“Tiếu Đồng, ta không làm phiền hai người chứ?”
Nàng hỏi một cách tự nhiên
“Tất nhiên là không, hoan nghênh đã đến”
Tiếu Đồng cũng phản ứng rất nhanh, khẽ mỉm cười đáp.
Nhiếp chính vương tiện tay đóng cửa lại rồi ôm ngang eo Vân Tử Lạc, thân mật nói: “ Đương nhiên là không rồi, nữ nhân của bản vương sao lại là người ngoài chứ”
Vân Tử Lạc cắn môi.
Cái tên Hách Liên Ý này, chàng tới đây là muốn khoe khoang hay sao?
Nhưng chuyện đó dù sao cũng khó nói ra thành lời, nên nàng đành im lặng.
Gó má Tiếu Đồng co rúm lại nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục sắc mặt như bình thường.
“Vào trong đi, ta cho người mang thêm bát đũa”
Tiếu Đồng vội vàng mở cửa ra ngoài.
Lúc này, Nhiếp chính vương đã kéo Vân Tử Lạc ngồi đến chỗ ngay đối diện cửa sổ.
“Hách Liên Ý, chàng lợi dụng ta?”
Vân Tử LẠc bất mãn hỏi chàng.
Nhiếp chính vương sững sờ, rồi siết chặt eo nàng, đôi môi mỏng dừng lại trên trán nàng, chàng trầm thấp giọng: “ Ai 'lợi dụng' nàng chứ? Nói khó nghe vậy sao?”
“Chuyện này không phải do chàng cố tình sao?”
Vân Tử Lạc cắn răng hỏi.
“Là ta cố ý” Nhiếp chính vương thoải mái thừa nhận, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, “ Lạc nhi, nàng là nữ nhân của ta, để cho mọi người biết rõ chuyện này đó cũng là lẽ thường tình phải không?”
Giọng chàng lại trở nên gấp gáp, ánh mắt càng thâm tình: “ Lạc nhi, nàng là nữ nhân của ta, ta không cho phép người khác có ý đồ với nàng, nàng là của ta, chỉ là của ta, mãi mãi là bảo bối của một mình ta thôi”
Nói rồi, chằng siết chặt tay ôm chặt Vân Tử LẠc trong lòng ngực mình.
Ánh mắt chàng trong nháy mắt trở nên u ám: “ Có phải nàng cảm thấy ta rất ích kỷ hay không? Nhưng mà, ta thực sự không thể chịu đựng được chuyện nàng ở cùng một nam nhân khác, chỉ nghĩ đến thôi ta cũng không dám rồi! Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi ta đã rất suy sụp rồi”
Giống như lần trước, lúc nàng gặp nguy hiểm, người bên cạnh nàng lúc đó lại là Sở Tử Uyên, chàng vừa áy náy vừa đau lòng.
Đau lòng như muốn đứt từng khúc ruột, cho nên, chàng mới có thể đối diện được với lòng mình nhanh như vậy.
Bởi vì, mất đi Lạc nhi, so với những chuyện khác còn đau khổ hơn vạn lần.
Lòng Vân Tử Lạc lập tức cảm thấy đau xót.
Thực ra, không phải nàng không biết.
Nhưng mà, trong tình yêu chỉ có yêu thôi không đủ, còn phải có tin tưởng.
Trước đây,Nhiếp chính vương cũng làm được điều này, nhưng mà từ sau thời gian dài hai người không gặp nhay cho nên chàng mới lo lắng như vậy!
Cho nên, nàng cũng không muốn nói gì thêm, nàng tin rằng một thời gian nữa, chàng sẽ giống như lúc trước.
Cửa phòng kêu lên một tiếng 'két' rồi mở ra, Tiếu ĐỒng bước vào, sau lưng hắn chính là ông chủ của Tụ Tiên Lâu, hắn tự mình mang thức ăn lên cho bọn họ.
Tiếu Đồng nói chuyện với hai người vài câu đơn giản, ánh mắt nhìn về phía áo bào màu lam của Nhiếp chính vương,liền trêu ghẹo: “ Hách Liên đã bao lâu rồi huynh không mặc bộ này?”
Hắn miễn cưỡng cười.
Hắn biết rõ, Hách Liên mặc bộ y phục này, chứng tỏ hắn đã không còn hi vọng gì với Vân Tử Lạc nữa.
Cho dù có thì cũng cực kỳ nhỏ bé.
Rượu được rót, hắn ngửa cổ, uống cạn một hơi rồi giơ tay áo lên quẹt ngang miệng, động tác lưu loát mà sạch sẽ.
Nhiếp chính vương chỉ cười không nói gì
Chàng cầm đũa gắp một miếng thịt xào ớt cho vào chén của Vân Tử Lạc, giọng nhẹ nhàng: “ Nàng nếm thử xem, không thì nguội mất”
Chàng không hề ra vẻ mà động tác rất tự nhiên giống như chuyện đó là đương nhiên.
Lại không biêt rằng, hành động đó nhưu đâm vào tim người đang nhìn hai người bọn họ.
Tiếu Đồng lại uống thêm một chén rượu nữa.
Vân Tử Lạc có chút lo lắng, mỉm cười hỏi hắn: “ Tiếu Đồng, sao huynh chỉ uổng rượu? cũng nên ăn đi”
“Được”
Nghe lời Vân Tử Lạc, Tiếu ĐỒng quả nhiên không uống thêm rượu nữa mà buồn bực dùng cơm.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Đúng lúc này, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Ông chủ bước vào, đi đến trước mặt Tiếu Đồng, nháy mắt với hắn.
Tiếu Đồng nói với Nhiếp chính vương rồi đi ra ngoài.
Chỉ một lúc sau, hắn trở lại, lại không bước vào phòng mà chỉ đứng ngoài cửa, trầm giọng gọi: “ Hách Liên, huynh ra đây một chút”
Nhiếp chính vương đang gắp thức ăn cho Vân TỬ LẠc, nghe được hắn gọi mình, lông mày liền chau lại.
Vân Tử Lạc biết, chắc chắn bọn họ không tiện nói trước mặt nàng, nên nàng liền đẩy Nhiếp chính vương ra, nói: “ Đi đi”
“Ừm” Nhiếp chính vương trả lời nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn rồi đứng dậy, tay rũ áo trường bào, chắp tay bước ra ngoài.
Tiếu ĐỒng nhìn thấy hắn, liền nhìn thoáng về phía Liên Hoa Các, khép cửa lại, thấp giọng hỏi: “ Là huynh phái nàng ta đến sao?”
Đôi mắt phượng của Nhiếp chính vương nhìn hắn, rất nhanh hiểu được hắn đang nói gì.
“Ừm, Sở Tử Uyên đã phát hiện ra mật thất, nhất định là đã bắt đầu nghi ngờ”
Tiếu Đồng gật đầu, thấy trong phòng không có động tĩnh, khẽ hỏi chàng: “ Ta đã nhiều năm không gặp nàng, hay là huynh xuống đó đi? Huynh cùng nàng ấy cũng biết rõ hơn”
Nhiếp chính vương nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngốc, trầm thấp giọng hỏi ngược lại: “ Đệ thấy thế nào”
Tiếu Đồng quay đầu lại, làm động tác bất đắc dĩ với chàng.
“Được rồi, ta đi, huynh vào trong với Lạc nhi đi”
“Ừm, trước cho nàng ở lại đây, có kế hoạch gì ta sẽ liên lạc với nàng ta, nhớ kỹ đừng để Hầu Hạ biết chuyện này”
Nhiếp chính vương trầm giọng phân phó.
Tiếu ĐỒng cố ý hỏi: “ Đó là đương nhiên, nhưng LẠc nhi biết thì sao?”
Sắc mặt Nhiếp chính vương trầm xuống, đôi mắt phượng chàng hơi nhéo lại, nhìn hắn.
“Hách Liên, huynh không cho ta nói sao”
Tiếu Đồng liền đùa cợt.
Nhiếp chính vương hé môi mỏng, giọng trầm thấp dễ nghe nói từng chữ một: “ Ta sẽ nói cho Lạc nhi, đệ không cần quan tâm, nhưng nếu để Hầu Hạ biết chuyện này, hậu quả không phải đệ có thể gánh được đâu”
Tiếu Đồng chợt nghĩ đến hậu quả khi để Hầu Hạ biết chuyện này, sống lưng trở nên lạnh toát.
Nhiếp chính vương đi vào tiếp tục dùng cơm với Vân Tử Lạc.
Chàng không lên tiếng, Vân Tử Lạc cũng không hỏi, chỉ cúi đầu dùng cơ, ăn đến lúc cảm giác no bảy tám phần thì nàng ngừng lại.
“Lạc nhi, no rồi sao?”
Nhiếp chính vương ngẩng đầu lên hỏi, chàng cũng đã ăn xong hai chén cơm.
“No rồi”
Người đàn ông nghe vậy vẻ mặt vui lên, chu đáo dùng khăn lau miệng cho nàng sau đó mới lau miệng mình, nói: “ vậy chúng ta đi thôi”
“Không đợi Tiếu Đồng sao?”
Vân Tử Lạc thử hỏi.
“Không cần chờ, chúng ta đi trước”
Sau khi Tiếu Đồng rời đi, ông chủ liền dẫn Tiếu Đồng đến hậu viện.
Phía trước hòn non bộ, có một nữ nhân đang đứng đó.
Người con gái đó chuyên tâm chăm chú nhìn về hồ nước, chỉ để lại một bóng lưng mềm mại thướt tha.
Nàng ta mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, trên vai khoác thêm một cái áo choàng màu lông chuột, mái tóc dài xõa ngang vai.
Nghe được tiếng bước chân, nàng ta quay đầu lại, khóe môi có ý cười ngọt ngào: “ Hách?”
Nàng ta mang mạng che mặt màu tím, không nhìn rõ gương mặt chỉ nhìn thấy một đôi mắt phượng ngoài tấm mạng che.
Nhưng khi nhìn thấy Tiếu Đồng, ánh mắt nàng ta liền chuyển thành vẻ thất vọng.
“Tiếu Đồng?”
Nàng ta vuốt vuốt mi tâm.
“Tốt lắm, nha đầu, vẫn còn nhận ra ta”
Tiếu Đồng cười mờ ám, “Mới vài năm không gặp, không ngờ đã duyên dáng yêu kiều thế này rồi”
Người con gái cười nói: “Thời gian không tha cho một ai, ta cũng già rồi, Hách đâu?”
Môi Tiếu Đồng vừa động lập tức ngừng lại, lời muốn nói dừng lại bên môi.
“Sao vậy? Có phải huynh ấy bận nhiều việc quá không?”
Ánh mắt nàng ta hiện rõ vẻ thất vọng.
“Bận rộn nhiều chuyện, cực kỳ bận,lúc nào muội thấy sẽ biết”
Tiếu Đồng cười đến quỷ dị.
Người con gái cười một tiếng: “ NẾu đã bận thì ta sẽ không quấy rầy huynh ấy, ta hiểu rõ huynh ất, nếu không có chuyện gì thì một năm huynh ấy cũng sẽ không đến gặp ta”
Tiếng nàng ta nhỏ dần nhỏ dần, chỉ còn lại ý cười miễn cưỡng bên môi.
“Nhưng mà, huynh ấy bận cũng phải nên chú ý sức khỏe bản thân, mọi chuyện đều giải quyết được mà”
Tiếu Đồng ừm một tiếng, “ Huynh ấy nói, có cơ hội sẽ đến gặp muội, cùng muội bàn bạn mọi chuyện”
“Làm khó huynh ấy phải quan tâm ta rồi”
Ánh mắt người con gái hiện rõ vẻ mừng rỡ, gò má cũng trở nên ửng hồng.
“Nếu là như vậy, tại sao lại không cho ta lộ diện”
Tiếu ĐỒng cười nhẹ nhàng một tiếng: “ Nha đầu muội mười năm nay vẫn như thế này, xem ra may vẫn không bị đám nữ nhân kia dạy hư”
Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn.
“Các tỷ ấy rất tốt với ta, Tiếu Đồng, xem ra huynh đúng là tu luyện phúc đức mấy đời, mới cso được các tỷ tỷ ấy đó”
NGười con gái cười thư giãn nói.
Tiếu Đồng nghe vậy,sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Sao vậy?”
Ý thức được mình nói gì không đúng, nàng ta có vẻ bất an hỏi.
Tiếu Đồng thấy nàng ta bị hù dọa, lòng mềm nhũn ra, thản nhiên nói: “ Ta là người không biết hưởng phúc”
Người con gái lắc đầu, nói: “ Vậy huynh mau tranh thủ đi”
Thấy nàng ta tuyệt nhiên không suy nghĩ nhiều, hơn nữa ngôn ngữ cũng cực kỳ vui vẻ, Tiếu Đồng liền nghĩ đến Vân Tử Lạc.
Không có phúc khí, hắn quả nhiên không có số hưởng phúc.
Haizzz
Hắn thở dài một hơi, mùi rượu xộc lên mũi, không phải là vì rượu nhưng mà lòng hắn đã say, Hắn quay đầu, bước từng bước đến phòng của mình ở gần đó.