“Đáng tiếc, cái thai này lại là nữ nhi, chính lúc này, nha hoàn của nàng ta liền dẫn tới một đôi vợ chồng đang không chốn dung thân, bọn họ vừa hay lại dẫn theo một đứa con trai. Vì vậy, trộm long tráo phượng, Vân thiếu gia cùng Vân phu nhân không chút quan hệ nào, con gái của phụ thân lại phải lưu lạc bên ngoài chịu cực khổ”
Nói rồi, nàng đưa tay đẩy Hải Yến ra.
“Người nha hoàn này chính là Chu Thụy Gia, còn cha mẹ ruột của Hạo nhi, chính là vợ chồng Ngô Đại! Nhân chứng đều có mặt ở đây cả”
Vân Tử Lạc liếc nhìn Chu thị: “ nếu không thừa nhận, cũng không sao, có thể cho người thử máu”
“Ai nói, máu của ta và nó khác nhau”
Chu thị lập tức phản bác.
Vân Tử Lạc cười lạnh, “Dù sao cũng chỉ có một người khác, nhưng vẫn còn phụ thân, ta, đại tỷ, kể ả nhị tỷ ở Hà gia, nếu vẫn không được, thì còn có Thái Hậu cô cô, chẳng lẽ nhiều người thử như vậy mà vẫn sai sao?”
Sắc mặt Chu thị trắng bệch, không phản bác lại được, bà ta cắn chặt răng không thừa nhân.
“vân Tử Lạc, cho dù người hận ta, cũng không cần dùng cách này để hãm hại ta”
Đối diện với ánh mắt khiêu khích của Vân tử Lạc, ánh mắt lạnh băng của Nhiếp chính vuong và sự hoài nghi của Vân Tử lạc cùng đám người trong đại sảnh, trán bà ta liền rịn ra từng tầng mồ hôi.
Bà ta vừa muốn lên tiếng phản bác tiếp thì một giọng nói ngoài cửa vang lên.
“Vương gia”
Một tên thị vệ chạy tới, trong tay còn kéo theo một người, hắn bẩm báo: “ Nữ nhân này từ trong phòng chạy ra hậu viện,bị thuộc hạ bắt được”
Mọi người lập tức chăm chú nhìn lại rồi sững sờ.
Người kia sắc mặt trắng xám, đang cắn chặt răng. Đó chả phải là Chu Thụy Gia sao?
Trong ngực nàng ta còn ôm theo một túi vải xanh.
THị vệ đoạt lấy tủi vải của nàng ta, nói: “ Chúng thuộc hạ đoán người này trộm đồ của Vân phủ”
Nói xong,thị vệ liền mở túi vải ra, vài món đồ sứ quý giá liền lăn ra, phát ra tiếng leng keng.
“Đây không phải là đồ ở nội sảnh sao?”
Vân Hằng lên tiếng trước, lập tức không nói hai lời bước về nội sảnh.
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng, hai chân Chu thị run lên bần bật suýt nữa thị ngã xuống sàn.
Chu Thụy Gia này chạy trốn chẳng phải là tự nhận tội sao
Nàng hận không thể lập tức bước lên bóp chết người đàn bà này!
Vân Hằng ôm tiểu thiếu gia từ nội sảnh chạy ra, kêu lên: “ Lão gi, Chu thụy Gia này quá độc ác, bà ta nhất định là sợ tội bỏ trốn, còn sợ thiếu gia khóc, liền dùng gồi che đầu thiếu gia lại”
“A”
Một tiếng hét chói tai vang lên,sắc mặt Chu thị đại biến, bước nhanh lên trước hỏi: “ Bảo nhi Bảo nhi, Bảo nhi có sao không?”
Vân Hằng né không cho bà ta ôm con mình, giọng đề phòng: “ May mà phát hiện sớm, không xảy ra chuyện gì”
Chu thị lập tức tức giận nhìn về phía Chu Thụy Gia, quát mắng: “ Đồ cẩu nô tài. Ta đối với ngươi không bạc, vậy mà ngươi dám làm vậy với bảo bối của ta”
Chu Thụy Gia bị bà ta mắng đến không dám ngẩng đầu lên.
Sắc mặt vân Kiến Thụ đã tức giận đến xanh mét, đập mạnh vào tay vịn của xe lăn, nhìn về phía Chu thị quát lớn: ' Chu Thúy Hoa! Bà khai báo thành thật cho ta”
Chu thị nghe được giọng của Vân Kiến THụ, sắc mặt trắng bệch như tờ giất, toàn thân không tự chủ được run lẩy bẩy.
Chu Thụy gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta, giọng nức nở: “ Tiểu thư, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ đành nhận tội thôi! Nếu không thì nghiệm máu cũng sẽ biết rõ sự thật”
Chu thị nghe được lời này, trước mặt đột nhiên biến thành màu đen, toàn thân mềm nhũn ra ngã ngồi xuống ghế, hai mắt bà ta đăm đăm vẻ mặt dại ra.
Vân Kiến Thụ tức giận đến muốn nổ tung phổi, kéo xe lăn đi về hướng bà ta, thì một bàn tay giữ ông ấy lại.
“Phụ thân, nhân lúc Nhiếp chính vương đang có ở đây, để ngài ấy nghiệm máu cho Hải Yến. Tứ tiểu thư Vân gia cũng nên nhận tổ quy tông”
Giọng Vân Tử Lạc thanh thúy nhắc nhở Vân Kiến Thụ.
Thế này vừa làm rõ thân phận của Hải Yến, vừa định tội Chu thị/
Trộm long tráo phượng, thay đổi huyết thống, ở thời đại này đó là một tội lớn.
“Được”
Sắc mặt Vân Kiến Thụ dầ bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía hải Yến.
Nhiếp chính vương cho Quỷ Hồn mang đến một cái chén cùng một cây kim nhỏ.
Chàng dùng câu kim nhỏ, cặp giữa hai đầu ngón tay đi đến trước mặ Hải Yến.
Thân hình cao lớn đến gần, hải Yến có chút sợ hãi co rúm người lại,nhưng vẫn đưa tay mình ra.
Đầu kim đầm vào ngón tay muội ấy, một giọt máu đỏ tươi rơi vào chén.
“Ta không thử máu! Ta không thử máu”
Chu thị đột nhiên kêu gầm lên, thân thể khua chân múa tay trượt khỏi ghế, ngã nhào trên mặt đất.
“Ai nghiêm máu ngươi”
Vân Tử Lạc nhìn bà ta khinh miệt rồi chuyển ánh mắt sang phía Vân Kiến Thụ “ Phụ thân”
Vân Kiến Thụ ừm một tiếng, rồi đưa tay mình ra.
Nếu như lúc này còn bán tin bán nghi, nhưng lúc này đây thấy máu của mình cùng máu Hải Yến dung hòa vào nhau,ông ấy không còn gì để nghi ngờ nữa.
Ánh mắt Vân Kiến Thụ thống khổ nhìn về phía Hải Yến, đó là một tiểu cô nương bần hàn bẩn thỉu,
Nó thể nhưng lại là con gái của mình.
Chính mình được làm một tướng quân, là hoàng thân quốc thích nhưng lại để con gái lưu lạc giang hồ chịu biết bao cực khổ...
Ông ấy càng nghĩ càng đau đớn, hận không thể chết đi.
Đột nhiên hai tay ông ấy nắm chặt tay vịn, thân thể như con diều hâu bay lên trời, soạt một tiếng bay về phía Chu thị.
Chu thị vừa mới kịp trừng lớn mắt thì Vân Kiến Thụ đã bay tới trước mặt, một tay đặt trên vai bà ta, tay kia nâng lên không chút lưu tình tát thẳng vào mặt bà ta.
Trong đại sảnh chỉ nghe được ba tiếng “bốp bốp bốp” giòn tan vang lên.
Rồi sau đó, bàn tay Vân Kiến Thụ đang đặt trên vai chu thị buông ra, muốn dùng lực bay trở lại xe lăn,nhưng bởi vì lúc này quá hao tổn khí lực nên đuối sức mà ngã nhào ra đất.
“Phụ thân”
Vân Tử Lạc vừa mới kêu lên, thì một thân ảnh màu đen đã như cơn gió lướt quan mặt nàng,
Là Nhiếp chính vương, chàng đã đỡ Vân Kiến Thụ trước nàng, ôm Vân Kiến Thụ trở lại xe lăn.
“Òa..”
Chu thị choáng váng đầu óc, liều phun ra một ngụm máu tươi.
Hai gò má của bà ta sớm đã chuyển thành màu đỏ.
“Mẹ”
Vân Khinh Bình bị dù dọa luống cuống chạy tới.
“Ai là mẹ con”
Vân Kiến Thụ lạnh lùng quát lớn: “ Loại đàn bà ác độc như vậy, không xứng đáng làm mẹ con”
“Nhưng mà phụ thân, dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ ruột của con”
“Hừ, bà ta cũng xứng làm mẹ sao, bà ta có thể giương mắt nhìn Hải Yến chịu khổ cực như vậy”
Vân Kiến Thụ nhìn về phía Hải Yến, vẻ mặt chua xót.
Chu thị vốn đang mê man liền kêu lên: “ bình nhi, Bình nhi, cứu mẹ, mẹ không muốn chết...”
Bà ta sợ rằng Vân Kiến Thụ sẽ lấy mạng bà ta
Vân Khinh Bình cắn răng, quỳ rạp xuống đất, mặt đầy nước mắt, khóc lóc cầu xin: “ Phụ thân, mẹ đã biết mình sai rồi, người tha cho bà ấy đi”
Sắc mặt của Vân Kiến Thụ vẫn không thay đổi.
“Tha cho bà ta? Chuyện như vậy mà bà ta cũng làm ra được, không biết sau này bà ra còn giở trò độc ác gì nữa? Ta nhất định phả đưa bà ta đến phủ tông nhân”
Phủ tông nhân.... Chu thị vừa mới tỉnh được một tý nghe được câu này liền ngất xỉu,
Vân Khinh Bình cắn môi, quay đầu nhìn về phía Sở Hàn Lâm,đột nhiên tiến đến ôm chặt lấy chân Sở HÀn Lâm, khóc lóc cầu xin: “ Hàn Lâm, ta chỉ có một mẫu thân, chàng nhất định phải cứu bà ây”
Sở Hàn Lâm đang chấn kinh đến lúc này mới khôi phục lại tinh thần.
Nghe được lời của Vân Khinh Bình, môi mỏng của hắn hơi nhếch lên: “ Bình nhi, làm chuyện sai đáng bị trừng trị”
Lòng Vân Khinh Bình lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn về phía Sở HÀn Lâm, đột nhiên cười lạn một tiếng.
“Các người đều không đau lòng vì ta, nhất định muốn trị tội mẹ ta, vậy ta sống còn ý nghĩ gì nữa! Chi bằng để ta chết đi”
Nói rồi, nàng ta đứng dậy, chạy thẳng về phía cây cột lớn trong đại sảnh, đập đầu vào đó.
“Bình nhi”
Sở Hàn Lâm không ngờ nàng ta lại làm vậy, vội vàng tiến lên ngăn cản.
Ánh mắt Vân Kiến Thụ cũng lập tức dao động.
Nhận thấy ánh mắt của sở Hàn Lâm, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp chính vương
“Nhiếp chính vương”
Vân Kiến Thụ dè dặt hỏi, thấp giọng nói: “ Việc này như vậy, đối với Tứ vương gia cùng Tứ vương phi là không tốt, nên kính xin Nhiếp chính vương đại luowngk”
Nhieps chính vương cũng không lập tức quyết định mà hơi liếc mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc, chờ nàng 'hạ lệnh'
Vân Tử LẠc không biến sắc gật đầu một cái.
Nhiếp chính vương lúc này mới nhướng mày, mắt phượng chau lại, nhàn nhạt nói: “ Đây là chuyện nhà của Vân tướng quân, ta cũng không tiện can dự. Bản vương muốn hồi cung xem bệnh tình của Vân công tử”
Câu cuối cùng dường như là nói cho Vân Tử Lạc nghe.
Vân Kiến Thụ muốn tiễn nhưng bị Nhiếp chính vương cự tuyệt, người đàn ông bước ra khỏi đại sảnh, mang theo cả đội thị vệ nghênh ngang rời đi.
Chu thị vị vài thị vệ kéo dây, Vân Khinh Bình cũng không còn mặt mũi ở lại, Vân Kiến Thụ ra lệnh cấm nàng ta đến thăm Chu thị nửa bước, nên nàng ta dù lo lắng cũng phải miễn cưỡng theo Sở Hàn Lâm quay về Tứ vương phủ.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Vân Kiến Thụ, Vân TỬ lạc, Hải Yến cùng Ngô Đại và Đào nhi.
“Lạc nhi”
Ánh mắt Vân Kiến Thụ ngập tràn chua xót nhìn về phía Vân Tử Lạc, rồi lại chuyển lên người Hải Yến,muốn nói gì nhưng lại thôi.
Vân Tử Lạc hiểu được, nên muốn cho cha con họ một cơ hội nói chuyện.
Nàng liền cười nói: ' Ngô đại, Đào nhi, các ngươi theo ta ra ngoài”