Nhiếp chính vương đang dìu nàng, nghe vậy, không khỏi chau mày kiêm lại, hồi sau mới từ từ nói ra: “ Chuyện này cũng không phải là chuyện gì mới, lần trước bản vương sai người đến làm độc tính của Trường Nhạc công chúa tái phát, Đông lâm Quốc Quân đã phái thân tín đến đòi thuốc giải chỗ bản vương”
“Ồ” Vân Tử Lạc nghe vậy liền buồn cười, nhịn không được: “ Hắn làm sao biết là do chàng làm?”
Nhiếp chính vương nhếch môi, không vui nói:“ Con gái hắn làm nhục thê tử của Hách Liên Ý ta, hắn lại không đoán được ai sẽ ra tay sao? Đây cũng là do hắn chột dạ, loại độc dược này, thế gian hiếm có, tất nhiên hắn sẽ nghĩ ngay đến bản vương”
“Chàng cự tuyệt ông ta?” Vân Tử Lạc hỏi.
“Ừm, nếu đã hạ độc, ta cũng sẽ không có ý định tha cho Trường Nhạc công chúa, lúc ở nội viện người của ĐÔng Lâm Quốc quân nói, nếu ta không đồng ý, hắn sẽ cho quân tấn công Kỳ Hạ”
Vân Tử Lạc không khỏi hít một ngụm khí, thất thanh nói:“ Thật sao? “ Nói ra rồi nàng mới phát giác mình quá vội vàng liền hỏi lại: “ Ý, vậy chàng tính thế nào?”
Ánh mắt phượng quá Nhiếp chính vương lóe sáng, đột nhiên chàng lại nói sang chuyện khác: “ Sáng nay lên triều, nàng biết ta đã gặp ai không?”Ai?” Không phải là Sở Tử Uyên chứ? Đương nhiên đây cũng là điều nàng vu vơ nghĩ qua.
“Vương gia của Nam Xuyên” Chàng nói từng chữ từng chữ, cũng không có nhiều tình cảm trong đó.
“Ông ấy?” Vân Tử Lạc khẽ giật mình, Hách Liên trì không phải đã nói là khi vào nguyên kinh sẽ ở quán trọ bên ngoài để tránh người khác chú ý sao? Hơn nữa, suốt dọc đường đi ngoại trừ chuyện quan tâm Lâm Thanh Thanh, ông ấy cũng cực kỳ an phận, sao sáng sớm hôm nay lại xuất hiện ở buổi triều được? Chắc hắn Hách Liên Ý cũng kinh ngạc không kém gì nàng.
Nhiếp chính vương tiện tay hái một đóa hoa mai trắng bên cạnh, cài lên tai của Vân Tử Lạc cười nói:“ Cho dù là thế nào, phong hào của ông ấy vẫn luôn tồn tại, cũng không thay đổi được, ông ấy thực sự vẫn là vương gia của Nam Xuyên, lần này quay lại, lại không đến Nam xuyên trước, mà lại đến Kỳ Hạ nhận thánh chỉ, coi như cũng là vẫn còn chút thể diện”
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, Hách Liên Trì mất tích gần hai mươi năm, nay đột nhiên lại quay trở về, Hoàng thượng và thái hậu ắt hẳn sẽ cảnh giác, dù sao, lúc hắn từ bỏ quyền thế, triều đình Kỳ Hạ lại không tin Nam Xuyên trung thành với mình, lại đem Hách Liên Ý bắt về làm con tin, về tình về ý, đối với Hách Liên Trì đều là hổ thẹn, huông chi bây giờ trong triều đình Hách Liên Ý đã là người có quyền lực nhất, Thái hậu cũng không thể khinh suất được”
NGhĩ đến thời gian Hách Liên Ý bị bắt làm con tin chịu không biết bao nhiêu cực khổ, Vân Tử Lạc liền căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, theo như tính cách của Hách Liên Ý, chàng nhất định sẽ đem những chuyện cũ nói rõ cho Hách Liên Trì biết, dù là nàng thì nàng không biết rõ đoạn thời gian ấy chàng đã chịu đựng những chuyện gì, cho nên thù hận của Hách Liên Trì đối với thái hậu tất nhiên sẽ không sâu như Hách Liên Ý.
“Vậy ông ấy định trở về Nam Xuyên sao?” Nàng hỏi.
“Vốn là phải trở vì, nhưng sau chuyện này, ông ấy nói muốn lưu lại đây, nói là cam tâm tình nguyện dẫ đầu mười vạn đại quân đi cản đại quân của Đông Lâm” Nhiếp chính vương khẽ hừ một tiếng.
Vân Tử Lạc khẽ thất thần, ông ấy như vậy, xem như là đền bù tổn thương của Hách Liên Ý sao? Ông ấy biết rõ Hách Liên Ý sẽ không cứu Trường Nhạc công chúa, trận chiến này, tất yếu phải đánh.
“Ý, đem giải dược ra đi”
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng thở một hơi, nói:“ Lần này khai chiến, không biết bao nhiêu người phải chết, dân chúng hi sinh, đất nước đau thương, bất quá chỉ là vì ân oán của ta thôi, điều này không đáng”
Nhiếp chính vương kinh ngạc nhìn nàng, Vân Tử Lạc cười khẽ: “ Đừng nghĩ ta vĩ đại như vậy, nhưng mà, ta không muốn nhìn thấy dân chúng lầm than, bởi vi...” Nàng vô thức nhớ lại thân phận cô nhi của mình, nàng không muốn, chỉ vì cuộc chiến tranh này mà khiến nhiều người mất đi người thân.
Đối với nhân dân trăm họ nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng nàng chỉ không muốn nhìn thấy chết chóc quá nhiều, hơn nữa họ đều vô tội.
Khóe miệng Nhiếp chính vương dần dần thoáng ý cười, chàng nói:“ Lạc, thực ra không phải nàng muốn là được, cho dù không có chuyện này, ĐÔng Lâm tấn công Kỳ Hạ cũng là chuyện sớm muộn, dây chỉ là lấy một cái cớ mà thôi, nhằm đẩy bản vương lên đầu sóng gió thôi”Vân Tử Lạc trầm đôi mắt hạnh: “Dã tâm của Sở Tử Uyên không nhỏ,hơn nữa Đông Lâm Quốc Quân cũng không phải là người an phận thủ thường”
“Nếu không phải vậy, lúc trước hắn cũng sẽ không nhận Sở Tử Uyên làm con rể. Người thông minh như hắn, lẽ nào lại không nhìn ra mục đích thật sự của Sở Tử Uyên. Thế lực của Kỳ Hạ phân tán sớm đã không ổn định. Sở Tử Uyên giờ đã là người của Đông Lâm, Sở Hàn Lâm là con trai của Thái hậu, Hoàng thượng lại bệnh tật ốm yếu, muốn lên nắm quyền, nhất định phải có một biến chuyển lớn, mà bản vương lại là người ngoài, danh không chính, ngôn không thuận, người khác muốn lấy cớ thao túng mọi chuyện đây ắt hẳn là một cái cớ tuyệt hảo”
Vân Tử Lạc thấy Nhiếp chính vương dùng giọng bình thản nói đến những chuyện này, trong lòng nàng không khỏi đau đớn.
Nàng biết, Hách Liên Ý không có dã tâm thống nhất thiên hạ, sỡ dĩ chàng cùng Thái hậu nắm đại quyền của Kỳ Hạ, chẳng qua là muốn thoát khỏi thân phận con tin, bảo toàn tính mạng cho chính mình mà thôi, cho dù là nguyên nhân gì, chàng cũng không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào vòng xoáy vương quyền”
Giống như lúc trước chàng đã nói với nàng, chàng muốn rút lui mà không thể được.
“Ý” Vân Tử Lạc nghiêm túc nhìn chàng, lo lắng gọi.
“Lạc nhi, đừng lo lắng, cho dù là như thế, ta cũng sẽ nhanh chóng chế thuốc giải đưa cho bọn họ” Nhiếp chính vương ôn nhu nhìn nàng: “ Đông Lâm Quốc Quân muốn biến đây thành cái cớ, ta đương nhiên sẽ không ngốc để đứng trước đầu sóng ngọn gió, nàng cứ đợi đi, sẽ có kịch vui cho nàng xem”
“Kịch vui cái gì?”
“Đừng nóng vội”
Tuy là như vậy, nhưng nội dung những chuyện xảy ra lúc lên triều vẫn bị người khác truyền ra ngoài, thời gian này, kinh thành liền sôi sục,truyền ra tin tức Nhiếp chính vương muốn Kỳ Hạ và Đông Lâm bất hòa, muốn thừa dịp này dẹp loạn, chiếm lấy ngai vàng, tổn hại tính mạng nhân dân trăm họ không để tam chỉ muốn thỏa mãn tham vọng của mình.
Ngoài ngoài cố ý truyền tin, vậy nên vài ngày nay toàn bộ Kỳ Hạ đều chấn động, không ít nơi đã xuất hiện dân chúng đứng dậy khởi nghĩa,chỉ có kinh thành, bởi vì khiếp sợ uy quyền của Nhiếp chính vương, mọi người chỉ dám bàn tán sau lưng tuyệt nhiên không một ai dám đứng trước vương phủ nhắc tới những chuyện này.
Nhiếp chính vương dùng binh quyền khống chế những tìn đồn đó, không ít người máu chảy đầu rơi, cho đến khi các cuộc nổi dậy bị đàn áp, huyết tẩy khắp nơi, cộng thêm chuyện sứ giả Đông Lâm đưa được thuốc giải trở về,về sau chuyện nay không một ai dám nhắc đến nửa chữ.
Nhưng Vân Tử Lạc biết được, chuyện này không kết thúc như vậy được, dù sao cũng phải tìm đường lui cho mình, nàng không muốn Hách Liên Ý chịu nguy hiểm, dù là một chút cũng không được, nàng không thể không thừa nhận nàng rất sợ mất chàng.
Đêm mười lăm tháng ba, cả nửa bầu trời đỏ bừng, khắp đường phố kinh thành đều được nhuộm một vầng hào quang rực rỡ, rõ ràng là một cảnh sắc tuyệt đẹp thế nhưng không khí lại trầm tĩnh đến lạ thường, dường như có một sự áp bức khiến không ai dám nói ra.
Sắc trời tối dần, mấy quầy hàng dọc phố cũng dần dần dọn hàng, đầu đường cuối ngõ, khắp noi đều lạnh ngắt.
Một đoàn người ngựa không nhanh không chậm đi về hướng hoàng cung, đi đầu là hai con ngựa lớn nhất, trên đầu treo hai ngọn đèn bát giác của cung đình.
Ngự lâm quân giữ cửa nhìn thấy vậy, liền nhận ra đó là người của Nhiếp chính vương phủ, liền cấp tốc đi mở cửa cung, để đoàn người tiến vào tỏng.
Đến trước bậc thềm của Dưỡng tâm điện, Nhiếp chính vương xuống ngựa, chàng vẫn mặc áo choàng đen rộng lớn, bóng dáng cao lớn trong đêm như có nét mơ hồ, một tên thị vệ áo đen cũng theo chàng bước xuống.
Không có ai chú ý rằng, bàn tay của chàng dưới ống tay áo đang siết chặt
Người thị vệ một thân áo đen, gương mặt lại cực kỳ tuấn tú, người đó là Vân Tử Lạc.
Rất nhanh liền có môt tên thái giám từ trong điện chạy ra đón tiếp, hắn vội vã kêu lên:“ Nhiếp chính vương, ngài mau vào xem một chút, Hoàng thượng sợ là không xong...”
Vân Tử Lạc nhận ra hắn là Tiểu Bình tử luôn bên cạnh Hoàng thượng, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng, nàng cảm giác được nắm tay của mình buông lỏng, lại không thể để người khác nhận ra thân phận mình, nàng liền theo sát Nhiếp chính vương vào trong.
“Đi theo Quỷ Hồn vào” Nhiếp chính vương thấp giọng dặn dò một câu, rồi cất bước đi trước, để lại cho nàng một bóng lưng.
“Hoàng thượng, thần đến đây! nGười nhất định phải cố gắng gượng”
Thang âm buồn bã vang lên, từng chữ từng chữ như ngậm huyết, tiếng trước tiếng sau vang lên lần lượt, thì ra, trên bậc thềm còn có không ít người.
Vân Tử Lạc biết chuyện này Hách Liên Ý diễn ba phần là thật, ba phần là giả, nàng không khỏi buồn cười, nàng câu dẫn cánh môi.
Mặc dù nàng không có thiện cảm với vị Hoàng thượng này, nhưng nghĩ đến hắn bất quá cũng chỉ là một con rối, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai, Ý nếu đi nhầm một bước kết cụ e rằng sẽ bi thảm hơn vị hoàng đế này, nghĩ đến đây trong lòng nàng không khỏi thấy đau đớn, nàng vô cùng căm hận sự bất lực của chính mình.
“Vương phi...” Quỷ Hồn tiến lên vịn lấy tay nàng, thấy nàng nước mắt giàn dụa, hắn không khỏi giật mình.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi”
Quỷ Hồn đại khái là cảm nhận được nàng đang diễn quá sâu, hắn không khỏi cảm thán.
Lúc đến bậc thềm, nhìn thấy trên đó không ít người, đa phần đều là đại thần trong triều, còn có mấy vị công chúa hoàng tử, mọi người đều rơi lệ, im lặng không lên tiếng.
Trong dưỡng tâm điện vừa dùng Dạ minh châu, vừa thắp nến sáng, nội điện sáng bừng một khoảng như tuyết trắng, nhưng ánh sáng kia lại làm bầu không khí trở nên quỷ dị.
Trước giường, nội thị, thái giám đều quỳ dưới đất, thái dám bận rộn trước giường, thái hậu ngồi trên ghế vuốt ngực khóc lóc, tóc bà ta hơi loạn, sắc mặt trắng bệch, Sở Hàn Lâm đứng một bên bà ta nước mắt hắn đầy mi, cùng ba bốn nha hoàn hầu hại vỗ lưng cho Thái hậu.
Khóe miệng Vân Tử lạc không khỏi thoáng ý cười lạnh, trong nháy mắt nàng liền cúi mặt.
Hôm nay tới đây, nàng đã cải trang, nhưng chắc chắn, không thể qua mặt được Sở Hàn Lâm.