Sáng sớm ngày hôm sau, khi Vân Tử Lạc rời giường, Nhiếp chính vương đã không còn ở Băng cung, cung nữ nói cho nàng biết, sáng sớm phò mã đã đến Thủy Tinh điện, còn dặn dò các nàng không được quấy rầy công chúa ngủ, chờ công chúa tỉnh dậy rời bẩm báo lại cho công chúa.
Vân Tử Lạc rửa mặt xong, cũng đi đến Thủy Tinh điện, Bắc Đế và Hách Liên Ý đều ngồi trong điện, thấy nàng bước vào, Nhiếp chính vương liền bước lên đón: “ Lạc, nàng đã ăn chưa?”
“Ăn rồi, không có tin tức gì sao?”
Biết rõ tối hôm qua Tiếu Đồng cũng đi ra ngoài, nàng mới hỏi điều này.Nhiếp chính vương gật đầu, cầm lấy tay nàng, dắt nàng đến ngồi bên cạnh Bắc Đế,nói: “ Tạ Vô Tâm vẫn còn bị khóa trong tủ quần á, bọn họ không dám thả hắn ra, đang chuẩn bị đưa hắn về Huyền Linh đảo, Tiếu Đồng đang nghĩ cách cứu hắn ra”
“Cứu được hay không không phải là điều ta quan tam” VÂn Tử Lạc hừ một tiếng hỏi, “ Hoa Phong Bình đâu?”
“Tiếu Đồng phát hiện Vân Hạo trúng độc, là thiên kim độc” Nhiếp chính vương chậm rãi nói ra điều trọng yếu.
“LÀ Ninh Trân làm?” Vân Tử Lạc nhìn Bắc Dế, như bừng tĩnh, nhưng lại càng nghi ngờ.
“Thứ nhất, Ninh Trân vì sao lại hạ độc Vân Hạo? Ta nghĩ điều này là vì để bảo toàn cho chính mình, người Huyền Linh đảo biết rõ hành vì của bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta, nhưng liên quan đến tính mạng Vân Hạo cho nên bà ta không sợ”
'Thứ hai, vì sao bà ta biết thân thế của Vân Hạo”
“Thứ ba, bà ấy tại sao lại để Hoa Phong Bình chạy thoát, cho dù người của Huyền Linh đảo muốn tìm Vân Hạo cũng sẽ không đến tìm bà ta, nhưng để Hoa Phong Bình chạy thoát đối với bà ta cũng không phải tốt! Ta nghĩ, bà ta sẽ không làm điều vô ích, huống chi, Hoa Phong Bình hận mẹ ta như vậy, Tạ Vô Tâm sai Ninh Trân trông giữ Hoa Phong Bình, Hoa Phong Bình nhất định cũng rất hận bà ta”
Nghe lời này của nàng, Nhiếp chính vương và Bắc Đế đều trầm mặc giây lát, Nhiếp chính vương nói: “ Điểm thứ hai, Ninh Trân vì sao biết Vân Hạo chính là người con trai thất lạc của Hoa Phong Bình, Lạc nhi nàng không nhớ sao, lúc ở sơn động nàng nói chuyện này cho Hoa phong Bình biết, lúc đó Ninh Trân cũng có mặt, bà ta nhất định đã ghi nhớ chuyện này, cộng thêm lúc ở Lê Hoa đảo, Ninh Trân không chỉ làm ăn buôn bán mà còn lặng lẽ củng cố lực lượng, muốn bắt Vân Hạo đi không phải là khó, Vân Kiến Thụ đi lại khó khăn cũng không phải là đối thủ của bà ta”
“Ừm, Ninh Trân lại có lòng dạ như vậy”
Bắc Đế trầm ngâm nhưng không nói, trong lòng lại trần đầy phẫn nộ.
Ninh Trân và Thanh Thanh từ nhỏ lớn lên bên nhau, là nha đầu hắn thân thuộc, lại không ngờ rằng, trong chuyện này Ninh Trân lại dám nhúng tay như vậy, Ninh trân đã không còn là cung nữ nhu thuận năm xưa ông biết nữa/
“Điều thứ 3” Nhiếp chính vương trầm ngâm,: “Nếu như không thả Hoa Phong Bình, người của Huyền Linh đảo sẽ không biết được sự thật này, nhưng Ninh Trân không lo lắng phiền toán, hạ độc Vân Hạo, lại để Hoa Phong Bình chạy thoát, bà ta không sợ để lộ hành tung của minh, nhưng làm như vậy vì mục đích gì thì cũng rất đáng nghi, hơn nữa vì sao bà ta lại không dám để nhạc mẫu gặp mặt Hoa Phong Bình?”
Bắc Đế trầm giọng nói: “ CHắc chắn Hoa Phong Bình biết bí mật liên quan đến Ninh Trân, mà Ninh Trân lại không dám giết nàng ta, nhưng cho dù nắm trong tay tính mạng của Vân Hạo, Hoa Diệu cũng sẽ không tha cho nàng”
“Đó là bí mật gì chứ?” Vân Tử Lạc lẩm bẩm một tiếng.
“Bây giờ Hoa Phong Bình nhất định sẽ không nói ra, bà ta rất lo lắng cho con trai mình”
Vân Tử LẠc hơi nhếch môi, thản nhiên nói: ' Nếu chúng ta đưa thuốc giải độc của Vân Hạo ra? Bà ta còn không nói sao?”Bắc Đế gật đầu: “ cứ làm như vậy đi”
“KHông vội, chờ mẹ tra hỏi Ninh Trân rồi bàn sau”
Đến buổi trưa, Thanh cung một mảnh yên lặng, đột nhiên, Lâm Thanh Thanh mở miệng nói: “ Trân nhi, Thiên kim độc ta dùng hết rồi, ngươi lấy đây cho ta”
Ninh Trân đang cúi đầu thêu y phục thì ngẩn ra, kim thêu đâm vào ngón tay, máu chảy thành giọt.
“Tiểu thư, em không nhớ đã để thiên kim độc ở chỗ nào rồi”
Ninh Trân dùng khăn lụa lau sạch ngón tay mình.
“À, Vậy sao? Vậy sao mấy ngày trước em còn muốn hỏi ta thuốc giải?”
Ninh Trân bật dậy, cả kinh nói: “ Tiểu thư, em có người thuốc giải sao? Không có, em nhớ là chưa từng hỏi tiểu thư điều đó”
Lâm Thanh Thanh cười: “ Trân nhi ngốc, chuyện này mà em không nhớ sao, đêm đó trước khi ta đi ngủ, em rõ ràng đã nhắc tới chuyện này! Em quên rồi sao?”
Ninh TRân nhìn bà hồi lâu, rồi nói: “ Có lẽ em chỉ thuận miệng hỏi mà thôi”
“Phải không? Thiên kim độc đó đã không còn, vì sao em còn nhắc đến chuyện thuốc giải? Không lẽ em đã dùng thiên kim độc đó đi hại người?” Lâm Thanh Thanh nói đùa.
“Làm sao có thể thế được, em chẳng qua chỉ muốn hỏi thuốc giải cho Hướng tiểu thư, cũng là vì phòng ngừa có ngộ nhỡ người không cẩn thận dùng nhầm thiên kim được mà thôi”
Lâm Thanh Thanh nhíu mày nói: “ Thì ra là như vậy, nhưng mà thuốc giải của thiên kim độc này rất phức tạp, ca ca của ngươi lại không có kiến thức, không bằng để ta chế cho ngươi một viên”
“ Không cần đâu tiểu thư, ca ca rất thông minh, nhất định có thể làm...”
Ninh Trân đột nhiên ôm miệng, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Thanh, “ TIểu thư...”
Trong nháy mắt, sắc mặt bà ta liền trở nên trắng bệch.
Lâm Thanh Thanh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bà ta.
Ninh Trân buông tay, khung thêu rơi xuống đất, bà ta cũng chậm rãi quỳ xuống.
Bà ta chưa từng muốn thuốc giải cho Hướng tiểu thư, cho nên khi tiểu thư nói những lời đó trong lòng bà ta hoảng sợ, lo lắng suy nghĩ có phải mình đã nhỡ miệng nói ra chuyện gì không, kết quá nàng ta lại nhắc tới chuyện ca ca mình chế thuốc giải, tâm tư bà ta mất bình tĩnh cho nên mới để lộ.
“Tiểu thư, em...” Ninh Trân khó khăn mở miệng.
“Chuyện ngươi có ca ca, ngươi cũng chưa từng nói với ta, bây giờ ta mới biết đấy” Lâm Thanh Thanh thấp giọng nói:“ Ngươi hạ thiên kim độc cho con trai Hoa Phong Bình, lại không nói với ta, Ninh Trân, rốt cuộc ngươi đang suy tính điều gì?”
Ninh Trân nhắm mắt nói: “ Em thay tiểu thư trút giận lên Hoa Phong Bình nhiều năm như vậy, cho nên sau khi Hoa pHong Bình được người của Huyền Linh đảo cứu đi, mọi chuyện liền rõ ràng, người bọn họ muốn trả thù nhất không phải là tiểu thư, mà là em, cho nên, không thể không ra tay trước”
Lời này của bà ta cực kỳ có lý.
Đáy mắt Lâm Thanh Thanh như lóe sáng, đưa tay đỡ Ninh Trân dậy: “ Em yêm tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ em được an toàn, kể từ hôm nay, em không cần ở lại Băng cung nữa, ta đã sắp xếp cho em một khi biệt viện, em trốn ở đó trước đã” Nói xong, không để cho Ninh Trân trả lời, bà đã quát lên: “ Người đâu, đưa Ninh cô nương đến biệt viện, không có lệnh của Bản cung,bất luận là kẻ nào cũng không được đến gần”Sắc mặt Ninh Trân trắng rồi hồng, hồng rồi lại trắng, cuối cùng mới nói:“ Tiểu thư, em muốn mang theo đám người Tiểu Mai”
Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:“ Nhiều người thì lắm chuyện, như vậy đi, em chỉ được mang theo Tiểu Mai”
Ninh Trân nghe vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta không ngờ rằng, người bà ta chọn lại là người tới giám sát mình.
Hành động nàng của Lâm Thanh Thanh rõ ràng là đang giam lỏng Ninh Trân.
****
Mặt khác, phía Băng Thành cũng viết một lá thư gửi đảo chủ Huyền Linh đảo.
Trong thư nói rõ, bọn họ đang có thuốc giải thiên Kim độc, hành tung Ninh Trân bị bại lộ, bọn họ đã xử lý, nếu muốn cứu Vân Hạo, trên thế gian này chỉ có bọn họ mới có thuốc giải Thiên Kim độc.
Hoa Phong Bình tiều tụy, Hoa Diệu lại càng thương yêu bà ta, mà bà ta tất cả hy vọng đều đặt lên người con trai mình, khi Hoa Diệu đuổi đến Băng Thành, bà ta đã cầu xin phụ thân mình đáp ứng yêu cầu này của mình.
“Bắc Đế không thể dễ dàng như vậy mà giải độc cho Hạo nhi, chúng ta không biết hắn đang suy tính điều gì, không thể đáp ứng dễ dàng như vậy được!”
Hoa Diệu vừa an ủi con gái mình, rồi trở về phòng viết một phong thư trả lời Bắc Đế. Bắc Đế lại hỏi tới chuyện của Ninh Trân.
Hoa Phong Bình sau khi xem thư, thì lạnh lùng cười một tiếng, nói: “ Phụ thân, dù sao trong lòng Vô Tâm sớm đã không có con, Lâm Thanh Thanh và Hách Liên Trì ở Đại tuyết sơn cùng nhau chín năm, Vô Tâm và Lâm Thanh Thanh nhất định không thể ở cùng một chỗ được, con cũng đã có con trai, cũng đã thỏa mãn rồi, con không nghĩ Vô Tâm vẫn còn hận con, cha thả chàng ra đi, ta chỉ cần con trai mình. Thuốc giải này,con nhất định phải có, bọn họ muốn biết chuyện của Ninh Trân, con sẽ cho họ biết”
Hoa Diệu thấy bà ta suy nghĩ như vậy,liền gật đầu: “Con nói đi, Bắc Đế không phải là người không biết giữ lời”
Cho dù, bọn họ là kẻ thừ, nhưng một là vua đứng đầu một nước, một lại là đảo chủ một đảo lớn, cho nên nếu đã hứa bọn họ sẽ không nuốt lời, nếu đã đồng ý cuộc trao đổi này, bọn họ cũng sẽ không giở trò.
Sau khi Bắc Đế nhận được tin Hoa Phong Bình đưa, không khỏi ngây người, ông vội vàng đưa cho Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương xem.
Nhiếp chính vương không nói, Vân Tử LẠc cầm phong thư, vội vàng đến Thanh cung.
“ Ninh Trân, nó làm sao có thể làm chuyện này chứ? Hoa pHong Bình hận nó, có phải có nhầm lẫn hay không?” Lâm Thanh Thanh không thể tin được nói
“Con nghĩ là không, bộ dạng Ninh Trân bây giờ, có chuyện gì là không làm được?”
Trong thư nói, mười sáu năm trước, Ninh Trân cùng Hoa Phong BÌnh đã giao ước một chuyện, vì Tạ Vô Tâm không đề phòng Ninh Trân cho nên bà ta rã cho Tạ Vô Tâm dùng thuốc kích tinh, vụng trộm lấy tinh trùng của hắn giao cho Hoa Phong Bình, Hoa Phong Bình dùng trận pháp dời tinh nhập vào cơ thể mình, sau đó liền mang thai, chờ sau khi Tạ Vô Tâm tỉnh dậy, Hoa Phong Bình lúc này quần áo đã không chỉnh tề ngồi ở đầu giường khóc thút thít, mà lúc này Ninh Trân sẽ xông tời mắng chửi hắn có lỗi với tiểu thư của mình, hai người phối hợp diễn một màn kịch khiến Tạ Vô Tâm không thể nghi ngờ rằng chính hắn đã cưỡng đoạt Hoa pHong Bình””Thế nhưng vẫn làm được chuyện này để mang thai sao?” Cho dù kiến thức sâu rộng đến mấy, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Thanh nghe được chuyện này.
Vân Tử Lạc dẫu sau cũng là người hiện đại, nàng nói: “ Ngay cả trận pháp đổi huyết cũng làm được, mẹ không cần phải ngạc nhiên về chuyện này mới đúng”
Lâm Thanh Thanh lắc đầu, bà chỉ giật mình, trong nháy mắt, mây đen tỏng lòng đều tan biến, bà quay mặt nói: “ DÙ vậy, tên hỗn đản kia ra cũng sẽ không tha thứ cho hắn! Hắn có con trai sớm đã không để mắt đến con gái ta”
Vân Tử Lạc nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, từ giọng điệu này có thể nghe ra mẫu thân dường như vẫn có tình cảm với phụ thân nàng, chỉ là, muốn trừng phạt hắn một chút, tốt nhất để cho hắn sống không được mà chết cũng không xong.
Bắc Đế và Nhiếp chính vương theo đến Thanh cung, liền nhìn thấy cảnh Lâm Thanh Thanh nổi giận.
Vân Tử Lạc nói: “ Đem Ninh Trân đến đây thẩm tra, bây giờ ta muốn thôi miên bà ta”
“ Thôi miên?” Ngoại trừ Nhiếp chính vương những người khác đều cả kình.
Vân Tử Lạc gật đầu: “ Ninh Trân và NGô Đại đều là người ý chí kiên định, ta sợ phương pháp này sẽ không hiệu quả, khi đó sợ là sẽ đả thương chính mình, nhưng bây giờ, đã rõ chứng cứ, ta cũng nắm chắc phần thắng vài phần, những thứ lập lờ đó có thể dẫn bà ta nói ra chân tướng mọi chuyện”
Mấy người Bắc Đế đều chưa từng nghe nói đên phương pháp thôi miên, Nhiếp chính vương lo lắng hỏi: “ Lạc nhi, cách này mặc dù tốt, nhưng theo lời nàng nói, Ninh Trân không phải Ngụy Thành, bà ta rất khôn khéo, dùng cách này có phải sẽ tổn hại thân thể nàng không?”
Vân Tử Lạc lắc đầu.
Nhiếp chính vương dừng một chút rồi nói: “ Nhưng mà, nàng giống như đang có tin vui” Khóe miệng chàng lúc nói câu này không khỏi vui vẻ.
“Cái gì?” Bắc Đế và Lâm Thanh Thanh cả kinh, không khỏi đồng thời nhìn về phía bụng nàng.
Vân Tử LẠc cũng ngẩn ra, vội hỏi: “Thực sao?”
Tim nàng cũng không khỏi thình thịch vài cái.
Nhiếp chính vương đầy ý cười, trong đáy mắt không khỏi dấu được vẻ tự hào:“ Mạch tượng rất giống, nhưng ta cũng không dám khẳng định chắc chắn, nếu thực sự như vậy, hài tử cũng đang rất nhỏ, cho nên nàng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, không thể lấy sức khỏe ra làm bậy, nghe chưa?”
Vân Tử Lạc lè lưỡi, bàn tay bé nhỏ không kiềm chế được đặt lên bụng mình, cười ấm áp: “ Ý, không sau đâu, chỉ một lần này thôi, nếu không được ta sẽ không làm nữa, được không?”
Nhiếp chính vương đưa tay vuốt vuốt đầu nàng hai cái, nhớ tới lần đó nàng tra hỏi Ngụy Thành liền gật đầu nhẹ.
Lâm Thanh Thanh cười nói: “Lần nay, nhà chúng ta chỉ có con độc nhất xem ra hết hiệu lực rồi, Tình nhi có bạn rồi”
Vân Tử Lạc nhướn môi, Bắc Đế đã cho người đưa Ninh Trân đến.
Nhiếp chính vương cười nói: “ Lát nữa mọi người sẽ thấy Lạc nhi của ta lợi hại thế nào!”Lời vừa nói ra, Lâm Thanh Thanh và BẮc Đế lập tức trừng mắt nhìn chàng: “ Lạc nhi của ngươi gì chứ?”
Nhiếp chính vương cười ha hả, dìu Vân Tử Lạc, Vân Tử LẠc cũng không cự tuyệt chàng, nàng thấp giọng nói nhỏ mấy giờ có thể tiến hành thôi miên, nàng dùng dung mạo của mình và Lâm Thanh Thanh để đánh lừa Ninh Trân.
Sau khi Ninh trân đến, Lâm Thanh Thanh rót rượu cho bà ta,dụ dỗ bà ta nói: “ Trân nhi, chúng ta đã lâu rồi không uống cùng nhau một chén. Hôm nay, tâm tình ta không tốt, em uống cùng ta một chén đi”
Ninh Trân mang mạng che mặt, trầm ngâm chưa trả lời, Lâm Thanh Thanh đã đột nhiên đưa tay kéo mạng che của bà ta xuống.
Đột nhiên, gương mặt giống hệt Hoa Phong Bình xuất hiện ngay trước mặt.
Tuy đã có sự chuẩn bị, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn cả kinh.
“Tiểu thư, em biết người không muốn nhìn thấy gương mặt này, vậy đừng nhìn nữa, là lỗi của em, tấm mặt nạ da người này không kéo xuống được nữa”
Ninh Trân hoảng sợ cầm mạng che mặt che gương mặt mình lại.
Lâm Thanh Thanh định thần rồi cười nói: “ Không có gì đáng ngại cả, ngươi uống cùng ta vài chén”
Chuyện về sau, bà cũng phải cố nén sự chán ghét của mình.
Ninh Trân rất nhanh liền chuếnh choáng, Lâm Thanh Thanh lấy cớ đi vào nội viện, sau đó người đi ra lại là Vân Tử LẠc,nàng ngồi đối diện với Ninh Trân.
“Tiểu thư, hình như tiểu thư đã thay y phục....” Ninh Trân mơ màng nói.
“Trân nhi, nhìn ta”
Vân Tử Lạc nói nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt hạnh như băng thanh kia lại thẳng tắp nhìn về phía bà ta.
Ninh Trân liề mạng chống mắt lên nhìn nàng, dường như nhận thấy nàng giống bình thường, nhưng trong giây lát ánh mắt bà ta bắt đầu mông lung.
“Nhìn vào mắt của ta, ngươi đang ngủ thiếp đi, ngươi đang nằm mơ, đây là một giấc mộng, một giấc mộng xa xăm xa xăm...”
Giọng Vân Tử Lạc cực kỳ nhẹ, giống như ngọn gió thổi qua ngọn núi khẽ đưa từng tầng mây bay xa, nhẹ nhàng, phảng phất một sự mong manh.
Đồng tử Ninh Trân dần dần mất đi tiêu điêm, bà ta lẩm bẩm: “ Ta đang nằm mơ”
“Ừm, đó là một giấc mộng dài, rất dài, ngươi còn nhớ con trai Hoa Phong BÌnh như thế nào không?”
Đồng từ Ninh Trân đột nhiên co rụt lại, Vân Tử Lạc vội vàng dụ dỗ: “ Giấc mộng vẫn chưa tỉnh, giấc mộng vẫn chưa tỉnh”
Ninh Trân hòa hoãn lại, bà ta tiếp tục nhắm mắt, trầm sâu vào thôi miên
“Không có ra, Hoa Phong Bình có con trai được sao!” Ninh Trân nhàn nhạt nói.
“Thực sự có thuốc kích tinh sao?”
“Hiểu biết nông cạn”
“Tạ đảo chủ không nghi ngờ sao?” Vân Tử LẠc nín cười, Ninh Trân này thế mà còn dám dạy đời người khác sao.
Nhiếp chính vương mỉm cười nhìn về phía Bắc Đế cùng Lâm Thanh Thanh, hai người đang cả kinh đến ngây người, không nghĩ tới lại có cả loại pháp thuật này, hai người họ không khỏi nhẹ bước chân, đi đến gần phía bên này.”Không nghi ngờ, thuốc kích tinh cộng thêm mê dược, hắn ngủ không biết”
“ Ngươi dám ra tay, không sợ tiểu thư nhà ngươi trách mắng sao?”
“Tiểu thư sẽ không biết”
Lâm Thanh Thanh nắm chặt quả đấm, nhưng phát tiết tức giận.
“Tạ đảo chủ rất tin tưởng ngươi, việc gì cũng giao cho ngươi làm sao?”
“Đó chẳng phải là vì ta là người của tiểu thư sao? Nếu không phải vì tiểu thư, hắn sao có thể đối với ta tốt như vậy được?”
“Vì sao ngươi không muốn tiểu thư ngươi tha thứ cho Tạ đảo chủ, không muốn tiểu thư ngươi quay về?”
Ninh Trân không đáp, thân thể đột nhiên mềm nhũn ngã khuỵu, gục xuống bàn, ngủ say,.
“Bà ta làm sao vậy??” Lâm Thanh Thanh bước lên trước hỏi.
“Ngủ thiếp đi thôi” Vân Tử Lạc nhàn nhạt đáp, nàng đứng dậy:“ Bà ta quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ tỉnh lại, chờ đến lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp thẩm vấn bà ta”
“Được”
Đến đêm, lúc Ninh Trân tỉnh dậy, nhìn thấy trước mặt bà ta bốn người đang từ tốn thưởng thức trà, bà ta thấy vậy vội vàng đứng dậy.
“Ta... Nô tỳ..”
Bà ta không biết đã xảy ra chuyện gì, thấp thỏm lo lắng không thôi.
Bắc Đế và Lâm Thanh Thanh nén giận nhìn chằm chằm về phía bà ta, Vân Tử Lạc nhẹ giọng cười một tiếng, nói: “ Ninh cô cô, thuốc kích tinh đúng là lần đầu tiên ta nghe đến, thật không biết...”
Câu tiếp theo nàng không nói tiếp, nghĩ đến chuyện Ninh Trân đã làm những chuyện này nàng không khỏi cảm thấy chán ghét.
Sắc mặt Ninh Trân liền đỏ lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Thanh, bỗng chốc sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Bà ta không lên tiếng.
“ Điều nên biết chúng ta cũng biết, điều không nên biết chúng ta cũng đã biết, Ninh cô cô, ngươi còn muốn dấu diếm đến lúc nào”
Ninh Trân cắn cắn môi nhìn về phía nàng, lại nhìn về phía Bắc Đế, cảm thấy không ổn, vội vàng quỳ xuống, lên tiếng nói: “ Tiểu thư, Hoàng thượng, mọi người đừng trúng kế của Hoa phong Bình, đó không phải là thật”
Lâm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: “ Chúng ta còn chưa nói ai nói ra chuyện này, vì sao ngươi biết người đó là Hoa Phong Bình?”
Ninh Trân bặm miệng, cố thanh minh:“ Chỉ có bà ta mới muốn hãm hại nô tỳ”
Vân Tử Lạc cười ha ha một tiếng,: “ Ta nói này Ninh cô cô, lúc nãy ta chỉ nhắc tới ba chữ, thuốc kích tinh, căn bản không hề nhắc tới cô cô, cô cô không cần vội vã chưa đánh đã khai vậy chứ!”
Ninh Trân nắm chặt quả đấm, thân mình khẽ run lên: “ Ta.... Ta”
“Ngươi cái gì ngươi, Ninh Trân, ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi không làm chuyện gì phụ lòng ta sao?”
Lâm Thanh Thanh bỗng nhiên đứng dậy, bước trước một bước, một chân nhấc lên, “bụp” một phát đá vào mặt Ninh Trân.Một chưởng này khí lực khá lớn, Ninh Trân phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi thích Tạ Vô Tâm, cho nên mới không thèm để ý đến tình nghĩa nhiều năm của chúng ta sao? Cho dù ta quên Tạ Vô Tâm, nhưng ngươi biết, hắn từ đầu đến cuối đều là nam nhân của tiêu thư ngươi, không phải là người ngươi có thể động đến! Hắn là cha ruột của Lạc nhi”
Lâm ThanhThanh tức giận quát lên.
Hai người họ lớn lên bên nhau, Ninh Trân như thế nào lại không biết điều bà yêu cầu đối với nam nhân của mình là phải chung tình! Bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chia sẻ nam nhân của mình với một người khác.
Ninh Trân liên tục lắc đầu: “ Không phải vậy, tiểu thư, em chưa từng có ý nghĩ gì với Tạ đảo chủ...”
“Vậy là vì quyền lực!” Vân Tử Lạc nói, “ Phận làm nô tỳ trong cung lại nhận được quyền lực tiếp quản Lê Hoa đảo, sự thông minh tài trí của người dùng được hết, khi nghe Tạ đảo chủ nói tiểu thư muốn quay về, trong lòng người lo láng, không từ bỏ được những quyền lực đó, cho nên ngươi muốn Hoa Phong Bình sinh con, như vậy mẹ ta sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho tạ Vô Tâm”
“Ngươi” Sắc mặt Ninh Trân đại biến, ngã ngồi trên mặt đất, khó tin nhìn Vân Tử Lạc, vẻ mặt giống như bị người khác nhìn thấu tâm tư.
Vân Tử Lạc nhếch môi cười.
Bắc Đế như bừng tỉnh, nhìn về phía Ninh Trân, chau mày lạnh lùng nói: “ Thực sự là như vậy?”
Sắc mặt Ninh Trân xám như tro, bà ta từ tứ đứng lên, rồi quỳ trên mặt dất, ngẩng mặt nhìn về phía Lâm Thanh Thanh nói: “ Tiểu thư, người đã từng khen ngợi em thông minh lanh lợi, nhưng so với người, ta lại chẳng là gì, sau khi đến Lê Hoa đảo, đảo chủ liên tục rời đảo tìm kiếm người, mọi chuyện trên đảo đều là do ta xử lý, chuyện đó đã khiến Tạ đảo chủ lau măt mà nhìn liền đem mọi chuyện trên Lê Hoa đảo giao lại cho ta xử lý, mỗi ngày sai bảo đám nô tỳ, hô phong hoán vũ, mọi chuyện trên đảo đều phải qua tay ta, tất cả mọi người đều sùng bái, khâm phục ta, đều phải xem sắc mặt ta mà hành sự, loại cảm giác đó ta rất thỏa mãn”
“Nhưng nếu như tiểu thư trở lại, ta sẽ mất đi cuộc sống hiện tại, một lần nữa phải quay trở lại làm một tiểu nha hoàn nịnh nọt, chăm sóc bên cạnh tiểu thư, ta không phục! Ta biết Tạ đảo chủ sẽ khôn chạm vào Hoa Phong Bình nên mới nghĩ ra cách đó, thuốc kích tinh, là ca ca ta xin được từ một vị thần y trong dân gian”
“Quả thực có loại thuốc đó, chỉ là sớm đã là cấm dược” Nhiếp chính vương đứng một bên nhíu mày nói.