Lạc Nhi Ý

Chương 348: Chương 348: Lập Thái tử!




“Hoàng thượng thế nào rồi?”

Nhiếp chính vương sải bước đến trước giường, Sở Hàn Lâm buông lỏng tay thôi không vỗ lưng cho thái hậu nữa, hắn đề phòng bước đến, Thái Y rối rít lùi sang một bên, bọn họ lau mồ hôi trên trán, không dám nói nhiều.

Nhiếp chính vương đặt tay lên cổ tay hoàng thượng, nhắm mắt suy ngẫm

Đầu giường sáng như ban ngày, màn trướng màu vàng kim từng mảnh lộn xộn, áo ngủ bằng gấm màu vàng sáng đệ lộ ra một gương mặt trắng bệch, hoàng thượng hai môi tím bầm, hai mắt nhắm nghiền, cổ tay đang bị Nhiếp chính vương bắt mạch đột nhiên co quắp vài cái.

Sau đó, chỉ thấy cổ tay hắn buông thõng xuống, Hoàng thượng đạp chân hai cái, rồi bất động.

“Hoàng thượng băng hà!”

Sau lưng, một tên thái giám hét len chói tai, lập tức, trong điện ngoài điện lên vang lên một loạt tiếng kêu thét, tiếng hét vang vọng cả hoàng cung.

“Hàn Dạ, con sao lại đi rồi”

Thái hậu khóc đến mức thở không được, các đại thần bên ngoài cũng lần lượt tiến vào, trong tiếng khóc than, Ngụy thừa tướng liền nói:“ Thái hậu, xin hãy nén bi thương, THánh thượng đã băng hà, hiện tại việc quan trọng nhất là dẹp yên lòng dân, lập người khác làm thái tử, để tránh triều đình rung chuyển, lòng người loạn”

Thái hậu nghe vậy, run rẩy cầm khăn lau nước mắt.

Vân Tử Lạc đứng ở góc nhỏ của nội điện, cả gương mặt bao phủ một tầng âm u, nàng hơn nhướn môi, khẽ châm biếm.

Ngụy đại nhân đâu có tử tế mà nói ra được những lời như vậy!

Cho dù là lão thần kỳ cựu như Diêu thừa tướng, cũng không phản ứng nhanh được như hắn.

Thái hậu sợ hãi nhìn về phía Nhiếp chính vương, mặc dù bà ta là Thái hậu, nhưng bà ta trúng kịch độc, sớm đã nằm trong tay Nhiếp chính vương, người khác chỉ nhìn thấy vẻ ngoại, không biết rõ nội tình, vẻ mặt bà ta dường như lóe lên vẻ oán hận.

Chẳng lẽ, bà ta muốn quyết chiến đến cùng, không nghĩ đến tính mạng của bản thân lại dám đối đầu với Nhiếp chính vương lúc này, muốn đưa Sở HÀn Lâm lên làm hoàng đế?

Vân Tử Lạc thầm nghĩ, nhưng e rằng nàng đã nghĩ quá nhiều.

Nhiếp chính vương trầm tĩnh quét mặt một lượt qua các đại thần, giọng trầm thấp rõ ràng: “ Hoàng thượng băng hà,cũng chưa có con để truyền ngôi, ngôi vị hoàng đến này nên truyền lại cho con trai của Thái hậu, cũng tức là Tứ vương gia được tiên hoàng sắc phong, Tứ vương gia là con trưởng của Thái hậu, thừa kế ngôi vị hoàng đế này là danh chính ngôn thuận, các khanh có dị nghị gì không?”

Một lời chàng nói ra, khắp nơi đều tĩnh lặng.

Thái hậu sửng sốt, vì bà ta không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy! Nhiếp chính vương thế nhưng trong tình huống này lại từ chối ngôi vì sao? Bà ta cũng đã chuẩn bị cho tình huống này nếu có thể, mặc dù chàng nói ra những lời này, nhưng bà ta vẫn rất phấp phỏm cảnh giác.

Da thịt Sở Hàn Lâm cũng co quắp.

Các đại thân mỗi người một vẻ, những người ủng hộ Tứ vương gia thì ngạc nhiên vui mừng, còn những người trung thành với Nhiếp chính vương thì không khỏi khiếp sợ, nếu không phải người vừa mới đưa ra đề nghị đó là Nhiếp chính vương mà là Ngụy Thừa tướng, bọn học thực sẽ cho rằng người của Tứ vương gia cố tình gây chuyện.

Đồng thời, người theo Bát vương gia thì lo lắng như ngồi trên đống lửa.

“Vương gia, hiện tại Bát vương gia không có ở trong cung, chuyện thái tử có nên hoãn lại hay không?”

“Đúng vậy, vương gia, Hoàng thượng vừa mới băng hà, hài cốt còn chưa lạnh, nhanh như vậy đã quyết đinh thái tử kết vì rằng không thỏa đáng”

Nhiếp chính vương lạnh lùng quan sát vẻ mặt cùng phản ứng của chúng đại thần, ngoại trừ những người trung lập, còn lại phản ứng của bọn họ đều rất khác nhau, đảo qua đảo lại rõ ràng vây cánh của Sở Tử Uyên đang rất hưng phấn.

Chàng không khỏi chau mày, sắc mặt hơi run lên, lạnh lùng quát: “ Từ xa xưa đến này, nước không thể một ngày không có vua, Hoàng thượng đột nhiên băng hà, nước không có người nắm quyền là điều đại kỵ! Các ngươi muốn kéo dài thời gian đăng cơ là đang suy tính chuyện gì? Chẵng lẽ các người kết bè kéo cảnh mưu tính muốn soán ngôi sao?”

Sắc mặt chàng không khỏi trắng bệch, cùng với giọng điệu tàn khốc lạnh lùng, hù dọa đám đại thần quỳ rạp xuống: “ Chúng thần tuyệt không dị nghị”

Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ cười nhàn nhạt, nàng đứng trong bóng tối, ngắm nhìn phu quân của mình, thì ra, chàng lại uy phong như vậy, thời khắc mấu chốt vẫn ngăn cản được cơn sóng dữ, quả nhiên không hổ là nam nhân của nàng.

Thái hậu từ ngạc nhiên đến mừng rỡ, chấn động đến mức hồi lâu sau mới có phản ứng, Sở Hàn Lâm cũng trải qua sự khiếp sợ khổng lồ,hắn gập gối, một lần nữa quỳ rạp xuống đất, dập đầu trước long sàng ba cái, lúc đứng dậy, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, hướng về phía đại thần, hắng giọng nói: “ Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của các khanh”

Nói rồi, hắn ngưng mắt nhìn đám đại thần, đám đại thần bận rộn cúi đầu tuyệt không dám ngước lên nhìn, người khác cũng không nhìn ra khóe miệng đầy ý cười thâm ý của Nhiếp chính vương, chàng cũng xoay người chậm rãi quỳ trước mắt Sở Hàn Lâm.

Khóe mắt Sở Hàn Lâm thoáng tia mỉa mai, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, đợi đến khi chàng quỳ xuống rồi hắn mới đưa tay ra đỡ:“ Nhiếp chính vương, bản vương còn chưa kế vị, cần gì phải hành lễ! Đây cũng là do công lao lớn của Nhiếp chính vương”

Lời này nói ra là thật, kỳ thực, mặc dù Hoàng thượng đột nhiên phát bệnh, đối với cục diện đêm nay hắn cũng sẽ nhanh chóng sắp xếp, nhưng hắn cxung không ngờ rằng Nhiếp chính vương lại ra quyết định như vậy!

Nhiếp chính vương ừm một tiếng, rồi quay đầu nói với chúng đại thần: “ Vừa rồi bản vương nói đến chuyện để Tứ vương gia lên ngôi hoàng đế, các khanh đều đã đồng ý, kỳ thực, đây không phải là chủ ý của bản vương,mà là chủ ý của Tiên hoàng”

Đám đại thần bên dưới có chút giật mình.

“Đưa lên đi” Nhiếp chính vương trầm giọng nói.

Quỷ Hồn đưa lên một hộp gỗ.

Mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, Nhiếp chính vương vung tay áo lên, chàng đưa hai tay lên, là thánh chỉ.

Vẻ mặt mọi người đều thay đổi, lúc này lại xuất hiện thánh chỉ, không biết trong đó viết cái gì.

Lúc này giọng trầm vang của Nhiếp chính vương lại vang lên: “ Chúng ái khanh, trẫm tự biết hoàng thể mình suy yếu, cũng không được bao lâu nữa, nếu có gì bất trắc, hãy để hoàng đệ Hàn Lâm của trẫm kế vị! Khâm thử!”

Đọc xong thánh chỉ, chàng liền đưa cho NGụy thừa tướng đầu tiên, rồi nói: “ Tiên hoàng ngự bút, có cả dấu ngọc ấn, các khanh xem qua đi”

Đám đại thần lần lượt qua xem, khí xác nhận là không nhầm sắc mặt bọn họ lúc này mới lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Thì ra Hoàng thượng sớm đã để lại thánh chỉ, Nhiếp chính vương bây giờ mới lấy ra, chẳng qua là lúc nãy muốn thử dò xét... Những người lúc này không phản đối đương nhiên là cảm thấy may mắn, ngược lại những người vừa lên tiếng phản bác không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nhiếp chính vương chậm rãi nói: “ Đã như vậy, tối nay các khanh hãy lui đi, ngay mai thiết triều sẽ bàn về chuyện quốc tang của tiên hoàng”

“Dạ” Mọi người lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi Dưỡng tâm điện, trong nội điện, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào vẫn không ngừng, bọn họ hầu hạ Hoàng thượng đã một thời gian dài, tất nhiên cũng có tình cảm.

Nhiếp chính vương quay đầu nhìn Vân Tử Lạc một cái, rồi lên tiếng:“ Thái hậu, người cùng Thái tử lui về trước nghỉ ngơi một chút đi”

Thái hậu cũng đang mệt, cộng thêm lúc này cũng có nhiều khúc mắc, cũng không muốn từ chối, liền cùng Sở Hàn Lâm lui về thiên điện.

Quỷ Hồn xử lý xong mọi chuyện ở thiên điện, giờ phút này Nhiếp chính vương đã qua gặp Vân Tử Lạc.

Tới thiên điện, Nhiếp chính vương dẫn Vân Tử Lạc đến trước giường, cho nàng ngồi xuống, rồi ôn nhu hỏi: “ Đứng lâu như vậy, nàng có mệt không?” Nói rồi chàng nhẹ nhàng đỡ chân nàng lên, cẩn thận xoa bóp.

Vân Tử Lạc cắn môi nhìn chàng, ánh mắt ngập đầy tình ý, giọng khàn khàn hỏi: “ Ý, phải quỳ trước Sở Hàn Lâm, trong lòng chàng nhất định rất...”

Nàng còn nhớ chàng đã từng nói qua, người khiến nàng phải quỳ gối không tồn tại.

Nàng chưa kịp nói ra hai chữ phía sau, đã thấy đầu Nhiếp chính vương hơi run lên, chàng cắt ngang lời nàng, lạnh lùng nói: “ Hắn sẽ phải trả giá lớn, ta quỳ khong phải là chuyện tốt”

Vân Tử Lạc mím môi, Nhiếp chính vương chuyển ánh mắt từ bắp chân nàng lên gương mặt nàng, chàng đưa tay nâng cằm nàng lên, giọng ôn nhu hỏi: “ Lạc nhi, ăn lộc của vua, trung với vua là đạo lý, cũng khong phải ta coi rẻ vương quyền, nhưng người đó, tuyệt đối không phải là Sở Hàn Lâm

Sở Hàn Lâm, Thái hậu, là người có huyết hải thâm thù với chàng, còn đối với Sở Tử Uyên thì có khác một chút, mặc dù họ tính kế lẫn nhau, nhưng chàng không hận Sở Tử Uyên như hận Thái hậu và Sở Hàn Lâm.

Vân Tử Lạc trong lòng cũng thực sự không phải là không sợ hãi, nàng mặc dù biết mình kiên cường, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân có võ công mà thôi, nói cho cùng, nàng cũng chỉ có hai tay hai chân mà thôi, mà tham vọng vương quyền, như đao kiêm vô tình...

Cũng may, bây giờ nàng đã là Băng Thành công chúa, nếu như nàng ở Kỳ Hạ có gì bất trắc, cũng sẽ có người của Bắc Đế đến giải vậy, cũng không đến mức chịu nguy hiểm quá lớn, chuyện này, nàng không thể nói với Hách Liên Ý, nàng chỉ sợ chàng mất hứng.

Một lúc sau, Quỷ Hình tiến đến,trong tay bưng theo một chén sứ, nói: “ Đây là tổ yến của vương phi “

Nhiếp chính vương nhận lấy, mở nắp chén ra, một luồng nhiệt nóng hổi cùng hương thơm của tổ yến xộc thẳng vào mũi chàng, Vân Tử Lạc cũng cảm thấy có chút đói bụng, từ sau khi mang thai nàng liền ăn nhiều hơn so với trước kia, cho dù lúc mang thai tiểu Vân Tình nàng cũng không dễ đói như bây giờ.

Nàng không thể đợi được, ánh mắt mong ngón nhìn sang chàng, Nhiếp chính vương nở nụ cười chiều chuộng:“ Đói sao?”

Vân Tử Lạc lè lưỡi.

“Cứ từ từ, vẫn còn nóng, ăn từ từ” Nhiếp chính vương múc một thìa tổ yến, đưa lên dần miệng mình, thổi thổi vài cái,rồi dùng đầu lưỡi thử xem còn nóng không, sau đó mới đưa tới bên miệng nàng.

“Ta tự làm được” Van Tử Lạc biết rõ đây không phải là Nhiếp chính vương phủ, bên ngoài vẫn còn nhiều thái giám nô tỳ, nàng liền muốn nhận lấy chén tổ yến.

“Để ta đút “ Nhiếp chính vương cản nàng, hàng mày chăm chú nhìn nàng.

Mặt Vân Tử Lạc hơi đỏ lên, há miệng ngậm lấy thìa, nuốt tổ yến vào miệng, nàng cảm thấy rât ngọt ngào.

Nhiếp chính vương một tay cầm chén, một tay đột nhiên đỡ lấy cổ nàng, gương mặt hạ xuống sát mặt nàng, lè lưỡi liếm phần tổ yến còn dính bên mội nàng, rồi cúi đầu nói:“ Ngọt quá”

Vân Tử Lạc bật cười.

Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã: “ Nhiếp chính vương, không xong rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.