”
Nhiếp chính vương nhàn nhạt nói.
Sở Tử Uyên vội nói: “ Tất nhiên là có thể”
Những người bên cạnh không khỏi kinh hãi, Nhiếp chính vương còn có muội muội sao? Thế chẳng phải là Hầu Hạ quận chúa sao?
Nhưng rõ ràng Hầu Hạ quận chúa đã bị đuổi khỏi hoàng thất, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này được chứ?
Chẳng lẽ hoàng thất Kỳ Hạ vẫn còn một vị công chúa? Nhiếp chính vương cùng Sở gia dù sao cũng có họ hàng, nếu vậy thfi vị công chúa đó gọi Nhiếp chính vương là biểu cả cũng có thể hiểu được.
Mà giờ khắc này, Nhiếp chính vương cùng Sở Tử Uyên đã một trước một sau bước qua của phủ, kiệu cũng được người khiêng vào sau.
Sau vài lối hậu viên, đến một cái sân lớn, tiếp đến là vườn hoa, Sở Tử Uyên lúc này mới ngừng lại, quay đầu nói với bọn thị vệ và đám đầy tớ:“ Các ngươi không cần ở lại nữa, đi làm việc mình đi”
Hắn vừa nói ánh mắt vừa dò xét nhìn về phía kiệu.
“Dạ, vương gia”
Bọn hạ nhân rối rít rời đi.
Vốn là không có việc gì, nhưng lần này lại khác, không biết ai vô tình kêu “á” lên motoj tiếng, rồi ngã sấp xuống lại đúng ngã tới kiệu của vân Tử Lạc, nàng ta luốn cuống liền đưa tay kéo mành kiệu xuống.
“Làm càn”
Nhiếp chính vương kinh hãi, vội nhảy vọt lên, nhấc chân lên sau đó đạp mạnh xuống tay của tên thị vệ.
“Răng rắc” tiếng xương gãy vang lên, ngay sau đó là một tiếng thét thảm thiết.
“Câm miệng” Nhiếp chính vương nhấc hắn ta lên, tiện tay ném xuống đất.
Nhưng mà, một màn này cũng không thu hút được ánh mắt của mọi người ở đó.
Bởi vì, bọn họ đều đang ngây dại nhìn thẳng vào trong kiệu.
Một nữ nhân bụng lớn hơn người, hai tay đang ôm túi sưởi, nghiêng người lười biếng nằm ngủ ở trong kiệu.
Mành xe rơi xuống, lộ ra dung mạo của nữ nhân trong kiệu, gương mặt sáng bóng như ngọc, đôi môi đỏ mọng hơi nhấp nhẹ, hàng mi dài như cánh bướm đang rũ xuống, đích thực là rất quyến rũ.
“Á”
Có người không nhịn được kêu lên.
Đây, đây, nữ nhân này là ai?
Có người còn thấp giọng hô lên: “ Là, là Vân nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, Băng thành công chúa”
Vân Tử Lạc vừa nghe thấy có người nhận ra mình,bắc đắc dĩ mở mắt, ánh mắt sáng rực nhìn ra phía ngoài kiệu.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn chằm chằm vào bụng của nàng, dường như hết sức kinh ngạc, chẳng phải nàng chưa thành thân sao? Làm thế nào bụng lại lớn như vậy?
Đây là chuyện là hiếm thấy, chuyện là hiếm thấy.
Lửa giận của Nhiếp chính vương đã dâng lên đến đỉnh đầu, chàng không kiềm chế được đá tên thị vệ đang nằm dưới đất kia lần nữa.
“Vừa rồi là ai sai ngươi làm?”
Chàng lạnh lùng hỏi.
Tên thị vệ cắn răng không trả lời.
“Không nghe ta hỏi sao?”
Ánh mắt Nhiếp chính vương đã đỏ au, chàng nhấc tay vừa bị gãy của tên thị vệ kia lên,cười lạnh lùng: “ Xem ra ngươi không muốn sống nữa”
“Không ạ”
Tên thị vệ bị những lời của chàng làm kinh sợ, không đầy một giây sau đã nhanh chóng đáp lại.
Hách Liên Ý buông tay hắn ra:“ Ngươi nói đi”
“ Là tiểu nhân không cẩn thận bị ngã, muốn kéo mành kiệu để không bị ngã xuống, nhưng không cẩn thận mới kéo đứt mành kiệu, Nhiếp chính vương xin than mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất thời hồ đồ”
Tên thị vệ vừa khóc vừa trả lời.
Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng:“ Ngươi có biết mành kiệu này được làm bằng gì không? Là làm từ tơ lụa thượng hạng của Nam Xuyên, người bình thường có thể kéo rách được sao? Một người có nội lực, ít nhất cũng phải dùng vài phần mới kéo rách được nó”
Sắc mặt tên thị vệ kia liền trở nên tái nhợt.
Nhiếp chính vương hừ một tiếng, nói với Sở Tử Uyên:“ Bát vương gia diễn đủ chưa”
Sở Tử Uyên cũng đang ngơ ngác nhìn Vân Tử Lạc trong kiệu, nghe được lời này của chàng, sắc mặt hắn liền thay đổi.
“Nhiếp chính vương, không phải ngài nói người trong kiệu là muội muội của ngài sao?”
Hắn biết rõ nhưng vẫn cố ý.
Bọn hạ nhân ở bên cạnh không dám lên tiếng, cũng không dám đắc tội với Nhiếp chính vương,nhưng có thể nhìn ra ánh mắt họ nhìn Vân Tử Lạc mang vài phần khinh thường.
Nhiếp chính vương đem giấu Vân Tử Lạc trong kiệu là đang bảo vệ thanh danh cho nàng, lúc này nhìn thấy mọi chuyện xảy ra như vậy, sắc mặt chàng lập tức trở nên xanh mét, nhưng đột nhiên lúc này một tiếng cười từ kiệu lại truyền ra ngoài.
Vân Tử Lạc muốn xuống kiệu, Sở Tử Uyên thấy vậy chau mày, Nhiếp chính vương cũng không để ý giờ phút này trước mặt có bao nhiêu người, liền bước đến đỡ lấy nàng.
Vân Tử lạc xuống khỏi kiệu, liền nắm lấy tay Nhiếp chính vương đặt trong lòng bàn tay mình.
Ánh mắt nàng nhìn qua đám người xung quanh, rồi dừng lại ở Sở Tử Uyên, nàng cười khẽ:“ Ta chưa từng nói mình là muội muội của Ý, trí tưởng tượng của các người cũng thật quá phong phú”
“Vậy chuyện đó...”
Cuối cùng có nha hoàn không nhịn được nữa, nghi hoặc hỏi.
“Nàng là thê tử của bản vương”
Nhiếp chính vương lên tiếng, ngay sau đó nghiêm nghị nói:“ Là Vương hậu của bản vương. Là gan của các ngươi lớn quá rồi”
Tên thị vệ kia lập tức quỳ bịch trên mặt đất
“Vương gia, thuộc hạ...”
“Không cần nói nữa, lui ra đi” Nhiếp chính vương dường như không có tâm tình quan tâm hắn.
“Dạ “ Tên thị vệ như được đặc ân, vội chạy hồng hộc ra ngoài.
Sở Tử Uyên cũng chấn động.
Nhưng tên thị vệ kia vừa chạy được chừng ba thước, đột nhiên hắn ngã quỵ xuống, mặt ngẩng lên trên, da thịt vặn vẹo, miệng sùi bọt mép.
Hắn kinh hãi, muốn tiên lên một chút, nhưng lại bị Hách Liên Ý ngăn lại.
“Sống chết có số, phú quý tại trời, Bát vương gia, xin nén bi thương”
Trong lòng Vân Tử lạc cũng chấn động, vừa rồi chàng còn vờ như không sao,giờ lại thành như vậy?
Đám hạ nhân bên cạnh sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, nhìn thấy cái chết của tên thị vệ bọn họ đều kinh hãi... Hắn chết quá nhanh, ngay cả bọn họ cũng không kịp phản ứng lại.
Nhiếp chính vương cười lạnh băng: “ Thấy được không? Đó chính là kết cục của kẻ chọc đến ái phi của ta”
Chàng không cho phép ai dù bất kỳ cách nào khiêu khích đến tôn nghiêm của Vân Tử Lạc. Nhất là danh dự của nàng, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Vân Tử Lạc được Nhiếp chính vương ôm vào lòng, nàng dựa vào ngực chàng, cảm thấy an tâm vô cùng.