Vân Tử Lạc vừa nghe những lời này, tâm tư liền trầm xuống, cảm giác có chuyện không ổn.
Kể từ sau khi Lâm Thanh Thanh trở về, nàng đã cố ý dặn dò đám người Ninh Trân, không được nói chuyện con trai của Hoa Phong Bình và Tạ Vô Tâm cho Lâm Thanh Thanh biết, nàng sợ rằng khi biết chuyện này bà sẽ không chịu được bệnh tình sẽ chàng nặng thêm.
Nhưng nàng không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay.
Vừa suy nghĩ nàng đã nhanh chóng bước đến bên cạnh Lâm Thanh Thanh, nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy gương mặt của Lâm Thanh Thanh thoáng chốc tái nhợt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “ Tiểu thiếu gia gì chứ?”
Lúc Vân Tử Lạc nhìn về phía Nhiếp chính vương, chỉ thấy sắc mặc chàng xanh mét, ngón tay giữa chợt lóe sáng, chàng đưa tay lên, tiếp sau đó là tiếng xe gió vang lên.
Nàng nhịn lại phía đại điện, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đôi môi mỏng bật ra hai tiếng “Cẩn thận”
Đám người hầu kia cũng là người có bản lĩnh, nhanh chóng tránh sang một bên, tránh được một đòn trí mạng của Nhiếp chính vương.
“Đạ tạ Băng Lạc công chúa nhắc nhở”
Người vừa lên tiếng là một nam nhân trung tuổi, hắn cười tà mị nhìn về phía Vân Tử Lạc, hiển nhiên biết rõ thân phận của nàng.
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Vân Tử Lạc, gò má Vân Tử Lạc hơi nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đám người đó, cúi đầu nói:“ Thật hèn hạn”
Nhiếp chính vương đã nhanh chóng bước tới, ôm lấy nàng, lo lắng hỏi: “ Lạc nhi, bình tĩnh một chút”
Lâm Thanh Thanh nhìn lại đám người đó, chỉ tháy người đàn ông trung niên kia đưa tay vào giữa đám người, kéo ra một vị thiếu niên cũng mặc y phục nô tài, cười hì hì hỏi: “ VỊ này là tiểu thiếu gia của chúng ta, tiểu thư cùng Tạ đảo chủ của chúng ta chỉ có duy nhất một bảo bối này, Băng Lạc công chúa, thiếu gia cùng người là đệ đệ cùng cha khác mẹ”
Vẻ mặt Vân Hạo hoảng loạn, đệ ấy căn bản không thể không chế được hành động của chính bản thân mình, chỉ đành thảm thiết kêu lên: “ Nhị tỷ, cứu đệ”
Cơ thể Lâm Thanh khẽ run lên, đệ đệ cùng cha khác mẹ, những từ này như cây kim đâm thẳng vào lòng bà.
Nam nhân này quả nhiên biết rõ bà chán ghét nhất điều gì.
Trên thế gian này, điều bà chán ghét nhất chính là sự tồn tại của huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Vừa mới phát hiện ra điều bất thường, người đàn ông trung niên kia lập tức bắt lấy Vân Hạo cản trước người hắn, Vân Tử Lạc nhìn thấy vậy theo bản năng liền kêu lên hai tiếng “ Cẩn thận”
Đương nhiên chiêu này của người đàn ông kia chỉ là giả, nếu Vân Tử LẠc không nói ra hai chữ kia hắn cũng sẽ kéo Vân Hạo né sang một bên, chỉ là hắn muốn mượn hành động này để khiến mọi người chú ý đến quan hệ của Vân Hạo và Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc nắm chặt tay Lâm Thanh Thanh, nhưng có một thân ảnh khác còn hành động nhanh hơn nàng, Hách Liên Trì không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Thanh, đưa tay ra đỡ nàng.
Tối nay, Hách Liên Trì chỉ ngồi ở chỗ khuất xem xét mọi chuyện, giờ phút này hắn xuất hiện cả đại sảnh liền trở nên càng hỗn loạn.
“Nam xuyên vương”
“Thực sự là Nam Xuyên vương”
Hai mươi năm trước, chuyện về ông lưu truyền khắp ba nước, tương truyền rằng, ông là nam nhân trung thành và tận tâm, bản lĩnh hơn người, nhưng cuối cùng vẫn chịu khuất phục dưới chân một mỹ nhân.
“Mẹ, đó là con nuôi của Vân Kiến Thụ, từng là đệ đệ của con, là con duy nhất của Hoa Phong Bình và Tạ Vô Tâm”
Vân Tử Lạc khó khăn nói ra sự thật này.
Nàng không muốn Lâm Thanh Thanh biết chuyện này từ miệng của người khác.
“Nhị tỷ...”
“Câm miệng!”
Vân Tử Lạc thập phần đau lòng nhìn về phía Vân Hạo, nói từng chữ từng chữ một: “ Hạo nhi, đệ không cần ta phải cứu đệ, người bên cạnh đến mới thực sự là người thân của đệ, ông ngoại của đệ là đảo chủ Huyền Linh đảo, mẫu thân đệ là tiểu thư Hoa gia, đệ nên theo họ trở về đi”
“ Nhị tỷ” Vân Họa giàn dụa nước mắt, giãy dụa nhào tới cắn vào người đàn ông kia muốn thoát khỏi hắn,nhưng người đàn ông đó lại không chịu buông tay, cũng không dám làm tổn thương đệ ấy nên chỉ đành chịu đau.
“Vân Hạo! Đệ trở về đi! Ta đã không còn là nhị tỷ của đệ nữa rồi!”
Vân Tử Lạc nói ra câu nhẫn tâm.
Đới với đệ ấy, nàng không thể đối xử được như trước kia nữa rồi!
Cho dù đệ ấy không làm gì sai, nhưng mà, nàng cũng không thể thừa nhận đệ ấy được, đệ ấy là con trai của cha nàng và nữ nhân khác, bảo nàng làm sao tiếp nhận được chuyện này.
“Tỷ tỷ, tỷ không phải là Nhị tỷ của đệ, nhưng đệ cũng không phải kẻ ngốc, đệ nghe nói, huyết thống của đệ và tỷ là giống nhau, tỷ là tỷ tỷ ruột của đệ”
Vân Hạo khóc òa lên.
“Đệ sai rồi”
Vân Tử Lạc không nghĩ đệ ấy lại nói nhiều như vậy, sợ Lâm Thanh Thanh bên cạnh chịu đả kích quá lớn không chịu được, nàng liền lớn tiếng nói: “ Sự tồn tại của đệ chính là một sai lầm! Trở về Huyền Linh đảo đi, giữa chúng ta vốn không nên có quan hệ gì”
Vân Hạo lại càng nức nở, Lâm Thanh Thanh đột nhiên nói: “ Đem tủ lớn trong phòng ta ra đây, mở khóa cho hắn ra ngoài”
Tất cả mọi người đều cả kinh, mấy người thị vệ liền chạy như bay ra ngoài.
Tạ Vô Tâm còn đang chìm trong giấc mộng thì bừng tỉnh, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chỉ nghe giọng điệu thâm thúy lạnh băng của Lâm Thanh Thanh vang lên:“ Có người nữa đêm dám xông vào phòng của Bản cung, bị Bản cung nhốt lại trong tủ quần áo này, không phải các ngươi nói ta cố ý phá hoại nhà chủ nhân các người sao, muốn tranh giành đàn ông với tiểu thư Huyền lInh đảo các người sao? Dựa vào quy củ của Băng Thành, hắn đã mạo phạm bản cung, phạm vào tội chết”
Bỗng chốc đại điện im bặt.
Đám người Huyền Linh đảo cũng không dám lên tiếng.
Bọn họ không nghĩ rằng lại có một màn này.
“Hai mươi năm trước, ta cùng hắn thành hôn sinh được một nữ nhi, nhưng Bản cung cũng đã viết một bức thư nói rõ với hắn, từ nay về sau giữa chúng ta không còn quan hệ gì, tiểu thư nhà các ngươi xem trọng hắn vậy lần này ta bỏ qua cho hắn,nhưng nếu lần sau hắn còn dám mạo phạm tôn nghiêm của Bản cung, đừng trách Bản cung thủ hạ vô tình”
Lâm Thanh Thanh nói, rồi đá một cước vào tủ quần ao nói lớn: “ Tủ này đã bị hắn làm ô uế, bản cung không cần nữa! Các ngươi mang đi đi”
Tạ Vô Tâm ngồi trong tủ, nghe được vậy mồ hôi lạnh không khỏi vã ra, hắn kêu lên: “ Thanh Thanh...”
Thân thể hắn chợt nhẹ bổng, tủ quần áo bị người khác khiêng lên, hung hăng đặt xuống mặt đất 'ầm' một tiếng, hắn bị chấn động đến mức choáng váng mặt mày.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta mang phụ thân của người trở về thôi”
Nam nhân trung tuổi cố ý cao giọng nói, rồi ra lệnh cho thủ hạ mang tủ quần áo nghênh ngang rời đi.
“Thả bọn họ đi”
Lâm Thanh Thanh cao giọng quát: “ Từ nay về sau, nếu như người của Huyền Linh đảo lại dám bước vào Băng Thành của ta, giết không tha”
Buổi yến tiệc kết thúc vội vã, nhưng mặt mày của lâm Thanh Thanh lại càng trầm tĩnh, bà càng trầm tĩnh lại khiến người khác càng lo sợ.
Lâm Thanh Thanh rời Thủy Tinh điện sớm, Bắc Đế, Hách Liên Ý, Vân Tử LẠc cùng Hách Liên Trì ở lại điện uông trà, mọi người đều im lặng không ai lên tiếng.
Rất lâu sau, Nhiếp chính vương mới mở miệng: “ Trước khi đám người đó đến đây, Tiếu Đồng đã nói chuyện Tạ Vô Tâm ở Băng cung không người nào biết, hôm nay bọn họ làm vậy, rõ ràng là cố ý kích thích đến nhạc mẫu”
Vân Tử Lạc “ Ừm” một tiếng, chau mày nói: “ Vân Hạo rơi vào tay người của Huyền Linh đảo, bên Kỳ Hạ cũng không có tin tức gì, chỉ sợ Vân phủ cũng đã bị họ khống chế”
Bắc Đế tức giân:“ Đám người Huyền Linh đảo này dám làm loạn!”
“Ông ngoại, không cần phải gấp gáp, Huyền linh đảo dù có lớn thì bất quá cũng chỉ là một đảo nhỏ mà thôi, con mang Lạc Nhị trở lại Kỳ Hạ, hai nước thao luyện binh mã,còn sợ không đánh được một đảo nhỏ sao?”
Nhiếp chính vương chậm rãi nói.
Trong lòng Vân Tử Lạc lo lắng, nàng rời khỏi đại điện sớm hơn một chút, đi về phía Thanh cung,
Hách Liên Vân Tình đã ngủ, Lâm Thanh Thanh đang nằm nửa người trên giường, giống như đang suy tư điều gì,
“Mẹ” Vân Tử Lạc bước vào, nhẹ giọng gọi.
Lâm Thanh Thanh khẽ mỉm cười, nói:“ Lạc nhi, không cần lo lắng cho ta, lúc ở Đại Tuyết Sơn ta sớm đã quên tên hỗn đản kia rồi”
Vân Tử LẠc đau lòng:“ Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng người không nghĩ vậy. Dù sao Tạ Vô Tâm cũng không có tình cảm với Hoa Phong BÌnh, con nghe Ninh cô cô nói, là Hoa Phong Bình tính kế sau một đêm đó liền mang thai, về sau, Hoa Phong Bình bị nhốt lại trên đảo, cho đến thời gian trước được cứu đi”
“À? Là vậy sao?” Lâm Thanh Thanh nhướn mày nói.
“Vậy Ninh cô cô không nói cho mẹ biết sao?”
“Vừa rồi tâm tình ta không tốt, bà ấy mải an ủi ta có lẽ là quên mất chuyện này” Lâm Thanh Thanh lãnh đạm nói.
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiếng:“ Quên? Bà ta biết rõ người vì sao tức giận, chẳng lẽ lại không giải thích điều quan trọng nhất sao?”
Lập tức, nàng liền đem chuyện biểu huynh của Ninh Trân buôn bán trên đảo cho bà nghe.
Nhiếp chính vương đã phái phi ưng đưa tin đến Lê Hoa đảo, thị vệ ở trên đảo sau khi nhận được tin đã tra rõ ràng mọi chuyện.
Biểu ca của Ninh Trân quả nhiên có phúc khi, chuyện làm ăn trên Lê Hoa đảo hết sức thuận lợi, mở cả hàng chục của hàng, dường như đã lũng đoạn cả mảng may mặc trên đảo, mà chủ thực sự phía sau mấy cửa hàng này lại chính là Ninh Trân. Mười mấy năm trước, nhà họ Ninh đang từ nghèo khổ đột nhiên phát tài, nguồn gốc của số tài sản kia rất đáng nghi, nên nàng đã phái người tra kỹ sổ sách mười mấy năm trước, phát hiện ra chuyện đáng nghi, mười mấy năm trước nhà kho đột nhiên bốc cháy, chút sổ sách cũ đều bị tiêu hủy hết sạch.
Ninh Trân làm việc quả nhiên không chút so sót!
Lâm Thanh Thanh nhíu mày, than nhẹ: “ Bà ấy cũng rất thông minh”
Nên bà cũng kể chuyện Ninh Trân tìm thuốc giải cho nàng nghe.
“ Nô tài như vậy không nên giữ lại được, thân phận của bà bây giờ không phải nô tỳ cũng không phải là chủ nhân, ở trong cung rất bất tiện” Vân Tử Lạc nói: “Tuy bà ấy cùng mẹ lớn lên cùng nhau tình cảm sâu đậm, chúng ta vô cớ thẩm vấn bà ấy, bà ấy nhất định sẽ phủ nhận, không bằng nên đuổi bà ấy đi”
“Không biết bà ấy dùng độc để hại ai” Lâm Thanh Thanh hừ một tiếng: “ Nếu đã muốn xen vào, vậy thì phải quản đến cùng, trừa cho bà ấy đường sống, sáng mai ta sẽ gọi bà ấy vào nội điện, nói đến chuyện thiên kim độc kia để xem rốt cuộc là vì nguyên nhân gì”