Vân Tử Lạc trước tiên sững người, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống như băng lạnh: “Xin lỗi, vương gia, ta không xứng với ngài! Vân
phủ vốn đã hèn mọn, cần phải nương nhờ vào hơi thở của ngài mới có thể
sinh tồn. Nếu ngài chịu tha cho Vân phủ chúng tôi, vậy thì những lời như vừa rồi sau này xin đừng nhắc lại!”
“Ngài đi đường lớn của ngài, tôi qua cầu độc mộc của tôi!”
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của chàng không chút né tránh.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương xẹt qua một nỗi đau, chàng mấp máy: “Ta đối với
nàng là thật lòng. Ta biết nàng không thích ta, thật ra trên đời này có
mấy ai thích ta đâu? Nhưng ta hy vọng nàng đừng như bọn họ.”
Thanh âm của chàng rất thấp, đôi mắt phượng hơi tối. Ánh sáng từ cửa sổ phía
sau hắt vào, rải lên sống lưng chàng, phản chiếu ra ngoài khiến cho
gương mặt chàng mờ ảo, thân hình chìm trong bóng tối.
Vân Tử Lạc chế giễu nhìn đi chỗ khác: “Xuất phát từ nội tâm ư? Nhiếp Chính
vương cao cao tại thượng, quyền thế ngút trời, muốn người con gái nào mà chẳng được hà cớ cứ phải tìm tới ta. Vậy cũng thôi đi, lại còn nói một
câu nực cười là xuất phát từ nội tâm.”
“Lạc Nhi, ta…”
Trái tim Nhiếp Chính vương đau rút từng cơn, cứ thế mải miết nhìn đôi môi
hồng hơi hé mở của nàng. Nếu đổi lại là một nam nhân chỉ rắp tâm muốn
trêu đùa nữ nhân thì những lời vừa rồi quả thực nghe không có gì trái
tai, nhưng đối với chàng, mỗi chữ lại như một nhát dao, khoét sâu vào da thịt.
“Ngươi khỏi cần giải thích, giải thích là lấp
liếm! Một người con gái xấu xí như ta, lại càng không có quan hệ gì với
ngươi, vậy mà ngươi nói ngươi đối với ta là thật lòng. Ngươi định mang
những lời này đi lừa ai? Ta nói lại lần cuối cùng, Nhiếp Chính vương, ta thật sự không muốn làm kẻ địch của ngươi. Ngươi muốn có được thứ gì cứ
nói ra, ta sẽ cố gắng hết sức!”
“Còn nữa, đệ đệ của
ta, người đã giam lỏng để ấy rồi, ngay cả đứa con trai độc nhất của Vân
phủ ngươi cũng không bỏ qua, còn dám nói không có ý đồ gì với ta?”
“Những người khác đối xử với ngươi ra sao ta không biết. Ngươi từng cứu Đào
Nhi, ta vô cùng cảm kích, nhưng cùng lắm ta chỉ coi ngươi là ân nhân cứu mạng, tuyệt đối không vì cảm kích mà hứa hẹn!”
Vân Tử Lạc nghiêm mặt nói.
“Vậy nếu ta muốn lấy nàng thì sao?” Lời của Nhiếp Chính vương đã tới bên
miệng, gương mặt ngập đầy đau khổ: “Ta lấy nàng, lẽ nào ta cũng không
thể từ từ bước vào trái tim nàng sao?”
“Tuyệt đối không thể.”
Vân Tử Lạc đáp dứt khoát: “Nếu vương gia muốn dùng thủ đoạn cưỡng hôn,
ngươi cũng chỉ có thể có được thân thể của ta. Nếu bây giờ ngươi giận
dữ, muốn hủy diệt Vân gia, ta vẫn chỉ có câu này!”
Chuyện tình cảm nàng không thể miễn cưỡng.
Tuyệt đối không thể… Hóa ra là tuyệt đối!
Nhiếp Chính vương nắm chặt tay, ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại một cách đau đớn, hít sâu mấy hơi, không nói thêm nữa mà quay người rời đi.
Ra tới ngoài cửa, chàng quay đầu lại nói: “Ta sẽ không cưỡng hôn nàng. Đệ đệ của nàng, ta cũng sẽ không làm hại.”
Nói rồi, chàng bỏ đi không quay đầu lại.
Vân Tử Lạc cũng khẽ thở hắt ra.
Nam nhân này quá quyền thế, nếu có chút quan hệ nào dính tới hắn, không cẩn thận chọc giận hắn thì sau này chắc chắn Vân gia sẽ gánh không ít phiền toái.
Lần tìm được đá lửa, châm nến lên, Vân Tử Lạc bê giá nến vào góc tỉ mỉ quan sát, nhìn thấy một ít tro tàn dưới khe cửa.
Nàng giơ tay miết lấy một ít, bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, bầu không khí cũng trở nên cực kỳ nóng nực.
Nàng vội vã nín thở, rút khăn tay ra lau sạch chỗ bột đó.
Đây là mị dược…
Ha ha, Vân Tử Lạc đảo mắt nhìn gã nam nhân bị bọc chăn thành đống dưới
đất, ánh mắt tối đi, bờ môi cong lên, gương mặt ánh lên một vẻ tà ác…
***
Quỷ Hồn đang ngồi trên mái nhà cách Lê Uyên ba cái sân nhỏ, vừa lau lưỡi bảo kiểm vừa thầm nghĩ: Không biết vương gia đã làm xong việc chưa. Chẹp chẹp, giờ này rồi.
Cũng may hắn chọn một nơi khá xa để đợi, nếu không lại phải nghe thấy mấy thanh âm không nên nghe thấy.
Đang nghĩ cao hứng thì một đôi ủng quan đen thẫm dừng lại sau lưng hắn, gạch vang lên những tiếng lạch cạch, cả nam nhân sau lưng cũng ho khe một
tiếng.
Quỷ Hồn thất kinh, rồi lập tức mừng rỡ, quay người thầm gọi: “Vương gia!”
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, khinh công của vương gia xuất quỷ nhập
thần, trừ phi phải tập trung tinh thần nếu không sẽ hoàn toàn không nhận ra ngài ấy tới gần. Nhưng ban nãy khi chạm đất rõ ràng ngài ấy để phát
ra tiếng động.
Rõ ràng Nhiếp Chính vương đang không
tập trung, chắp tay đứng thẳng, ngước đôi mắt phượng, ngẩng đầu ngắm sao trời, đầu óc đã bay tận đâu đâu.
“Vương gia, chúng ta có phải quay về không ạ?” Quỷ Hồn đứng nguyên tại chỗ, hỏi dò.
Gió đêm se lạnh, cả người Nhiếp Chính vương như một bức tượng, im lìm bất động.
Đợi một lúc lâu, Quỷ Hồn lại hỏi lần thứ hai.
Lúc ấy Nhiếp Chính vương mới có động tĩnh, cúi cái cổ nhức mỏi xuống, ánh
mắt chuyển từ gương mặt Quỷ Hồn tới thanh bảo kiếm của hắn. Chàng đột
ngột bật lên, lướt tới bên cạnh hắn, rút nhanh thanh kiếm đó ra khỏi
bao…
Vật sắc nhọn lướt qua da thịt, chỉ trong khoảnh khắc máu tươi đã phun trào, phun cả vào mặt Quỷ Hồn.
Hắn sững người, mọi biểu cảm đều hóa thạch…
Nhiếp Chính vương thì buông tay, để kiếm rơi xuống đất, tay phải thuần thục
điểm hai nhát bên vai phải để máu ngưng, giật xuống một vạt áo trên
người, vội vàng băng bó lại.
“Vương gia… Ngài… Ngài đang làm gì vậy?”
Khi nhìn thấy cánh tay trái của Nhiếp Chính vương máu chảy ròng ròng, Quỷ
Hồn đau lòng thốt lên, quỳ rạp xuống đất, ngẩng mặt lên nhìn Nhiếp Chính vương.
Ý thức được giọng mình quá lớn, hắn lại vội vã bịt miệng, giương đôi mắt to tròn đầy sửng sốt!
“Cơ thể biết đau thì trái tim sẽ không đau nữa.”
Nhiếp Chính vương hờ hững đáp một câu, ngước đôi mắt lãnh đạm không một gợn
sóng, nhìn về bóng tối xa xăm, thanh âm trầm trầm mà rõ ràng: “Sau này
đừng bao giờ nhắc về nàng trước mặt ta lần nữa. Ta không muốn nghe thấy… bất kỳ một tin gì về nàng.”
Hai chân xê dịch, chàng biến mất trên mái nhà bằng một bộ pháp rất kỳ quái.
Quỷ Hồn hỗn loạn trong gió, quỳ đó rất lâu mới hiểu ra ‘nàng’ trong lời của Nhiếp Chính vương ám chỉ ai. Hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn
về phía Lê Uyển, rồi lại nhìn về phía Nhiếp Chính vương ra đi, khóe môi
giật lên chua xót.
Vương gia, sao ngài phải khổ vậy chứ?
Chỉ là một nữ nhân xấu xí mà thôi, ngài lại… bị cô ta tổn thương ư?
Nỗi đau khổ và tuyệt vọng được che giấu tận sâu đáy lòng ấy hình như chỉ
từng xuất hiện một lần duy nhất khi năm xưa lão vương gia bỏ nhà vứt
con, chủ nhân chỉ vỏn vẹn bảy tuổi…
***
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của Tứ vương phủ dừng lại bên ngoài Vân phủ.
Thì ra đêm hôm trước Tứ vương phi nằm mộng, mơ thấy mẫu thân tự tay làm
canh mộc nhĩ. Sáng nay khi kể lại, Tứ vương gia bèn đặc biệt cùng vương
phi về nhà mẹ dùng bữa sáng.
Khi họ tới nơi thì Vân phủ nhận được tin từ sớm đã rầm rộ bày biện bữa sáng ra nhà trước.
Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình và Chu Thị lần lượt ngồi vào ghế chủ khách.
Vân Khinh Bình cười nói: “Mẹ, hay là gọi là muội muội tới đi, mọi người cùng đoàn tụ.”
“Được được.” Chu Thị một mặt thì đồng ý, một mặt lại oán thán: “Muội muội của con ấy à lại ngủ nướng rồi, đã mấy ngày rồi không thấy tới thỉnh an ta, chỉ có con với vương gia tới là ta mới gọi được nó.”
Vân Khinh Bình mỉm cười, kín đáo trao đổi ánh mắt với Chu Thị.
Nàng ta dịu giọng nói: “Gọi cả nhị muội đi, Thu Nguyệt còn muốn thăm Đào Nhi, xin lỗi vì chuyện lần trước.”
Chu Thị đang định đồng ý thì Sở Hàn Lâm nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng
có gọi cô ta! Ta không muốn nhìn thấy cô ta! Lần trước đã hại nàng rơi
xuống nước, lần này chưa biết chừng còn bỏ độc vào cơm ấy chứ!”
Nhắc tới cơm, sắc mặt Chu Thị lập tức thay đổi.
Bữa tối qua sau khi Vân Tử Lạc đập hết nồi niêu bát đĩa trong nhà bếp, bà
ta cũng chỉ ăn một bữa đơn giản. Ăn cơm là chuyện nhỏ, nhưng thể diện
của mẹ cả đã mất sạch rồi!
Vốn định xông vào Lê Uyển bắt nó ra hành hạ nhưng lại nể mặt Bát vương gia. Không trút cơn giận này bà ta ngủ không yên.
Lúc may lúc này Vân Thái Lệ gợi ý cho bà ta cách hay này.
Hủy hoại sự trinh tiết của Vân Tử Lạc, vừa có thể trả thù được chuyện tối
qua lại có thể khiến nó mãi mãi không thể trở thành Bát vương phi, còn
phải làm vợ một gã ngốc. Đây chẳng phải là một mũi tên bắn trúng ba đích hay sao?
Mà chuyện này Bát vương gia cũng đâu thể đổ tội lên đầu bà ta được?
“Vương gia, không sao. Thiếp cũng lâu không được gặp muội muội rồi, để thiếp
gặp muội ấy một chút đi mà.” Vân Khinh Bình làm nũng.
Trái tim Sở Hàn Lâm chợt mềm nhũn, do dự giây lát rồi gật đầu.
Chu Thị vội vàng căn dặn: “Phù Dung, ra ngoài mời vị tiểu thư qua ăn sáng.”
Phù Dung cúi đầu đi ra, trong ánh mắt Chu Thị lóe lên vẻ tàn độc và đắc ý.
Ha, Vân Tử Lạc, lần này để ta xem ngươi còn sống tiếp được không!
Tối qua bà ta phái mấy kẻ tới góc tường nghe lén đều chạy về nói Vân Tử Lạc cứ ở trên giường kêu gào, Chu Thị thầm sung sướng trong lòng!
Kêu đi, kêu đi, hết thuốc rồi thì tới lúc ngươi phải khóc!
Ba người họ trò chuyện một lúc thì bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng
bước chân gấp gáp, ngay sau đó là tiếng ngọc bội rung rinh, có tiếng
người ngã trên bậc thềm.
“Phu nhân, phu nhân, không hay rồi!”
Chu Thị bỗng tràn đầy tinh thần, quát to: “Vào đây, Tứ vương gia ở đây, hò hét ầm ĩ còn ra thể thống gì!”
Người chạy vào chính là Phù Dung. Sắc mặt cô ta tái nhợt, môi không còn hột
máu, quần áo xộc xệch, vừa vào đã quỳ rạp xuống trước, òa khóc sợ hãi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Chu Thị lại thầm gật đầu, nha đầu Phu Dung này quả thật biết đóng kịch.
“Phu nhân, con, con nhìn thấy… con nhìn thấy…” Phù Dung lắp bắp, nói năng không gãy gọn.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Chu Thị thầm kiềm chế tiếng hỏi cao giọng kích động trong lòng, tay cầm tách trà cũng run lên.
“Con đi vào trong vườn của tiểu thư, đã nhìn thấy… nhìn thấy…” Nhớ lại cảnh tượng đó, cả người Phù Dung run lên không ngừng.
“Ngươi nhìn thấy gì thì mau nói đi!” Vân Khinh Bình sốt sắng.