Lạc Nhi Ý

Chương 346: Chương 346




Lê Uyển là chỗ để hồi tưởng nhiều chuyện đã qua, nhưng Vân Tử Lạc và Lâm Thanh Thanh mỗi người lại một tâm trạng.

Đến lúc dùng xong bữa trưa, Lâm Thanh Thanh liền muốn tắm nắng, dưới ánh ấm áp còn hết sức chăm chú kiểm tra vết thương ở chân cho Vân Kiến Thụ, bà dùng hết những phương thuốc trị bệnh về chân dân gian cho ông ấy xem, hai người ngồi dưới gốc lê, bàn bạc về chuyện này.

Vân Tử Lạc nghe được Lâm Thanh Thanh nói, liền đưa phương thuốc qua của Nhiếp chính vương ra xem, các vị thuốc trong đó cũng rất hợp lý, cũng là nhằm chữa bệnh ở chân cho Vân Kiên Thụ, nên nàng muốn Vân Kiên Thụ thử dùng phương thuốc này, Vân Kiến THụ nghe xong, khóe miệng lại thoáng vẻ cười khổ: “ Chân ta sợ rằng không được nữa, nhưng nếu Thanh Thanh và vương gia đã để tâm, vậy ta sẽ thử một lần”

Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên Ý, chàng chỉ lẳng lặng đứng dưới tán cây, ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên người chàng, ánh nắng như bao phủ toàn thân chàng, giống như một vầng hoàng kim sáng rọi.

Lúc rời Vân phủ đã là chạng vạng tối, ở Nhiếp chính vương phủ dùng xong bữa tối, Vân Tử Lạc cùng Lâm Thanh Thanh về phòng nàng nói chuyện, Hách Liên Vân Tình cũng ở nội viện phía trong, sau khi ăn uống no nê xong tiểu Vân tình cũng đã buồn ngủ, chỉ khua chân múa tay ngồi chơi một mình vui vẻ trên giường, mấy người nha hoàn vây quanh giường trong coi tiểu Vân Tình, trong đó có cả ba bà vú.

Vân Tử Lạc thấy vậy cho đám nha hoàn lui ra ngoài hết, nàng véo má tiểu Vân Tình,cười nói: “ Còn nhỏ như vậy mà đã được nhiều nha hoàn như vậy phục vụ, e rằng quá sung sướng rồi”

Giáng Linh vốn đang nằm sấp trên giường, nhìn thấy hành động như vậy của Vân Tử Lạc, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, nữ nhân này quả thực độc ác, đến cả con gái mình mà cũng vừa nhéo má vứa nói như vậy.

Vân Tử Lạc nói những lời này vì bỗng nhiên nàng lại nhớ về những ngày khổ sở trước kia, nhất thời xúc động.

“Lạc nhi, là ta có lỗi với con”

Lâm Thanh Thanh rảo bước đến bên ngưỡng cửa, nghe được những lời này của Vân Tử Lạc, liền nghĩ đến cảnh con gái mình lúc còn nhỏ không được bà ở bên cạnh chăm sóc, trong lòng liền cảm thấy chua xót.

“Mẹ, người nói gì vậy, con chỉ trêu chọc Tình nhi thôi” Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng.

Ba người vui vẻ chơi đùa, Nhiếp chính vương ngồi trước bàn lớn trong thư phòng, trước mặt là một tầng sách dày, chàng đặt tay múa bút thành văn

Lần lượt từng tập giấy Tuyên Thanh qua đầu bút của chàng, từng chồng từng chồng cao dần, đến ngửa ngày sau, cuối cùng chàng mới dừng bút, thân thể cao lớn đứng dậy, tay trái hơn xoay xoay tay phải, chàng đi ra khỏi bàn, đi về phía nội viện.

“Quỷ Hồn, đem những tấu chương còn lại đến bàn trong nội thất cho bản vương”

Quỷ Hồn tứ góc tối nhảy ra, tiến và ôm lấy chống tấu chương. Kể tử sau đại hôn của vương gia, phòng trong rừng cây nhỏ liền được đổi thành tân phòng, vừa tao nhã lại vừa an toàn.Khi đến ngoài bìa rừng, hai người gần như dừng bước cùng lúc, Quỷ Hồn nhẹ giọng hỏi: “ Vương gia, chân của Vân tương quân người muốn chữa trị ra sao?”

Lúc trước, Sở Tử Uyên cho người làm bị thương hai chân của Vân Kiến Thụ, không chỉ là trừ đi một người giúp đỡ Sở Hàn Lâm, mà còn thành công giá họa cho chủ nhân, nghĩ đến chuyện này trong lòng Quỷ Hồn không khỏi tức giận.

Mặc dù Thái Hậu nằm trong tay chủ nhân, nhưng không có nghĩa là chủ nhân có thể cam chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác.

“Chỉ cần Lạc nhi tin ta, việc này ta sẽ tư biết”

Nhiếp chính vương nhẹ nhàng câu dẫn cánh môi, chàng nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời khuya, một vòng trăng sánh treo giữa trời cao, ánh sáng rọi rõ cả một vùng.

Một khắc đó, chàng rõ ràng là đang nhìn lên bầu trời, nhưng trong đáy mắt lại chỉ có duy nhất hình bóng của một người.

Vẻ mặt như vậy, Quỷ Hồn đã quá quen thuộc.

Nhiếp chính vương chậm rãi nói: “ Sau lưng Thái hậu có thế lực của Vân Kiến Thụ, cho dù năm đó khi Sở Hàn Lâm mang quân đến có lớn mạnh, nhưng từ sau khi Vân Kiến THụ bị thương, những tướng khác có ở lại, cho dù có xuất chúng nhưng bản vương cũng không để vào mắt. Sở dĩ bản vương không chữa trị cho ông ấy... cũng không phải vì Vân Kiến THụ ưu tú hơn người khác, mà là ông ấy là người chống lại bản vương, bản vương giết cũng không được, mà tha cũng không xong, như thế chả phải tự làm khó mình sao...”

Quỷ Hồn như bừng tỉnh, cho dù vương gia đã thành thân với vương phi, nhưng Vân Kiến THụ vẫn là cậu của Sở Hàn Lâm, mà vương phi lại không phải là con ruột của Vân Kiến Thụ, đương nhiên ông ta sẽ đứng về phía Sở Hàn lâm.

“Làm như vậy, cũng là không muốn Vân Kiến Thụ tiến thoái lưỡng nan” Nhiếp chính vương khẽ thở một hơi, dưới ánh trăng gương mặc chàng như bừng sáng: “ Nhìn không ra sao, ông ấy cũng không nghĩ chân mình thực sự chữa được”

Nói rồi, chàng chắp tay đi thẳng vào rừng cây.

Nhiếp chính vương sai người đưa tấu chương đặt lên bàn trước giường lớn, sai người mang thêm một chậu than hồng vào, cả gian phòng liền trở nên ấm áp. Sau khi tắm xong, chàng liền vén chăn ngồi thẳng lên giường, bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Vân Tử Lạc một lúc sau mới trở lại, vừa bước vào cửa, cảnh tượng nàng nhìn thấy trước mặt là dưới ánh nến, người nam nhân vóc dáng cao lớn, gương mặt hoàn mỹ như khắc đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương,

Nàng nhẹ bước chân lại,trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chàng nghiêm túc như vậy, thật đúng là soái!

Dù nàng đã đi nhẹ nhàng, nhưng Nhiếp chính vương vẫn nghe được tiếng bước chân, chàng nghiêng đầu, đôi mắt phượng đột nhiên sáng lên, khóe miệng hơi nâng lên: “ Lạc nhi, muộn như vậy trở về không sợ bị lạnh sao?”

Chàng bước dậy, đi hài, tự tay cởi áo choàng cho nàng.

Thất chàng chỉ mặc độc mỗi bộ áo ngủ bằng lụa trắng, càng nổi bật lên vóc dáng cường tráng của mình, Vân Tử Lạc không khỏi xao động, nàng đẩy chàng ra: “ Quay lại giường đi, nhìn chàng lạnh như vậy thật khó coi”Nhiếp chính vương cười thành tiếng: “ Ta lạnh thì ta lạnh, sao nàng lại khó coi chứ?” Nhưng chàng vẫn nghe lời chui lại vào trong chăn.

“Ta tự có cách”

Vân Tử Lạc nói với chàng một cầu, rồi sai nha hoàn ở phòng bên mang nước ấm đến để mình rửa mặt, lúc quay đầu nhìn lại, chàng đã chuyên tâm phê duyệt tấu chương, nàng mím môi cười một tiếng, chầm chậm bò lên giường, chui hẳn vào trong chăn.

Nhiếp chính vương nghiêng đầu liếc nàng một cái, rồi lại tiếp tục xem tấu chương thậm chí còn khoa trương đề lên tấu chương vài câu.

Vân Tử Lạc cong môi, hừ hừ, nàng lên đây chàng cũng không có phản ứng gì sao? Điều này quả thực không bình thường nha!

Nhưng mà vì chăn được chàng sưởi ấm, rất nhanh Vân Tử Lạc liền nhắm mắt hanh hưởng thụ sự ấm áp đó.

“Ý, hôm nay chàng không cần dạ minh châu sao, chẳng lẽ chỉ cần nến?”

Vân Tử Lạc lắc lắc tay chàng, lúc ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện gương mặt Hách Liên Ý có vẻ mất tự nhiên.

“Chàng làm sao vậy?” Vân Tử Lạc ngưng mắt nhìn chàng, nàng cảm nhận được chàng dường như đang rất...căng thẳng....

Nàng không noi gì thêm, đưa bàn tay trắng nõn khẽ đặt lên trán chàng, ddowijj đến khi lại thấy chàng chau mày, Vân Tử Lạc không khỏi cười khúc khích.

Nhiếp chính vương nghiêng đầu, nhìn thẳng nàng một cái, khóe miệng gian xảo: “ Lạc, nàng không thấy ngọn nến này có chút 'tình điệu' sao?”

Chàng trở tay ôm nàng vào trong ngực mình, vì tay buông lỏng nên tấu chương trong tay 'bịch' một tiếng rơi xuống dất, nhưng chàng cũng không thèm quan tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào vóc dáng mềm mại của người con gái, giọng mũi hơi trầm trọng:“ Lạc nhi, ta nghĩ mình không nhịn được nữa”

“Nhịn cái gì?” Vân Tử Lạc ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt hạnh động tình nhìn về phía chàng.

Dưới ánh nền mờ nhạt, môi mềm như hóa, đại não Nhiếp chính vương không nghĩ được gì, chàng lẩm bẩm nói:“ Nàng nói thử xem”

Sau giọng nói trầm khàn thâm tình kia, chàng đã nhanh chóng khom lưng ngậm lấy đôi môi mềm đo: “ Ừm...” chàng thỏa mãn hừ một tiếng, rồi cạy miệng nàng ra, đầu lưỡi thăm dò vào phía trong.

Vân Tử Lạc ôm chặt eo chàng, nàng nhắm mặt lại, hai người triền miên quấn lất nhau, nồng nhiệt hôn môi.

Thân thể cường tráng của Nhiếp chính vương bao phủ lấy thân thể mềm mại của Vân Tử Lạc, dưới ánh nên, hai thân thể siết sao cùng chui vào trong chăn, quằn quại một chỗ, mành sa rũ xuống, dưới đất, quần áo rơi lả tả mất trậ tự.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại Vân Tử Lạc vẫn còn cảm thấy đau nhức sống lưng, mặc dù tối qua Hách Liê Ý cũng không 'mãnh liệt' như trước kia, chàng cố ý nhẹ nhàng vì đứa bé trong bụng, nhưng thân thể nàng cũng không được như lúc trước, nên rất dễ dàng mệt mỏi.

Nàng nằm đến gần nửa trưa, Lâm Thanh Thanh cùng tiểu Vân Tình đến thăm nàng, lúc nàng nàng mới thẹn thùng rời giường, nhớ đến chuyện Hách Liên Ý để mẹ nàng đưa con gái đến chỗ bà mà không một chút oán trách nàng không khỏi hoài nghi mục đích của chàng, lại đột nhiên nhớ đến tối qua chàng nhắc đến chuyện không có tiểu Vân tình quấy rầy thật là tốt, nàng nhịn không được gò má liền ửng đỏ.Đến buổi trưa sau khi dùng bữa xong, Hách Liên Ý mới từ hoàng cung quay trở lại.

Đây là lần lên triều đầu tiên của chàng sau khi trở về nguyên kinh, vì có nhiều chuyện chính sự cần giải quyết cho nên buổi triều mới kéo dài như vậy.

Chàng vội vã vào phòng, vừa bước vào cửa, Vân Tử Lạc liền bước lên cởi áo choàng cho chàng, thấy sắc mặt chàng có vẻ không tốt, nàng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt Nhiếp chính vương liền trở nên ấm áp, chàng chăm chú nhìn chàng hơn nửa ngày, ánh mắt vô tình liếc qua bàn ăn ở phía sau, liền nhíu mày: “ Nhạc mẫu, Lạc nhi, giờ dùng bữa trưa đã qua lâu, chẳng lẽ hai người còn đang đợi ta sao?”

CHàng không vui trừng mắt nhìn Vân Tử Lạc: “ Về sau nếu ta không kịp trở lại, nàng phải dùng bữa trước biết không?”

Vân Tử Lạc cười khẽ:“ Không phải chỉ mới qua có chưa đến nửa tuần hương hay sao? Chàng cũng không nói là sẽ không quay lại!”

Nhiếp chính vương có chút phiền muộn:“ Vậy cũng không được! Bây giờ nàng đang mang thai, không thể để bụng đói được”

“Được rồi” trong lòng Vân Tử Lạc ngập tràn ngọt ngào, nàng giận yêu chàng:“ Ta không phải không phải không biết nặng nhẹ, ta cũng đã ăn qua trà bánh rồi, sẽ không để bản thân chịu đói đâu”

Khóe miệng Nhiếp chính vương lúc này mới có ý cười, chàng tiến lên dùng bữa.

Ăn xong, Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc tản bộ phía sau vương phủ, vì biết rõ tâm ý chàng để ý đến sức khỏe của phu nhân mình, Lâm Thanh Thanh tất nhiên sẽ không tới quấy rầy thế giới của hai người họ.

“Ý, hôm nay lên triều có tin gid sao?” Vân Tử Lạc biết rõ chàng có chuyện không vui, nhưng cũng không trực tiếp hỏi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.