“Vẫn còn loại thuốc đó?” Vân Tử Lạc kinh ngạc nói.
Nhiếp chính vương mím môi nói: “ Ta chưa từng gặp qua, nhưng trong sách sử có ghi lại, loại thuốc này từ hàng trăng năm trước đã bị liệt vào cấm dược, cấm mua bán sử dụng, nếu như ai trao đổi loại thuốc này bị phát hiện, trình báo lên quan thì sẽ bị phạt nặng”Bắc Đế cùng Lâm Thanh Thanh cúi đầu nhìn Ninh TRân, đợi bà ta lên tiếng.
“Ta cũng không biết vì sao ca ca có loại thuốc đó, nhưng loại thuốc đó quả thực rất có hiệu lực”
Ninh Trân nhìn Lâm Thanh Thanh vài lần rồi nói tiếp: “ Tất cả đều là lỗi của ta, là tại nô tỳ hâm mê quyền lực, lợi dụng Hoa Phong Bình. NHưng sự tình cũng đã xảy ra, đã qua nhiều năm như vậy, nô tỳ cũng không có cách nào cứu vãn được nữa”
Bà ta nói rồi cúi mặt xuống đập đầu vào đất, rồi lại khóc ròng lên: “ Niệm tình nô tỳ đã hầu hạ tiểu thư bao lâu nay, tiểu thư xin người hãy niệm tình, nếu trừng phạt xin hãy giữ lại mạng này cho nô tỳ”
Mắt hạnh của Lâm Thanh Thanh thoáng qua tia châm chọc: “ Ngươi chưa từng chuyện trước kia sao?”
Ninh Trân ngửa gương mặt đẫm nước mắt lên nhìn.
Vân Tử Lạc tiếp lời Lâm Thanh Thanh trách mắng bà ta:“ Sai lầm của ngươi chỉ có thế sao? Vậy chuyện ở Lê Hoa đảo thì thế nào? Sổ sách mười năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe nàng nhắc tới chuyện mười năm trước, săc mặt Ninh Trân lại trắng bệch đi.
“Ngươi còn muốn giữ mạng mình sao, là muốn trở về Le Hoa đảo làm chủ tiếp phải không? Còn nữa,ngươi đã làm ra những chuyện phản bội chủ nhân như vậy còn muốn chúng ta tha mạng cho ngươi sao?” Vân Tử Lạc lén tiếng.
Ninh Trân đặt hai tay xuống đât, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh không muốn nhìn thấy bà ta, quay đầu đi, nói: “ Lạc nhi, ta còn nhớ Lê Hoa đảo đã thuộc về con, như vậy sản nghiệp của Ninh gia còn hãy tịch thu toàn bộ đi, người của Ninh gia những ai không biết sự tình tịch thu hết tài sản, đuổi ra khỏi đảo”
“Tiểu thư” Ninh Trân run run gọi.
“Về phần nàng...” Lâm Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn bà ta một cái, thản nhiên nói: “ Phản bội chủ nhân, đưa đến đại lý tự, nên chịu hình phạt nào thì theo đó mà tiến hành”
Ninh Trân bị hù dọa: “ Tiểu thư tha mạng!”
Ai chẳng biết, nếu đến đó, tốt thì bị tống giam cả đời, còn xấu thì đầu lìa khỏi cổ.
Bà ta thê thảm kêu lên, nhưng trong phòng không có ai lay động vì lời cầu xin của bà ta.
Tiểu Mai từ ngoài bước vào, Ninh Trân nhìn thấy nàng, vội bò qua ôm chân nàng ta: “ Tiểu Mai, Tiểu Mai”
Tiểu Mai chán ghét đẩy bà ta ra, một tay kéo mặt nạ da người trên mặt mình xuống, lạnh lùng nói: “ Ngươi nhìn xem ta có phải là Tiểu Mai hay không?”
Ninh Trân cả kinh kêu lên một tiếng, liền tiếp đó đã bị vài tên ngự lâm quân nghênh ngang kéo đi.
Đến giờ Ngọ, Đại lý tự truyền tin đến đã xử trảm Ninh Trân.
Lâm Thanh Thanh nghe vậy, không nói gì thêm, trở về Thanh cung, đóng cửa không tiếp bất kỳ ai.
Biết rõ trong lòng sẽ khó chịu, nhưng Ninh Trân sớm đã không còn là Ninh Trân năm đó, giữ lại nàng, hẳn sẽ là một mối họa lớn.Bắc Đế đưa thuốc giải cho Hoa Diệu, lần giao dịch này mặc dù thành công, nhưng không có nghĩa mối thù hạ độc con gái mình ông không báo.
Ngày hôm sau, Nhiếp chính vương liền đưa Vân Tử Lạc, Hách Liên Vân Tình trở về Kỳ Hạ, chàng để lại một phong thư cho Tiếu Đồng, dặn dò hắn nếu cứu được Tạ Vô Tâm hãy đưa hắn đến Kỳ Hạ.
Vân Tử Lạc đến Thanh cung từ biệt Lâm Thanh Thanh, Lâm Thanh Thanh đưa cho nàng một cái túi nhỏ: “ Ta sẽ đi cùng con, nhiều năm qua ta cũng chưa đến phủ tướng quân”
Vân Tử Lạc thấy bà cũng đã chuẩn bị xong hành trong,liền gật đầu.
Đồng thời, Hách Liên Trì cũng đuổi kịp họ.
Nhiếp chính vương cũng không cản hắn, hiện nay,hắn ngoại trừ theo đuổi Lâm Thanh Thanh những chỗ khác đều không muốn đi, còn Nam Xuyên, hắn lại không dám trở về.
Một tháng sau, bốn người đến nguyên kinh, Quỷ Hồn cùng Quỷ HÌnh dẫn toàn bộ người của Nhiếp chính vương phủ ra nghênh đón vương gia cùng vương phi trở về.
Hách Liên trì sau khi vào thành thì tách khỏi đoàn người, tự mình tìm quán trọ, cũng không nghĩ sẽ gặp quân sĩ Xam Xuyên, Hách Liến Ý thấy vậy cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, chỉ sợ là ông ta không còn mặt mũi để gặp họ. Chàng không ngăn cản, chỉ mang theo mẹ con Vân Tử Lạc vào trong phủ.
Vú trần ôm Hách Liên Vân Tình và Giáng Linh vào trong trước nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Thanh vừa đến liền muốn đi Vân phu, Vân Tử Lạc cũng muốn xem tình hình Vân Kiến thụ một chút, cũng muốn hỏi chuyện Vân Hạo rời Vân phủ thế nào, nàng muốn biết rốt cuộc Vân phủ có bị người khác khống chế hay không.
Nhiếp chính vương gập tấu sớ lại, đi cùng Vân Tử Lạc.
Đến lúc này, Vân Tử Lạc xác thực là đang có hỉ mạch, suốt dọc đường đi, Nhiếp chính vương lại càng thêm che chở bảo vê nàng, sợ nàng mệt mỏi phiền chán, sự nhiệt tình chăm sóc che chở của chàng khiến ngay cả Lâm Thanh Thanh cũng nhịn không được cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến Hách Liên Ý là con trai Hách Liên trì, nhưng hắn cũng không tỉ mỉ được như vậy, quả nhiên hoàn cảnh ảnh hưởng đến tính cách con người.
Lúc đến Vân phủ, Vân Hằng ra đón tiếp, đợi đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Thanh, hắn không khỏi sợ hãi.
“Vân Hằng” Lâm Thanh Thanh gọi tên hắn.
Hốc mắt Vân Hằng ửng đỏ, run giọng hỏi: “ Là Lâm cô nương sao?”
Hắn cũng đã nghe chuyện Lâm Thanh Thanh trở về, nhưng không ngờ rằng, Lâm Thanh Thanh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn kích động lẩm bẩm vài tiếng, quên cả bước lên trước.
“Bịch” Một âm thanh như tiếng đụng phải tường gỗ truyền đến.
Mọi người đều thấy, Vân Kiến Thụ đã ngã nhào lên mặt đất, bên cạnh ông có một cây gậy gỗ, ông ngước đầu lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Thanh Thanh, ánh mắt không che dấu được sự kinh ngạc, cùng mừng rỡ, nước mắt không kìm được, đôi môi khô nứt hơi mấp máy, tiếng gọi không bật thành tiếng.”Kiến Thụ” Lâm Thanh Thanh bước lên vài bước, khom lưng dìu hắn.
“Thanh Thanh” Giọng Vân Kiến Thụ yếu ớt, mặt mũi đỏ bừng, ông lấy tốc độ nhanh nhất thu tay mình lại.
Lâm Thanh Thanh vội nắm lại tay ông, Vân Tử Lạc đã bước tới nắm lấy tay Vân Kiến Thụ, đau lòng nói: “ Phụ thân, bây giờ người không cần ngồi xe lăn nữa sao?”
Vân Kiến Thụ ừm một tiếng, không trả lời nàng mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Lâm Thanh Thanh, mỉm cười nói: “ Thanh Thanh, nàng thật sự còn sống, thật tốt quá””
Hốc mắt Lâm Thanh Thanh cũng ửng hồng, miển cưỡng cười một tiếng: “ Kiến Thụ, ta đỡ huynh trở về, chúng ta từ từ nói chuyện”
Vân Kiến Thụ vẫn không thôi nhìn bà, gật gật đầu.
Nhiếp chính vương cũng tiến đến, lên tiếng nói: ' Vân tướng quân không cần gấp gáp, chân ngài sẽ tốt lên thôi”
Vân Kiến Thụ lúc này mới nhớ ra mình chưa hành lễ với Nhiếp chính vương, đang muốn khom người, Nhiếp chính vương đã khoát tay áo nói: “ Tướng quân không cần phải khách khí, vào phủ trước đã”
Đi được một đoạn thì gặp một tiểu cô nương mặc váy vàng chạy ra, khi nhìn thấy Vân Tử Lạc thì liền cao hứng hô lên: “ Nhị tỷ! Nhị tỷ đã về”
“Hải yến, lâu không gặp muội, muội đẹp lên rồi” Vân Tử Lạc mỉm cười khen nàng.
Hải Yến đảo mắt nhìn, khi nhìn thấy Nhiếp chính vương cùng Lâm Thanh Thanh, vẻ mặt lập tức cả kinh, dường như không nghĩ rằng sẽ gặp người có dung mạo giống hệt Vân Tử Lạc.
Nhưng muội ấy cũng phản ứng nhanh, tiến lên trước hành lễ với Nhiếp chính vương, rồi nhìn về phía Lâm Thanh Thanh, lên tiếng hỏi: “ Nhị tỷ....”
Vân Tử LẠc giới thiệu: “ Đây là mẹ ta, Băng Thành Thanh Thanh công chúa”
“Đây là tứ tiểu thư Vân gia” Vân Tử Lạc giải đáp thắc mắc của Lâm Thanh Thanh.
Mấy người vào phòng, trong phòng có một đám người đang cùng chơi đùa với một cậu bé, khi nhìn thấy mọi người bước vào, liền kêu lên: “ Phụ thân...”
Vân Tử Lạc biết đó chính là tiểu thiếu gia của Vân gia, năm nay cũng gần bốn tuổi, chăm sóc nó cũng không ít nô tài, khi thấy có khách tiến đến, bọn họ liền vội vàng ôm lấy cậu bế lùi sang một bên hành lễ.
Vân Kiến Thụ chần chừ một lát rồi nói với Lâm Thanh Thanh: “ Đây là con trai của thê tử đã mất của ta, tuổi còn nhỏ”
Sau đó quay đầu lệnh cho đầy tớ ôm vào.
Lâm Thanh Thanh gật đầu,,khen ngợi vài tiếng,rồi cùng mọi người ngồi xuống.
Vân Tử LẠc tuy vì chuyện Vân Hạo mới đến, nhưng trước mặt mẫu thân nàng, nàng cũng không tiện hỏi, liền để mẫu thân nói chuyện riêng với Vân Kiến Thụ, còn mình thì lặng lẽ ra ngoài.
“vân Hằng”
Đứng dưới bậc thềm, nàng hướng về phía hắn gọi.
Vân Hằng nhanh đi tới hỏi: “ Nhị tiểu thư, à không, công chúa”
Nàng quay đầu lại thấy Hải Yến cũng chạy ra ngoài, liền cười nói: “ Cứ gọi ta là nhị tiểu thư đi, Hạo nhi đâu?”
Vân Hằng sững sờ, hổ thẹn nói: “ Mấy ngày trước, có một đám người giả mạo nói là muốn đưa thiếu gia đến học viện, kẻ đó cải trang đánh lừa đến hôm qua lão gia mới biết được, hắn chạy trốn lão gia phái người truy đuổi, nhưng lại nghe chuyện mọi người trở lại kinh thành, cũng nghe được chuyện lúc ở Băng Thành, nên lão gia nói chờ mọi người trở lại sẽ bàn bạc chuyện này”
Hải Yến cũng hỏi Vân Tử Lạc chuyện Vân Hạo có xuất hiện ở Băng Thành không.
Vân Tử Lạc gật đầu nhẹ: “ An nguy của đệ ấy mọi người không cần lo lắng, đệ ấy đã có noi tác túc, đệ ấy vốn không phải là người của Vân gia, không cần cấm buộc đệ ấy”
Săc mặt Vân Hằng u ám, Hải Yến thì im lặng không nói gì.
Ngồi trong đại sảnh một lúc, Lâm Thanh Thanh liền nói một đến Lê Uyển một lát, mọi người lại đến Lê Uyển.
Vân Tử Lạc nhớ tới chuyện gì, liền hỏi: “ Mẫu thân, có phải vì trận pháp đổi huyết nên mới đào mật đạo đó”
Lâm Thanh Thanh nhìn nàng cười, gật đầu.
“Vậy máu trong mật đạo?”
Lâm Thanh Thanh hơi xuất thần một lúc rồi nói: “ vốn hôm đó Chu thị không sinh con, là ta cho nàng ta dùng thuốc để sinh non, ta đã lẻn vào phòng Chu thị, ôm con của nàng ta đi, trên đường trở về Lê Uyển ta sợ nếu tiến hành trận pháp sẽ bị nghi ngờ, cho nên mới tiến hành ở mật đạo, lại không ngờ rằng lúc đó mình lại... lâm bồn”
Sắc mặt Vân Tử Lạc quái dị: “ Nói như vậy, con là sinh ra ở mật đạo đó soa?”
“Con nghĩ sao? “ Lâm Thanh Thanh khẽ mỉm cười: “ Cho dù là như vậy,bao nhiêu năm đã qua, là ai phát hiện ra chỗ đó?”