Đợi ba người đi ra ngoài, Vân Tử Lạc liền dẫn họ ra khỏi Vân phủ.
Mặc dù nàng không yên tâm khi để Hải Yến ở Vân phủ nhưng dù sao nàng cũng đã phái thập đại sát thủ của Túy Vân lâu ở lại Vân phủ âm thầm bảo vệ Hải Yến.
Hiện tại người nàng không yên tâm nhất chính là Vân Hạo.
Ngồi trong xe ngựa, Vân Tử Lạc cảm thấy hơi mệt mỏi, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại bị ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, có thể không mệt mỏi sao?
Nàng nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, đột nhiên một cơn gió đập vào mặt nàng,
Mành xe bị vén lên, một thân ảnh hình như đang đi đến bên cạnh nàng.
“Là ta”
Sợ kinh động đến nàng, ngay khi mành xe vừa bị vén lên, người đàn ông đã lên tiếng giải thích.
Vân Tử lạc nghiêng đầu liếc nhìn Đào nhi
Ngườ đàn ông hơi nghiêng mình, ngồi xuống bên phải Vân tử Lạc, đưa tay ôm chặt lấy eo nàng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Đào nhi.
Giống như sự có mặt của muội ấy cũng không ảnh hưởng đến hành động của chàng.
Trong bóng tối, gương mặt Đào nhi đã đỏ ửng, muội ấy vội vàng vén mành xe chui ra, ngồi bên cạnh Ngô Đại.
Còn dè dặt kéo mành xe xuống giúp.
Bầu không khí trong xe ngựa lập tức nóng lên.
“Lạnh không?”
Giọng Nhiếp chính vương mềm như nước, nhìn thấy Vân Tử Lạc liền làm cho chàng cảm thấy thoải mái.
“không lanh? Chàng thi sao? Sao lại ở đây chờ ta, chẳng phải đã muộn rồi sao?”
Vân Tử Lạc thấp giọng trả lời, như không muốn để hai người ở ngoài nghe được.
Tay nàng sờ lên áo choàng của chàng thấy lạnh ngắt liền nhíu mày.
Nhiếp chính vương vội buông eo nàng ra, ngồi dựa vào ghế nói: “ Ta nhìn lanh lắm sao?”
Vân Tử Lạc cười gì hì một tiếng, lắc đầu.
Nhiếp chính vương cũng không dám đến gần nàng, sợ nàng bị lạnh.
Đột nhiên, chàng vén mành cửa bên xe, chu môi huýt sao
“Chuyện gì?”
Vân tử Lạc hỏi.
Chỉ thấy thân hình Nhiếp chính vương hơi động, hai tau vươn ra ngoài cửa sổ xe, sau khi xoay người thì trong tay đã có thêm một con vật nhỏ.
Lông đỏ như lửa, cái đuôi của nó vung vẩy, linh hoạt nhảy từ lòng bàn tay Nhiếp chính vương ra sàn xe, rung người vẩy nước trên lông.
“Hồng hồ ly?”
Vân Tử Lạc kinh ngạc: “ Sao nó lại ở đây?”
Hôm nay đến Túy Vân Lâu vốn không nhìn thấy nó, nhưng vì có thời gian để hỏi, trong lòng nàng cũng hơi khó chịu.
Nhiếp chính vương chỉ cười không trả lời nàng, sau đó ngồi xuống, nhẹ nhàng cời bỏ chiếc khăn quàng trên cổ Vân Tử Lạc ra, rồi nhìn về phía hồng hồ ly ra lênh:
“Đến đây”
Hồng hồ ly kêu chít chít hai tiếng, rồi lắc lắc đuôi, nhảy vèo một cái lên bờ vai Vân Tử Lạc, chiếc đuôi tự động vòng một vòng quanh cổ Vân Tử Lạc, nó nghiêng đầu tựa lên vai Vân tử Lạc, nhắm mắt ngủ.
Lập tức, Vân Tử Lạc cảm thấy cổ mình như được đuôi của hồng hồ ly sưởi ấm cực kỳ ấm áp.
Nàng kinh ngạc hồi lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi: “ Sao nó lại nghe lời chàng?”
Nhiếp chính vương đắc ý nhướn môi, nhịn không được nói ra sự thật: “ Đó là lẽ đương nhiên, ta nuôi nó nhiều năm như vậy xem như không uổng công”
“Chàng nuôi nó nhiều năm?
Vân tử Lạc trừng lớn hai mắt, lửa giận đã dâng lên đến đáy mắt.
“Đúng, đúng vậy” Nhiếp chính vương lắp bắp trả lời.
“Chàng đã nuôi nó lâu như vậy, sao ngày đó ở trưởng săn còn xem nó là con mồi”
Vân TỬ Lạc nổi giận hỏi.
Nếu như lúc đó chàng nói nó do chàng nuôi, có đánh chết nàng cũng không dành.
Nhưng bọn họ nói đó chỉ là con mồi, chưa băt được nên nàng mới cùng chàng tranh giành.
Nhiếp chính vương không nói gì, một hồi lâu sau mới phun ra được câu: “ Đây chẳng phải là muốn được gần nàng một chút sao?”
Khóe miệng Vân Tử Lạc vụng trộm nhếch lên, thoáng ý cười vui vẻ, nếu sự thật là như vậy, dụng ý của chàng đương nhiên nàng hiểu được.
Điều này làm nàng vô cùng hài lòng.
Thấy nàng vui vẻ, Nhiếp chính vương cũng yên tâm hơn, vội vàng lên tiếng nịnh nọt: “ Nó tên là A Hồng”
“Phụt...”
Vân Tử Lạc vừa mới thu lại ý cười, nghe được cái tên đó, nhịn không được cười bật lên.
Hồng hồ ly trên cổ mở tròn mắt vô tội nhìn nàng, haizzz cái tên này không phải nó không muốn thì không có.
Người con gái cười đến gò má đỏ ửng lên, lại được bộ lông đỏ rực của hồng hồ ly làm cho càng nổi bật, Nhiếp chính vương thấy thế, nhìn nàng đến ngây dại.
Vân Tử Lạc cười đủ rồi mới hỏi chàng: “ Hách liên Ý, chàng sao lại đặt một cái tên kỳ quặc như vậy? Dù sao nó cũng là một con linh hồ”
Nhiếp chính vương bất đắc dĩ cười một tiếng: “ Tùy tiện gọi thôi, Lạc nhi, A Hồng về sau sẽ là của nàng, nàng đặt cho nó một cái tên khác đi”
Hồng hồ ly đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nhiếp chính vương, dường như đối với câu “ A hồng về sau sẽ là của nàng” vẫn chưa thích ứng kịp/
Vân Tử LẠc hơi suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Gọi nó là Giáng Linh đi, trong sách có nói, Giáng Linh là linh thú trấn thủ Tây Nam, toàn thân nó đỏ như lửa, lúc chạy sẽ giống hệt một quả cầu lửa”
Nhiếp chính vương lập tức tâng bốc nàng: “ ĐƯợc, Giáng Linh! Lạc nhi, nàng đã đọc không ít sách nha, cả điều này nàng cũng biết”
Ánh mắt hồng hồ ly chuyển giữa hai người một lúc, rồi ung dung nằm xuống vài Vân tử Lạc, lắc lắc đuôi.
Dường như nó rất hài lòng với cái tên này.
Vân Tử LẠc khẽ mỉm cười.
Xe ngựa rất nhanh đã đến hoàng cung, cũng không có đổi kiệu mà đi thẳng đến Bảo Đức cung.
Vân Hạo đang ngủ ở thiên điện, Quỷ Hình cùng thủ vệ Hách Liên đang trấn thủ toàn bộ Bảo Đức cung, một con ruồi cũng không chiu vào được.
Đào nhi mang theo vài cung nữ vào thiên điện thay phiên nhau bảo vệ đệ ấy, Vân Tử Lạc lại ở phòng ngủ sát vách.
Tắm rửa xong, mí mắt của nàng đã díp lại,
Đang mơ mơ màng màng, thì có tiếng bước chân đến gần nàng.
Hơi thở quen thuộc truyền tới, thân thể Nhiếp chính vương đã chui tọt vào trong chăn, cân thận ôm thân thể mềm mại của người con gái vào trong ngực, không dám cử động mạnh,
Bởi vì kích động hơn nữa thân thể đột nhiên nóng lên hừng hực, Vân Tử Lạc liền hé mắt, cảnh cáo chàng: “ Đừng lộn xộn, ta muốn đi ngủ”
Lồng ngực Nhiếp chính vương nhộn nhạo, thỏa mãn, nghe lời nàng: “ ta chỉ muốn ôm nàng, ôm nàng ngủ thôi”
Thật tốt, lại được ôm nàng ngủ.
Điều này, chàng đã đợi chờ bao lâu.
Được ôm nàng như vậy, chàng liền mất ngủ, nhở lại khoảng thời gian mất ngủ hơn sáu tháng nay.
Đến nửa đêm, đang mơ màng, Vân Tử Lạc dường như cảm thấy người đàn ông bên cạnh đang không ngừng hôn lên trán mình, gò má mình, nàng chỉ ừm một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy người đàn ông bên cạnh đã không thấy đâu.
Vân Tử Lạc bò dậy, Đào nhi ở bên ngoài nghe được tiếng động liền gõ cửa tiến vào.
“Hách Liên Ý đâu?”
Chính nàng cũng há hốc mồm vì câu hỏi này.
Đào nhi cười nói:“ Canh năm Nhiếp chính vương đã vào triều rồi ạ”
Vân Tử Lạc ừm một tiếng, rồi rời giường.
Sau đó nàng đến thăm Vân Hạo, Đào nhi đã mang bữa sáng đến phòng Vân Hạo, muội ấy cũng không ngờ rằng Nhiếp chính vương sẽ trở lại.
Đào nhi thấy vậy yên lặng lui ra ngoài.
“Lạc nhi, thức dậy sớm vậy sao?”
Nhiếp chính vương khép cửa lại, khóe miệng vui vẻ, đi đến ôm ngang eo nàng.
“Hách Liên Ý..”
Vân Tử Lạc nũng nịu một tiếng.
Nhiếp chính vương ngồi xuống ghế, ôm nàng đặt lên đùi mình, một tay giữ chặt eo nàng, ánh mắt đảo qua bát cháo trên bàn.
Chàng trầm giọng hỏi: “ Món này có hợp khẩu vị nàng không?”
“Cũng tạm”
Vân tử Lạc tức giận đáp.
Nhiếp chính vương cười một tiếng, đưa tay gắp một miếng măng non đưa lên miệng mình.
“ta còn chưa ăn....”
Vân Tử LẠc còn chưa nói hết câu, thì người đàn ông đã quay đầu nàng lại.
Nhiếp chính vương nghiêng đầu, đưa miếng măng đến bên miệng nàng.
Đôi mắt phượng của chàng thâm tình nhìn Vân Tử Lạc, làm cho Vân Tử LẠc không cách nào từ chối 'ý tốt' của chàng.
Nàng chỉ đành cắn nhẹ đầu bên kia của miếng măng.
Ánh mắt Nhiếp chính vương đầy vẻ hài lòng.
Đột nhiên chàng cắn chỗ khác, đem miếng măng nàng vừa cắn nửa nuốt vào.
Vân Tử LẠc nhìn chàng không nói gì.
Nhiếp chính vương siết chặt eo Vân Tử Lạc, kéo nàng vào sát ngực mình, rồi chuẩn xác hôn lên đôi môi anh đào của nàng, thừa lúc nàng không chuẩn bị liền cạy răng nàng ra, chiếc lưỡi dài tiến công thần tốc truy đuổi lưỡi đinh hương của nàng.
“Lạc nhi, ta rất yêu nàng...”
Một âm thanh mơ hồ không rõ vang lên trong cổ họng chàng.
Nhiếp chính vương tham lam chiếm hết chất ngọt trong miệng nàng, cả người ngập tràn vui vẻ,
Sau một hồi truy đuổi, cho đến khi thân thể Vân Tử Lạc xụi lơ trong lòng mình, Nhiếp chính vương mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đầu lưỡi đỏ nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mọng của nàng, chàng thấp giọng nói: “ Thật no bụng”
Gò má Vân Tử Lạc đỏ lên, nhịn không được đánh chàng một cái.
Cái người này, sao lại nói những lời như vậy chứ?
Nhiếp chính vương nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cúi đầu, hôn lên chúp mũi của nàng, rồi lại hôn lên đôi mắt hơi ướt của nàng, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ...
Vân Tử Lạc mặc dù cảm thấy rất ngọt ngào nhưng quả thực giờ nàng thấy rất đói bụng.
“Hách Liên Ý, chàng có muốn để ta dùng cơm hay không?”
Nhiếp chính vương ừm một tiếng, hơi buông người nàng ra, rồi tự mình đưa món ăn đến cho nàng.