Lạc Nhi Ý

Chương 237: Chương 237: Ta dẫn theo một người nữa!




Đợi dùng xong bữa sáng thì Vân Hạo cũng vừa tỉnh, Vân Tử Lạc tự mình đưa điểm tâm cho đệ ấy ăn,chăm sóc cực kỳ chu đáo.

Làm Nhiếp chính vương đứng bên cạnh ghen tỵ muốn chết.

Cơ thể Vân Hạo vẫn còn yếu nên tán gẫu với Vân Tử Lạc được hơn nửa canh giờ thì đã không chịu được, liền muốn nghỉ ngơi.

Vân Tử Lạc cho Đào nhi ở lại, còn mình đi ra ngoài,

Lúc đến bậc thềm đá thì gặp Nhiếp chính vương, chàng nhẹ giọng hỏi: “ Nó ngủ rồi hả?”

Vân Tử Lạc gật đầu ừm một tiếng.

“Hai tỷ đệ nàng....” Nhiếp chính vương cười nói tiếp: “ Rõ ràng hai người không phải tỷ đệ ruột, nhưng sao lại thân thiết hơn cả tỷ đệ ruột, đó là vì sao?”

Vân Tử LẠc lè lưỡi với chàng.

Nhiếp chính vương đưa tay vuốt vuốt đầu nàng: “ Xe ngựa đã chuẩn bị bên ngoài, nàng ra trước đi, ta lập tức tới ngay”

“Xe ngựa?” Vân Tử Lạc ngạc nhiên hỏi:“ Đi đâu?”

“Đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa ta nói cho nàng”

Nhiếp chính vương lấp lửng rồi xoay người vào điện.

Đợi đến lúc chàng lên xe ngựa, Vân Tử Lạc thấy chàng đã thay bộ trường bào màu xanh lam, nổi bật lên ngũ quan tuấn lãng cùng vóc dáng anh tuấn của chàng, cả người chàng dường như tản ra sự vui sướng.

Chàng lên xe ngồi ngay bên cạnh Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc cười khẽ, mỗi lần đi xe ngựa, cho dù chỗ có rộng chàng cũng không ngồi, cứ nhất định phải 'chen lấn' ngồi sát bên cạnh nàng.

Nhưng điều đó lại làm nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Trên đường đi, ta sẽ mua cho nàng mấy bộ y phục mới”

Giọng Nhiếp chính vương ấm áp.

Vân Tử Lạc không khỏi ngẩn ra, có chút cảm động, lắc đầu nói: “ Không cần mua y phục mới, ta còn có nhiều vải, ta có thể tự mình may y phục”

Nhiếp chính vương nghe nói vậy, sắc mặt lập tức u ám.

“Là vải Tiếu Đồng tặng sao? Ném hết đi”

Lời của chàng ngập mùi giấm chua, những câu ghen tuông đó phu xe phía ngoài cũng có thể nghe được.

“Ta xem Tiếu Đồng là bằng hữu, làm sao có thể ném đồ huynh ấy tặng đi được”

Vân TỬ LẠc không vui nói.

Nhiếp chính vương nghe vậy, dù không vui nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “ Vậy nàng cất đống vải đó đi, không được phép dùng”

Vân Tử Lạc không nói gì, lấy viên dạ minh châu từ trong tay áo ra.

“Cái này....”

“Không được phép dùng”

tay phải Nhiếp chính vương hơi động, lấy viên dạ minh châu trong tay áo mình ra, đặt vào tay nàng “ Nàng dùng cái này”

Vân Tử Lạc nhíu mày, không nhận lấy viên dạ mình châu, hừ giọng nói: “ Ta quen chàng lâu như vậy sao không thấy chàng đưa viên dạ minh châu này cho ta, giờ lại muốn dùng nó nịnh nọt ta, ta không cần! Còn đây là tâm ý của Tiếu Đồng dành cho ta, vì sao ta không được dùng?”

Trán Nhiếp chính vương nổi ba vạch đen, một tay ôm người con gái vào lòng, vội vàng giải thích: “ Viên dạ minh châu này không tốt nên ta mới không đưa nàng dùng. Những viên dạ minh châu tốt đều ở quốc khố của Nam Xuyên, đợi lần sau ta sẽ để nàng chọn, giờ nàng dùng tạm cái này đã, dù sao thì cũng không được phép dùng đồ của Tiếu Đồng”

“Hơn nữa, đồ của ta chính là của nàng, trước giờ ta cũng không nghĩ nhiều như vậy”

Thấy Nhiếp chính vương đã gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, lời nói nghiêm túc không ý đùa giỡn, lúc này Vân Tử Lạc mới ngừng trêu chọc chàng.

Nàng đem cất hai viên dạ minh châu vào.

“Quà lần trước ta đưa nàng đã xem chưa?”

Nhiếp chính vương đột nhiên hỏi.

Vân Tử Lạc có chút chột dạ nói: “ Ta cất ở rương, vẫn chưa mở ra xem. Là cái gì vậy?”

“Vân chưa mở ra xem?”

Mắt phượng của Nhiếp chính vương hơi tối lại, nhưng lại không dám trách cứ nàng, chỉ lên tiếng: “ Về xem sẽ biết, nếu thích thì đeo lên, ta nghĩ nàng đeo nó sẽ rất đẹp”

Vân Tử Lạc ừm một tiếng, quả thực nghe chàng nói vậy nàng cũng rất tò mò.

Xe ngựa dừng ở đầu một con phố đông đúc.

Nhiếp chính vương lấy từ một bên xe ra một cái mạng che màu trắng đeo lên cho Vân Tử LẠc, còn mình thì đeo thêm một cái mũ xanh rộng, sau đó mới xuống xe ngựa.

Hai người vừa xuống xe ngựa, Quỷ Hồn liền dắt ngựa đi chỗ khác.

Nhiếp chính vương nắm chặt tay Vân Tử Lạc, nói: “ Đi thôi”

Hai người họ tự do tự tại cùng nhau đi dạo phố.

Không ai biết rằng, người đàn ông đang lẫn vào trong đám đông này lại chính là Nhiếp chính vương quyền quý.

Nửa canh giờ sau, hai người họ đi đến một cửa tiệm may.

Vân Tử Lạc nhìn trúng một bộ váy dài màu lam nhạt, phía còn có thêm một cái áo choàng lông trắng,cực kỳ giống kiểu đồ Tây.

Nhiếp chính vương thấy nàng thích, không nói tiếng nào với chủ quán lấy bộ y phục đó, rồi kéo Vân Tử Lạc rời đi.

“Khách quan, ngài còn chưa trả tiền”

Chủ quán thấy chàng lấy bộ y phục đó, sắc mặt lập tức biến đổi, nhảy đến trước mặt Nhiếp chính vương, giọng điệu nhắc nhở.

Lúc này Vân Tử Lạc mới nhìn sang Nhiếp chính vương.

Trời ạ, bình thường đi mua đồ chàng cũng bá đạo vậy sao?

Nhiếp chsinh vương đã đuổi Quỷ Hồn đi chỗ khác, không có ai trả tiền giúp mình, lúc này liền có chút lúng túng.

Nhưng mà, thấy ánh mắt đề phòng như sợ mất đồ của chủ quán, không hiểu sao chàng lại sinh ra cảm giác giận giữ, ánh mắt chàng trầm xuống, lạnh lùng nói: “ Sẽ có người đến trả tiền, ngươi gấp gì chứ?”

Thấy giọng nói cùng ánh mắt của chàng thay đổi, chủ quán liền suy đoán chàng không có ý tốt.

Hắn liền kích động nói: “ Khách quan, ngài vẫn nên trả tiền trước”

Nhiếp chính vương bị hắn làm cho không vui, lúc này muốn chàng lấy bạc trả, chàng làm sao có chứ?

“Lấy của nhà ngươi một bộ y phục thì sao chứ?”

Giọng của chàng mang theo sự tức giận hỏi ngược lại chủ quán.

Vân Tử Lạc thấy không ổn, vội vàng kéo ống tay áo chàng,thấp giọng nói: “ Ý, đừng cãi nhau với hắn, đưa bạc cho hắn đi”

Nàng biết chàng vẫn có bạc chỉ là theo thói quên không trả thôi.

“Tại sao phải đưa cho hắn” Nhiếp chính vương lạnh lùng nhìn về phía chủ quán nói

Vân TỬ LẠc đành phải lên tiếng: “ ông chủ, ngài hiểu nhầm rồi, chúng tôi làm sao có thể là người như vậy, sao lại là người lấy đồ không trả tiền chứ?”

Ông chủ nhếch miệng nói: “Không phải là ta nói bóng gió, gần đây đích thực bọn lừa bịp trên giang hồ thương xuyên đóng giả các vương tôn công chúa lừa gạt người khác. Cho nên, ta chỉ muốn nhận bạc”

Vân Tử Lạc muốn nói gì, Nhiếp chính vương đã trầm giọng nói: “ Bạc thì không có, có ngân phiếu ngươi có lấy không?”

Nói rồi, tay trái chàng đưa lên, lấy ra một tờ ngân phiếu giơ trước mặt chủ quán.

Chủ quán sững sờ, vội vàng cầm lấy xem.

Nhiếp chính vương tiện tay rút cây bút lông ở trên quầy bàn ra, viết vài chữ lên tờ ngân phiếu: môt chữ nhất cùng bốn chữ không.

“Một vạn lượng, có đủ mua bộ y phục này không?”

Nhiếp chính vương vứt bút, nhàn nhạt hỏi.

Chủ quán đã hưng phấn tột độ, hai tay hắn nâng tờ ngân phiếu quan sát lại lần nữa.

Thực sự là một tờ ngân phiếu.

Thực sự là một vạn lượng!

Trời ạ, hắn phát tài rồi! Phát tài rồi!

Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi thay đổi, nhìn lại Nhiếp chính vương, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy không nói nên lời

Quả nhiên là khí thế vương giả!

Một lúc vung cả một vạn lượng, một vạn lượng chỉ để mua một bộ y phục!

Nhưng mà, nàng còn chưa kịp than vãn xong, thì một bàn tay to đột nhiên rút lại tờ ngân phiếu trong tay chủ quán.

“Ngươi làm cái gì?”

Ông chủ quán sợ hãi nói.

“Hừ....” ánh măt Nhiếp chính vương bình tĩnh, nhìn tấm ngân phiếu rồi xé thành từng mảnh nhỏ.

“Một vạn lượng của ta”

Tên chủ quán lập tức kêu gào, đỏ mặt tía tai xông tới, hắn quên mất rằng một vạn lượng đó vốn chưa thuộc về hắn.

Bỗng nhiên, một thỏi bạc trắng đập ngay trước mắt hắn.

“Đây là bạc mua bộ y phục đó”

Giọng Nhiếp chính vương lạnh như băng: “ Về phần một vạn lượng kia,ngươi còn chưa đủ tư cách dùng nó”

Ánh mắt Chủ quán thống khổ, ngẩn người nhìn những mảnh ngân phiếu vụn, rồi ngã ngồi xuống đất.

Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi tán thưởng.

Nhiếp chính vương cầm bộ y phục rồi ôm eo Vân Tử Lạc nghênh ngang rời đi.

Vân Tử Lạc ngoái đầu nhìn lại chủ quán, thương cảm nói: “ Biết đủ đi, nếu không ngươi sẽ phải xuống quỷ môn quan chơi đó”

Đến khi rời khỏi cửa tiệm một khoảng xa, sắc mặt Nhiếp chính vương vẫn u ám, Vân Tử Lạc thấy vậy không khỏi buồn cười.

Nàng liền ôm eo chàng, cười hì hì: “ Nhiếp chính vương đại nhân, cảm giác bị người khác không để ý tới thế nào?”

Đối mặt với vẻ tươi cười của Vân Tử LẠc, vẻ u ám trên gương mặt Nhiếp chính vương liền biến mất, chàng nhịn không được nhướng môi, hôn lên trán nàng: “ Nha đầu, nàng còn cười ta sao?”

Hai người họ vui vẻ cười đùa, đi thêm một vòng nữa,

Vân Tử Lạc muốn đến Túy Vân Lâu, vừa hay có thể lấy chút đồ ăn về cho Vân Hạo, nhưng Nhiếp chính vương lại nhất quyết mang nàng đến Tụ Tiên Lâu.

Vân Tử Lạc không tình nguyện theo chàng đi đến lầu hai, đi đến Liên Hoa các, trước khi vào phòng, Nhiếp chính vương liền cởi mũ của mình và mạng che mặt của nàng xuống.

“Hách Liên”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Vân Tử LẠc liền ngẩn ra.

Chỉ thấy một thân ảnh đỏ thẫm từ sau tấm bình phòng bước ra, Tiếu Đồng ngũ quan anh tuấn, da dẻ trắng mịn, khóe miệng hắn vốn đang cười nhưng khi nhìn thấy Vân Tử LẠc liền đông cứng lại.

Hắn tất nhiên Vân Tử Lạc cũng đến đây.

Mà Vân Tử Lạc cũng không biết hắn sẽ ở chỗ này.

Thấy vẻ mặt biến hóa của Tiếu Đồng, sắc mặt Nhiếp chính vương lóe lên tia lạnh.

“Tiếu Đồng, bản vương dẫn theo một người đến, sẽ không ảnh hưởng đển bữa cơm của chúng ta chứ?”

Nhiếp chính vương ngoài mặt cười nói, nhưng trong lòng thì không.

Sống lưng Vân Tử Lạc lập tức cảm thấy lạnh, thì ra bọn họ hẹn nhau ở chỗ này.

Hách Liên Ý cũng kín miệng, không nói cho nàng biết.

Cố ý, tuyệt đối là cố ý.

Nàng thì không sao cả, chỉ là không biết Tiếu Đồng sẽ nghĩ thế nào.

Nếu đã đến đây rồi, bỏ đi cũng không hay, cho nên mặc kệ Vân Tử Lạc liền thoải mái nghĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.