“Dạ, cho con nha đầu đó một ít mê hồn hương thì hơn nửa canh
giờ nữa cũng chưa chắc đã tỉnh lại. Chủ nhân ở đây được hời thằng ngốc
này rồi!” Gã kia cười thầm.
Nữ nhi đang nói chính là
Vân Thái Lệ. Nàng ta khẽ quát: “Hời? Ha, cái loại như nó có cho ngươi
ngươi cũng không hắn chứ hả? Ngươi cứ yên tâm làm tốt việc này, nha hoàn kia ta tặng cho ngươi.”
Gã kia mừng rỡ: “Tam tiểu
thư kế sách cao minh, việc này ắt thành. Để tôi đi cởi trói cho gã ngốc
kia, nhưng phải điểm huyệt câm của hắn, bây giờ để mặc cho hắn ầm ĩ lên
chẳng phải sẽ làm hỏng ‘chuyện chính’ ngày mai của mọi người ư?”
“Dĩ nhiên.” Vân Thái Lệ cười khẩy: “Kịch hay đương nhiên phải sáng sớm mai
mới khai màn, nhưng bên này thì có thể diễn trước. Chẳng biết sáng mai
sẽ thú vị cỡ nào đây!”
Nói rồi, nàng ta vậy hai que
hương trong tay hai nhát, nhìn thấy đã sắp cháy hết bèn hừ một tiếng,
ném xuống đất, giẫm chân: “Giải quyết đi.”
Tiếng nói ngoài vườn cũng ngưng bặt.
Sắc mặt Nhiếp Chính vương tái xanh, hai đầu mày nhíu lại, nộ khí bừng bừng, ánh mắt băng lạnh dường như tới từ địa ngục. Qua tấm màn nó mang theo
một tia nhìn chán ghét, nếu ánh mắt có thể giết người thì đã giết chết
thiên binh vạn mã rồi.
Chàng vốn dĩ định trốn ở đây một lát chỉ là để xác định xem người tới rốt cuộc muốn làm gì, do ai phái tới.
Mà lúc này đây chàng cũng nghe ra rồi. Nữ nhi kia được xưng là tam tiểu
thư, chính là em gái sinh đôi của Tứ vương phi Vân Khinh Bình, cũng là
tam muội của Lạc Nhi, con gái thứ hai của Vân phu nhân, Chu Thị.
Thật không ngờ nàng ta lại có tâm địa ác độc như vậy!
Hôm nay thông qua Quỷ Hồn miêu tả, chàng mới biết địa vị của Lạc Nhi trong
phủ thấp kém dường nào, đã phải chịu đựng những đãi ngộ bất công ra sao. Mà mười mấy năm qua, nàng lại lớn lên trong phủ này, chịu đủ mọi lăng
nhục và ngược đãi!
Như vậy đáng thương biết bao… Trái tim chàng chợt nhói đau, nghĩ tới chuyện bản thân mình lại chưa từng
quan tâm tới nàng chút nào, thậm chí cũng chỉ nghe danh tiếng nữ nhi
xấu xí vô dụng của Vân gia mà chưa từng gặp một lần.
Mà nàng lại ở ngay bên cạnh, bản thân phải ở trong phủ chịu khổ. Nhiếp
Chính vương hận mình gần chết, ánh mắt nhìn vào chỗ tối càng thêm giá
lạnh.
Vốn dĩ giữ lại gia đình Vân Kiến Thụ là vì còn
có ích, thế nên chập tối khi biết Chu Thị không cho Vân Tử Lạc ăn cơm,
khó khăn lắm chàng mới kiềm chế được cơn giận dữ để không giết người
ngay lập tức, sai Quỷ Hồn nhanh chóng tới tửu lầu gần đây dọn bảy món
mặn một món canh về. Chàng còn chưa cảnh cáo Chu Thị thì Vân Thái Lệ đã
tìm tới cửa!
Không biết cái thằng nhóc Quỷ Hồn kia canh giữ ở bên ngoài kiểu gì, mấy người xông vào Lê Uyển mà không hề hay biết!
Nhưng hôm nay chàng xuất hiện ở Lê Uyển ắt sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Lạc
Nhi, trừ phi giết người diệt khẩu thì sẽ không ai biết hết!
Cho dù bây giờ không phải thời cơ tốt để động vào Vân gia nhưng chàng cũng
không cho phép những kẻ này có ý gì với Lạc Nhi! Tuyệt đối không thể giữ lại!
Nhiếp Chính vương nheo mắt lại, cất bước tiến
lên một bước, tự nhiên nhìn xuống Vân Tử Lạc chàng đang ôm chặt trong
lòng nhưng lại hoảng hốt!
Đôi mắt mê hồn đó của Vân Tử Lạc đang tròn xoe, trong vắt, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ, cũng nhìn về phía cửa ra!
Trái tim Nhiếp Chính vương bỗng chốc trầm xuống. Chàng quên mất ban nãy lấy
nhẫn xoay giải mê hồn hương cho nàng cũng đã vô tình giải luôn cả an
thần tán!
Mà Vân Tử Lạc ngủ vốn đã không yên, nhanh chóng bị mùi hương lạ đánh thức!
Phản ứng đầu tiên của nàng là đang bị một nam nhân ôm trong lòng. Nàng không nói năng gì, không hò hét mà nín thở, giương mắt nhìn Nhiếp Chính
vương, trong lòng thất kinh.
Còn lúc này, Vân Thái Lệ và tên bạn chó má của nàng ta nói gì cũng đã lọt hết vào tai nàng.
Khi nhìn thấy đôi mắt mình ngày đêm mong nhớ xuất hiện trước mắt, Nhiếp
Chính vương vừa mừng vừa lo rồi nhìn thấy đôi môi đỏ của nàng, liên
tưởng tới động tác ban nãy của mình, chàng nhất thời vừa sung sướng lại
áy náy, còn cả bất an, cứ thế nhìn nàng đến ngây ngốc.
Vân Tử Lạc đã nhìn về phía chàng, trong ánh mắt có một tia nghi hoặc, nhưng biểu cảm thì lạnh lùng, làm động tác suỵt với Nhiếp Chính vương, lẳng
lặng rời khỏi vòng tay chàng, không một tiếng động.
Cảm nhận được vòng tay trống trải, cơ thể đầy ắp bỗng nhiên rời đi, Nhiếp
Chính bất chợt cảm thấy một sự hụt hẫng, đôi mắt u tối bám theo nàng.
“Đừng hành động khinh suất, ngươi trốn đi đã.” Vân Tử Lạc nhìn chàng, nói mấy lời bằng khẩu hình miệng, hy vọng chàng có thể nghe hiểu.
Nhưng Nhiếp Chính vương nhìn thấy rất rõ ràng, thấy nàng tĩnh lặng như nước
thì cũng bình tĩnh lại, nhướng mày, mấp máy môi, cũng hỏi bằng khẩu hình miệng: “Có cần ta giúp không?”
Vân Tử Lạc lắc đầu, chỉ vào góc giường: “Ngươi trốn đi.”
Nhiếp Chính vương lo lắng nhìn nàng, cuối cùng dặn dò: “Cẩn thận đó!”
Cửa phòng đã được đẩy ra nhẹ nhàng, Vân Tử Lạc thoắt cái đã trở lại giường, nhanh chóng hạ màn.
Có tiếng bước chân đi vào. Trong bóng tối, nàng nghe thấy tiếng Vân Thái
Lệ: “Hà ca ca, tân nương của huynh đang ở trên giường, chẳng phải huynh
ầm ĩ muốn tỷ ấy ngủ cùng huynh sao? Tối nay để tỷ ấy hầu hạ huynh chu
đáo.”
Mấy tiếng ư hừ vọng lại nhưng kẻ kia không nói được một câu hoàn chỉnh.
Vân Thái Lệ cười nói: “Huynh ấy à, đừng dằn vặt, lát nữa lên giường huynh
muốn làm gì thì làm. Tỷ ấy sẽ không phản kháng chút nào đâu, còn phối
hợp với huynh nữa! Tới lúc đó chắc chắn sẽ khiến huynh thoải mái.”
Vân Tử Lạc nằm trong màn trắng, chỉ cảm thấy giường rung nhẹ, một luồng
không khí lạnh ngắt phả vào, xung quanh rõ ràng đã giảm đi mấy độ, lạnh
tới mức nàng không khỏi rùng mình, cổ họng bất chợt hít phải khí lạnh.
“Yo, độc tính của thuốc phát tác rồi!” Nam nhân không biết gì cả, mừng rỡ
nói: “Ban nãy ta nghe thấy nàng ấy rên một tiếng, nhất định là bắt đầu
thèm đàn ông rồi. Hà thiếu già, sao huynh còn không lên đi?”
Vân Tử Lạc câm nín, trừng mắt về phía góc giường.
Gã Nhiếp Chính vương này quả nhiên là người độc ác vô tình, hóa ra lại lạnh lùng, cứng rắn như thế!
Nàng bắt đầu đau đầu, không biết vì sao tối nay hắn lại xuất hiện trong
phòng mình, cũng may ban nãy kiểm tra xiêm y, không có dấu hiệu bị động
vào…
Đang mải nghĩ thì một hơi thở nóng rực từ xa phả tới gần, tiếng cúc áo leng keng vang lên không dứt. Màn được lật lên,
gã đàn ông béo ục ịch đã cởi sạch quần áo nhảy lên giường, ngồi thẳng
lên người nàng, miệng còn ú ớ phát ra những âm thanh không rõ ràng.
Còn ở bên ngoài thì vang lên tiếng cười khoái chí của Vân Tử Lạc và gã nam nhân kia.
Từ khi thứ mùi ghê tởm đó bắn ra, Vân Tử Lạc đã nín thở động thời làm một
động tác nhanh lẹ là lật người, ấn hai vai của nam nhấn đó lên giường,
điểm tám huyệt đạo của hắn, động thời kéo chăn qua che đi thân xác trần
truồng của hắn, lúc ấy mới nhìn qua thứ ánh sáng dịu nhẹ…
Nam nhân này hóa ra thấp bé, chỉ khoảng hơn mét ba nhưng gương mặt thì già
cỗi, mắt xếch mồm méo, hai hàng nước miếng vẫn còn đọng bên khóe miệng,
nhưng trong đôi mắt thì lửa dục vọng bừng bừng.
Vân
Tử Lạc vội vàng cầm khăn phủ gối che biểu cảm của hắn đi, liếc thấy
ngoài kia hai người còn chưa đi, nàng cười chế giễu, khẽ kêu một tiếng:
“A…”
Thanh âm cực kỳ mê hoặc, chấn động lòng người,
Vân Tử Lạc lại học tiếng kêu học được ở kiếp trước, cất giọng mềm mại:
“Ưm, thiếp muốn…”
Thanh âm bật ra khỏi miệng chính
nàng cũng giật mình. Dựa vào âm thanh này khi hạ thấp xuống không biết
còn hồn xiêu phách lạc dường nào…
Nhiếp Chính vương
đang làm mặt lạnh tại một góc giường chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa ngã
nhào xuống đất, cả cơ thể bỗng nóng rực lên, một nơi nào đó bộc phát…
Xấu hổ tới nỗi mặt chàng đỏ bừng, lồng ngực phập phồng còn kịch liệt hơn cả ban nãy.
“Con tiểu tiện nhân này quả không phải
đê tiện bình thường!” Sắc mặt Vân Thái Lệ cũng bốc chốc đỏ như trái táo, mắng: “Chúng ta đi!”
Nhanh chóng đi ra khỏi phòng,
biểu cảm phẫn nộ trên gương mặt bỗng hóa thành đố kỵ. Hừ, tiểu tiện nhân được tiện nhân nuôi nấng, bản lĩnh quyến rũ đàn ông trên giường quả
không nhỏ!
Nghe tiếng bước chân dần xa, gương mặt
Nhiếp Chính vương do dự giây lát rồi đột ngột xuất hiện, vén rèm lên,
bật mạnh đôi chân khỏe, nhảy lên song cửa sổ, len ra ngoài như một con
mèo.
Sắc mặt Vân Tử Lạc dần lạnh trở lại. Nàng đi
chân trần xuống giường, vén góc màn lên, ghê tởm nhìn gã nam nhân trên
giường rồi dùng ga giường quấn chặt hắn lại.
Nàng móc nhẹ ngón tay, hắn đã ngã rầm xuống đất.
Lúc này song cửa lại có động, Nhiếp Chính vương nhảy vào trong, chiếc áo
đen viền vàng dừng ngay ở đó, không đi qua bên này, trầm giọng nói: “Có
mật đạo.”
Vân Tử Lạc sững người, đi về phía chàng mấy bước: “Mật đạo?”
Thấy nàng lại gần, lòng Nhiếp Chính vương dấy lên cảm giác ngọt ngào, cơ thể cũng căng ra, đầu óc lại nhớ lại nụ hôn đê mê ban nãy cùng với tiếng
rên yếu đuối khiến chàng mất hết hồn vía sau đó…
Hít
sâu một hơi, chàng nhìn vào mắt nàng, trái tim dần bình ổn trở lại, bình tĩnh nói: “Ừm, trong cái giếng hoang phía sau vườn. Bọn chúng lên xuống qua giếng thế nên Quỷ Hồn… mới không phát hiện ra.”
Dưới giếng có mật đạo? Ánh mắt Vân Tử Lạc dần lạnh đi, trong Lê Uyển lại có
mật đạo, điều này có nghĩa là gì? Mật đạo ấy thông ra đâu?
“Vậy còn Nhiếp Chính vương, muộn vậy rồi ngài còn xuất hiện trong phòng ta, chuyện này là thế nào?”
Vân Tử Lạc đổi chủ đề, hỏi ra đúng vấn đề này!
Ánh mắt nàng như băng tháng ba, mang đầy vẻ cảnh giác: “Ngươi giở trò trong thức ăn? Ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Ta chẳng qua chỉ là con gái của một tiện thiếp trong Vân phủ, không quyền không thế càng không có nhan
sắc. Không biết Nhiếp Chính vương muốn có được gì đây?”
“Ta…” Ánh mắt Nhiếp Chính vương xoay chuyển, rồi khẽ thốt ra một chữ: “Nàng, có được hay không?”