Lạc Nhi Ý

Chương 309: Chương 309: Ta làm cha rồi!




Đồng tử Sở Tử Uyên co rút, hắn nhìn thi thể cứng ngắc đang nằm trên mặt đất, chau mày, phân phó thị vệ: “ Đưa đi đi”

Trong khoảng khắc ấy, ánh mắt hắn như lóe sáng khó hiểu

“Sự tình hôm nay không được để người khác biết, nghe rõ chưa?”

Giọng của hắn mang vài phần nghiêm khắc, ánh mắt như đao quét một vòng đám thị vệ, đầy tớ ở trong sân.

“Lui xuống đi”

Rất nhanh, trong sân chỉ còn lại Nhiếp chính vương, Vân Tử Lạc, Sở Tử Uyên, Triển Hưng và Tiểu Tiên.

Nhiếp chính vương thấy Sở Tử Uyên đã xử lý xong chuyện này, lúc này mới lên tiếng mở miệng:“ Lạc nhi tới là để gặp nha hoàn của nàng”

Triển HƯng giật mình nhưng cũng không lên tiếng.

Sở Tử Uyên khẽ mỉm cười, nhìn về phía Sở Tử Uyên: “ Lạc nhi muốn tới đây, cứ nói với ta một tiếng là được rồi. Triển Hưng, ngươi mang muội ấy đến cho phu nhân người đi”

Vân Tử Lạc hiểu được ý tại ngôn ngoại của hắn.

Hắn nói như vậy, là ý muốn nói nếu nàng muốn tới thăm Đào nhi, cũng không cần phải đi cùng Hách Liên Ý.

Nhiếp chính vương nhếch môi, thản nhiên cười: “ Phiền Triển thị vệ dẫn đường, bản vương đi cùng Lạc nhi”

Sở Tử Uyên nhíu mày, muốn nói cái gì, nhưng Nhiếp chính vương đã lên tiếng trước: “ Bản vương không yên tam, hiện tại Lạc nhi đang mang thai, muốn đi đâu, bản vương cũng sẽ đi cùng nàng”

Ánh mắt Sở Tử Uyên tối sầm lại, mỉa mai nói: “ Nếu Lạc nhi đã mang thai con của ngài, tại sao không thấy ngài thành thân với muội ấy?”

“Bát vương gia, chuyện của ta và Ý, không cần ngài quan tâm”

Vân Tử Lạc dựa trên ngực Nhiếp chính vương, đôi môi mỏng hơi mở, giọng lạnh lùng.

Sở Tử Uyên nghẹn họng,trầm mặc một lúc rồi mới nói:“ Đi thôi”

Sau mấy vòng dẫn đến hậu viên, bên trong có một tiểu viện, Đào nhi đang nằm phơi nắng dưới gốc cây.

Nghe được tiếng bước chân, muội ấy liền nghi hoặc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Sở Tử Uyên và Triển Hưng đến, muội ấy vội vàng ngồi dậy.

“Đào nhi”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai muội ấy.

“Tiểu, tiểu thư”

Đào nhi trợn tròn mắt khi nhìn thấy Vân Tử Lạc đang mặc trường sam màu vàng nhạt rộng thùng thình đang chầm chậm tiến vào tiểu viện.

“Đào nhi, chậm một chút”

Vân Tử Lạc bật cười, cũng bước nhanh hơn, đến trước đỡ Đào nhi.

“Đào nhi”

Đào nhi nước mắt lưng tròng, nhìn Vân Tử Lạc hỏi:“ Tiểu thư, thời gian qua tiểu thư đã đi đâu vậy? Tiểu thư, tiểu thư cũng có thai?”

Vân Tử lạc gật đầu, ngồi xuống bên cạnh muội ấy.

Mà Nhiếp chính vương lúc này cũng đã cho người lùi ra, đi đến phòng gần đó uống trà.

Vân Tử lạc kể qua cho muội ấy về những chuyện phát sinh gần đây.

Đào nhi cũng đã đến tháng lâm bồn, e rằng không đến vài ngày nữa muội ấy sẽ sinh.

Nàng hỏi Trường Nhạc công chúa có tìm muội ấy gây sự hay không, Đào nhi lắc đầu, lúc này Vân Tử Lạc mới yên tâm, sau khi ăn tối xong với Đào nhi, nàng mới cùng Nhiếp chính vương trở về.

Ngày hôm sau, Bát vương phủ truyền đến tin, Đào nhi đã sinh con, ngày hôm qua khi nàng rời đi không lâu thì bụng muội ấy liền đau nhói, đến nửa đêm thì sinh con, là con trai.

Đối với nữ nhân ở thời cổ đại mà nói, nếu sinh cho nhà chồng một đứa con trai thì coi như địa vị cũng vững vàng hơn. Vân Tử lạc đương nhiên vì vậy rất cao hứng.

Nhiếp chính vương cũng cho Quỷ Hồn chuẩn bị lễ vật, lấy danh nghĩa Nhiếp chính vương đưa qua Bát vương phủ.

Thời điểm này, toàn bộ người của Bát vương gia vì chuyện này mà kinh động, người nhận được lễ vật của Nhiếp chính vương từ trước đến nay rất í, vì chuyện này mà thân phận của Đào nhi ở Bát vương gia cũng thay đổi hẳn.

Sở Tử Uyên đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi một nhà Triển Hưng, những thứ đồ tốt nhất hắn cũng cho người chuẩn bị cho Đào nhi.

Người ngoài thì hầm mộ không thôi, chỉ có Đào nhi là có chút buồn bực.

Muội ấy nói với nha hoàn của mình rằng: “ Bát vương gia và Nhiếp chính vương vốn bất hòa, ta bị kẹp giữa họ không biết nên làm thế nào”

“Xuất gia tòng phu, điều duy nhất ta có thể là là phải cách xa tiểu thư hơn”

Nói rồi, nàng ôm lấy con mình hôn một cái, nước mắt trong suốt đã ngập mắt.

Muội ấy biết thì Vân Tử Lạc cũng hiểu chuyện này.

Từ lúc cho người đưa lễ vật qua, nàng cũng không tới Bát vương phủ thêm lần nào nữa. Chỉ cho người của Túy Vân lâu bảo vệ Đào nhi, thông qua để biết tình hình của Đào nhi.

Những thời gian khác, Vân Tử lạc sẽ ở cùng Nhiếp chính vương, nàng cũng đón Vân Hạo đến vương phủ, Vân Hạo sau khi biết chuyện nàng có thai cũng hết sức kinh ngạc, nhưng mà đệ ấy cũng không nói với Vân Kiến Thụ.

Đến tháng hai, từ lúc Vân Tử Lạc xuyên không đã là hai năm. Những ngày này, không khí Nhiếp chính vương phủ cực kỳ vui vẻ.

Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, toàn bộ đều treo giấy đỏ, tiếng pháo khắp nơi, chào đón Tết.

Những chuyên này đối với Nhiếp chính vương phủ tuyệt đối là lần đầu.

Những tết trươc nay, Nhiếp chính vương đều nhốt mình thư phòng, người hầu trong phủ làm sao dám nhắc đến chuyện đón năm mới.

Đối với bọn họ mà nói, Năm mới cũng như những ngày thường.

Nhưng lần này bọn họ lại được náo nhiệt một phen, vì chuyện này mà ai cũng thầm cảm ơn Vân Tử Lạc, là chủ mẫu tương lai của họ, là nàng làm thay đổi chủ nhân, là cho bọn họ sống tốt hơn, không cần phải sống trong phủ ngày ngày lạnh lẽo như xưa nữa.

Cùng thời gian này, tin Tiếu Đồng đại thắng được truyền đến.

Tháng ba, Vân Tử Lạc cũng sắp sinh.

Nhiếp chính vương liền cho nhiều bà đỡ ở sẵn trong vương phủ, chỉ đợi ngày nàng sinh.

Toàn bộ đầy tớ của Nhiếp chính vương phủ cũng gấp gáp, trong nội viện, Nhiếp chính vương mặt trường bào đen mạ vàng, ôm Giáng Linh đang bất an đi đi lại lại ở sảnh.

Bên trong liên tục truyền đến tiếng kêu rên thống khổ của Vân Tử Lạc.

Chàng rốt cuộc cũng không đợi được nữa, liền đẩy cửa ra, vén rèm bước vào.

Một bà đỡ bưng chậu nước máu đi ra nhìn thấy chàng không khỏi kinh hãi:“ VƯơng gia, ngài không thể vào đây”

“Nói bậy”

Nhiếp chính vương lạnh lùng liếc bà ta một cái nói:“ Bản vương muốn vào trong nhìn “

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của chàng, bà đỡ biết thức thời liền ngậm miệng lại, bà ta đương nhiên không dám làm trái lệnh của vị vương gia nắm đại quyền của Triều đình, chỉ là bà ta cảm thấy rất kinh hãi, bà ta làm nghề bà đỡ này cả nửa đời, chưa từng có một nam nhân nào bước vào phòng sinh.

Lần nữa mang nước vào, bà ta đã nhìn thấy Nhiếp chính vương đang ngồi ử bên gường, cầm lấy tay của Vân Tử lạc, vẻ mặt vừa đau lòng vừa ân cần.

Vân Tử Lạc mồ hôi đầm đìa, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt không một chút mái, nhưng cũng không thể nào làm lu mờ được gương mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Bà ta thầm nghĩ, nữ nhân này xinh đẹp như vậy, khó trách Nhiếp chính vương lại sủng ái nàng như vậy, còn lệnh cho bọn họ gọi nàng là 'vương phi', nhưng bọn họ cũng chưa từng nghe chuyện Nhiếp chính vương thành thân, càng không có chuyện ngài ấy nạp thiếp. Như vậy, chắc cô nương này là người ngài ấy sủng ái, nhưng không thể nào lấy nàng được, cho nên mới bất bọn họ gọi hư danh 'vương phi' để làm cô nương này vui lòng.

Bà ta không biết rằng, bởi vì các bà đỡ ở đây đều là do Hách Liên Ý dùng một số bạc lớn mời về từ nơi khác, nếu như để cho bà ở nguyên kinh đến e rằng không qua hôm nay cả kinh thành đều biết chuyện nàng sinh.

“Oe oe”

Một tiếng khóc của trẻ con vang dội khắp Nhiếp chính vương phủ.

“Sinh, sinh rồi”

Liên tiếp là những tiếng gào thét vui mừng vang lên khắp vương phủ. Vẻ mặt ai ai cũng hoan hỉ.

“Vương gia, là một thiên kim”

Bà đỡ ôm đứa trẻ bước ra, nhưng vẻ mặt lại biến hóa kịch liệt.

Mặc dù bà ta không biết rõ chuyện, nhưng mà theo kinh nghiệm vốn có, những người có nhà cao cửa rộng nha hoàn đầy tớ nhiều như thế này chắc chắn là không tầm tường.

Bình thường nếu là phu nhân thê thiếp mình sinh, nếu là con trai thì tốt, còn nếu sinh con gái thì nữ nhân đó nhất định địa vị cũng sẽ bị thay đổi.

Nhưng lúc bà ta run sợ bế đứa trẻ lên cho Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương lại thập phần vui vẻ, dè dặt ôm lấy đứa trẻ, nhìn gương mặt đỏ hỏn của đứa be, kích động nói:“ Là tiểu quận chúa của chúng ta, Lạc nhi, nàng nhìn xem, đây là tiểu quận chúa nàng sinh cho ta! Ta làm cha rồi”

Chàng cúi người nhìn Vân Tử Lạc, kích động nói.

Vân Tử Lạc nhịn không được mỉm cười.

Mấy người bà đỡ lại cảm thấy rất quái lại, bọn họ vội quỳ xuống chúc mừng:“ CHúc mừng Nhiếp chính vương, chúc mừng quận chúa, chúc mừng vương phi”

“Tốt, ban thưởng! Ban thưởng, thưởng lớn cho ta”

Nhiếp chính vương cười đến không khép nổi miệng, đem đứa trẻ đặt lại trong khuỷu tay của Vân Tử lạc. cùng nàng vui đùa cùng đứa trẻ/

Bà đỡ vội bước lên nhắc nhở:“ Nhiếp chính vương, thân thể của vương phi đang yếu, nên để cho vương phi nghỉ ngơi thêm một chút”

Nhiếp chính vương lúc này mới bừng tỉnh, nói:“ Phải rồi, là bản vương sơ suất, các ngươi mau thu dọn chỗ này rồi ra ngoài lĩnh thưởng, bản vương sẽ gọi bà vú vào đay chăm sóc vương phi và tiểu quận chúa”

Vân Tử Lạc vẫn muốn tự chăm con, nhưng chàng lại đặc biệt mời mất bá vú có kinh nghiệm đến.

Trẻ con không thể gặp gió, Nhiếp chính vương đành phải để ở trong phòng, còn mình thì ra ngoài báo tin vui cho Quỷ Hồn Quỷ Hình. Bọn họ đương nhiên cũng sớm biết được chuyên này nên khi thấy chàng bước ra liền tiến lên chúc mừng chàng.

“Thông báo cho mọi người, tháng này tất cả người trong vương phủ được thưởng ba mươi vạn lượng”

Nhiếp chính vương phủ rạo rực phân phó.

Tất cả người của Nhiếp chính vương phủ đều trung thành với chàng, cho nên không có lệnh của chàng, chuyện nàng sinh con tất nhiên sẽ không bị truyền ra ngoài”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.