Vân Tử Lạc cười ngọt ngào, trả lời chàng: “ Ta biết”
Ngoài mặt là cười, nhưng trong lòng nàng không khỏi lo lắng, nếu như Tử Uyên biết được chuyện này, huynh ấy làm sao tiếp nhận nổi/
Huynh ấy đã phải sống trong hận thù lâu như vậy, chuyện này sẽ đả kích huynh ấy thế nào?
Hồng Ngọc công chúa mang mạng che mặt, đứng bất động trong bóng tối.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau mới bật ra được một câu: “ Là Vân nhị tiểu thư sao?”
“Đúng vậy tiểu thư” Nha hoàn sau lưng lanh lợi đáp lại nàng ta, “ Nhưng mà, về quan hệ của Nhiếp chính vương và Vân nhị tiểu thư cũng không nhiều người biết, chỉ biết rằng Vân nhị tiểu thư là vị hôn thê của Tứ vương gia, năm ngoái lúc thành hôn bị bỏ rơi ngoài cửa, Tứ vương gia lấy Vân đại tiểu thư, Vân nhị tiểu thư còn vì thế mà đập đầu vào tường tự vẫn. Nhưng hôn sự cũng không vì vậy mà hủy bỏ, Thái hậu cũng đã nói rõ sẽ tổ chức lễ thành thân cho Tứ vương gia và vân nhị tiểu thư lần nữa”
“Bị hủy hôn. Nàng ta bị hủy hôn”
Khóe miệng Hồng NGọc công chúa nhẹ rút.
Trong đầu nàng ta liền hiện lên hình ảnh của Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc trong ấn tượng của nàng ta liền trở tành nữ nhân không có đầu óc, không có liềm xỉ, bị hủy hôn mà cũng không biết xấu hổ.
Nha hoàn kia lại nói tiếp: “ Ở nguyên kinh Vân nhị tiểu thư cực kỳ nổi tiếng, trước kia là nổi tiếng vì ngu ngốc xấu xí, bị Vân gia sỉ nhục, nhưng sau khi bị hủy hôn, nàng ta thực sự trở thành một người khác, lúc này mọi người mới hiểu rõ, nàng ta căn bản không phải là một nữ nhân vô dụng mà ngược lại cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, hết sức xuất chúng, hơn nữa còn đặt biệt xinh đẹp”
Đặc biệt xinh đẹp?
Hồng Ngọc công chúa hơi nhếch môi.
Thế nên Hách mới để ý tới nàng ta sao?
Là một nữ nhân đương nhiên nàng ta không cam lòng, nàng ta đột nhiên suy nghĩ, cái “đặc biệt xinh đẹp” kia đến cuối cùng là thế nào.
“Tiểu thư, người cảm thấy, Cảnh Hoa vương phi sẽ đồng ý sao?”
Nha hoàn ấp úng hỏi.
Hồng Ngọc công chúa cười lạnh một tiếng: “ Không thể nào. Tiểu Mai, bà ta chỉ nhận duy nhất Lục Thừa Hoan là con dâu, em cũng không phải không biết. Còn về, Vân Tử Lạc, ta cũng không hiểu vì sao Hách lại thích nàng ta. Tiểu Mai, ta muốn gặp nàng ta”
“Tiểu thư, nếu Nhiếp chính vương biết thì sao?”
Tiểu Mai nhẹ giọng hỏi.
“Em cứ làm đi”
“Vậy được ạ”
--
Sáng sơm hôm sau, Lê Uyển liền có động tĩnh.
Thời gian này, Lê Uyển không vắng tanh lạnh lẽo như trước kia, Vân Họ cùng Hải Yến cũng chuyển đến ở cùng Vân Tử Lạc.
Hôm nay, Hải Yến tiến cung gặp Thái Hậu, cho nên từ sáng Vân Tử Lạc đã giúp muội ấy chỉnh trang y phục, trang điểm
Hải Yến sau khi tắm rửa xong, da dẻ trở nên trắng trẻo, gò má hơi ửng đỏ cực kỳ xinh đẹp. Dù sao thì, Chu thị cũng không phải là xấu xí, đôi mặt của Hải Yến nhìn qua rất giống Chu thị.
Muội ấy mặc một bộ váy màu hồng đào thêu hoa lan, tóc được chải thành búi như mấy tiểu cô nương,Vân Tử Lạc chọn một cây quạt lưu ly nhỏ màu xanh ngọc có hoa văn đưa cho muội ấy, trên tay cũng đeo thêm một cái chuông nhỏ màu vàng, trên cổ thêm một sợi dây chuyền hình giọt nước.
Thay xong y phục trang điểm xong, Hải Yến không những không già đi mà còn lộ rõ khí chất tôn quý.
“Nhị tỷ thật là khéo tay”
Hải Yến đỏ mặt khen nàng.
Đột nhiên trở thành tiểu thư muội ấy cũng khó thể thích ứng kịp, lại thêm gọi Vân Tử Lạc là nhị tỷ cũng không quen miệng như hồi trước.
Vân Tử Lạc cười khẽ, dẫn muội ấy ra. Vân Hạo nhìn thấy liền ngây người.
“Nhìn vái gì? Có phải chưa nhìn thấy ta đâu?”
Hải Yến tức giận nói.
Muội ấy cùng Vân Hạo thân thiết nên muội ấy không khách khí nói.
Vân Hạo lập tức thẹn thùng, nói: “ Chẳng phải muội xinh đẹp thế này là lần đầu nhìn thấy sao?”
Trong lòng Vân Tử Lạc cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Hải Yến lấy vị trí của Vân Hạo, nhưng Vân Hạo không giận muội ấy, Hải Yến cũng đã bắt đầu dám nói chuyện với đệ ấy, rồi hai đứa sẽ dần dần khôi phục lại sự hòa hợp trước đây.
Ba người họ đi về tiền viện, đi theo Vân kiến thụ vào cung.
Đến Từ Ninh cung, nhìn thấy Thái Hậu, khi Thái hậu nhìn thấy Hải Yến liền muốn muội ấy bồi mình nói chuyện.
Vân Tử Lạc sợ Vân Hạo lúng túng liền dẫn muội ấy đi chơi.
Hai người vừa rời khỏi Từ Ninh cung thì gặp ngay một đoàn người đi tới, đi đầu là Nhiếp chính vương, chàng mặt trường bào màu trắng, vẻ mặt mang ý cười nổi bật vẻ tuấn lãng vốn có.
Phía sau là tam quỷ đi theo hầu hạ, chủ nhân vui sướng nên vẻ mặt bọn họ cũng hoan hỉ.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc bước ra, ánh mắt chàng lập tức trở nên nhu hòa.
“Lạc nhi” Người đàn ông bước nhanh đến, chàng đưa mắt nhìn về phía Vân hạo khẽ mỉm cười.
“Nhiếp chinh vương” Vân Hạo kích động kêu lên một tiếng.
“Ừn, thân thể Hạo nhi đã khá hơn chưa?” Chàng hỏi.
“Đã khỏe hơn rồi”
Vân Hạo tươi cười đáp.
“Ý, chàng tới tìm Thái hậu sao?”
Vân TỬ Lạc thấp giọng hỏi.
“Tìm nàng” Nhiếp chính vương trả lời, “ Nghe nói nàng đưa Hạo nhi vào cung, ta lại đang chuẩn bị đến quân doanh, nên muốn đưa Hạo nhi tới đó”
“Thật sao?”
Vân Hạo nhịn không được mừng rỡ kêu lên, nhưng rất nhanh liền cảm thấy mình thất lễ liền lấy tay che miệng lại.
“Ừm, ta đã đáp ứng đệ, về sau ta sẽ thường xuyên dẫn đệ đến đó rèn luyện”
Nhiếp chính vương gật đầu nói
“Nhị tỷ...”
Nhiệt huyết của Vân Hạo sôi trào, nó bắt lấy cánh tay của Vân TỬ Lạc,ánh mắt cầu xin nàng.
Vân Tử LẠc bất đắc dĩ nhìn đệ ấy một cái, rồi nói với Nhiếp chính vương: “ vậy bây giờ chàng dẫn nó qua đó, nhớ phải chú ý an toàn đó”
Nghe được nhị tỷ đồng ý, vân Hạo vui mừng đến nhảy cẫng lên.
“ta chú ý là được” Nhiếp chính vương đáp, vẫn không quên nhìn nàng một cái rồi nói: “ Vậy chúng ta đi”
Vân Tử LẠc ừm một tiếng, ánh mắt nhìn về bóng lưng hai người đang nhỏ dần hốc mắt nàng ửng đỏ.
Bọn họ đều là người thân của nàng, là người nàng yêu quý nhất!
Lúc trở về Từ Ninh cung, nàng nghe được tiếng nói chuyện nhỏ truyền tới.
“Mùng hai tháng sao? Hôn lễ sẽ cử hành ở Đông Lâm? Vậy khó tránh được thất lễ”
Là giọng của Vân kIến thụ.
Thái Hậu thản nhiên nói: “ là Hoàng đế Đông Lâm yêu cầu, Sở Tử Uyên cũng đã đồng ý, người ta không để ý, chúng ta còn có thể có cách nào khác? Như vậy cũng tốt, vậy ở Kỳ Hạ này, hắn sẽ không thể sánh được với Lâm nhi”
Vân TỬ Lạc bước chậm lại.
Giọng Thái hậu có chút lạnh băng lên tiếng:
“Ai gia hiểu rõ bình nhi, biết rõ nó rất muốn đạt được vị trí này! Ai gia hiểu rõ nó hơn ngươi. Lâm nhi không hiểu chuyện, nó cũng giả vờ không hiểu. Ai gia muốn phải có hỉ sự, muốn nó có thể tương trợ cho Lâm nhi, chứ không phải suốt ngày đi gây chuyện”
Trong lòng Vân Tử Lạc hừ lạnh một tiếng.
Nàng đã sớm hoài nghi hôn sự của Vân Khinh Bình cùng Sở Hàn Lâm có sắp đặt, vừa làm nhục nàng vừa lại tác thành chuyện tốt cho hai bọn họ.
Vân Kiến Thụ khàn giọng lên tiếng: “ Ta vốn cũng không tin, nhưng khi nhìn thấy chữ 'Thọ' kia, ta đã gọi Bình nhi đến hỏi rõ, nó đã nhận hết rồi, nhiều năm nay, ta thực có lỗi với Lạc nhi, nếu không phải trên người Bình nhi còn có máu mủ của mình,ta đã đánh chết nó rồi”
Vân Tử Lạc dừng bước, đứng dưới mái hiên, Thì ra chuyện gì phụ thân cũng biết.
Mặc dù là vậy, nhưng tâm tư này của phụ thân nàng có thể hiểu đươc.
Cùng là nữ nhi, đều là ngón tay trên cùng một bàn,nhưng ông ấy có thể đối xử với nàng như vậy đã hơn ngàn vạn lần so với cuộc sống bơ vơ không cha mẹ của nàng kiếp trước rồi.
“Mặc dù Bình nhi như thế, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của Vân gia chúng ta, vị trí vương phi này sớm muộn gì cũng la của nó, là tại nó quá nóng vội”
Giọng Thái hậu không vui truyền đến.
Vân Tử Lạc nghe vậy không khỏi khiếp sợ.
Như vậy là có ý gì?
Vân Khinh Bình như thế nào lại là cốt nhục của Vân gia?
Nghe những lời này của bà ta thì có vẻ như nàng không phải là con ruột của Vân gia.
Trong lòng Vân Tử Lạc trầm xuống, nhưng lại cật lực chối bỏ khả năng này.
Không thể nào, phụ thân đối xử với nàng tốt như vậy! Làm sao có thể vậy chứ?
Có lễ, ý Thái hậu muốn nói là nàng không phải là con của vợ cả chăng?
Tuy rằng Vân Tử Lạc luôn tự tìm một lý do an ủi bản thân mình, nhưng việc này, lại làm cho lòng nàng hoang mang.
Nàng không bước vào tiền điện, mà đứng đó, đến khi Vân Kiến Thụ mang Hải Yến bước ra, rồi mới bước lên. Vì Vân Hạo đã theo Nhiếp chính vương nên ba người họ cùng nhau trở về Vân phủ.
Trên đường đi, Vân Tử LẠc hỏi về chuyện hôn sự của Sở Tử Uyên
Vân Kiến Thụ nói rõ cho nàng.
Thì ra, mùng hai tháng ba Sở Tử Uyên sẽ lấy Trường Nhạc công chúa, ngày này là ngày đại cát đại lợi, hơn nữa hôn sự cũng sẽ được tổ chức ở ĐÔng Lâm.
Vân Tử LẠc hơi đổi sắc mặt.
Nhưng gì vừa nghe được ở từ Ninh cung quả nhiên là vậy/
Thời đại này, nam nhân phải đến nước khác thành hôn chẳng khác nào là ở rể.
Nam nhân bình thường đều rất khinh thườn việc ở rể, coi đó la sự sỉ nhục, huống chi đó đường đường lại là vương gia của một nước.
Vân Tử Lạc kinh hãi không thôi.
“Hoàng đế Đông Lâm là một người nhiều thủ đoạn, thường không an phận, cho nên đến khi có con gái – Trường nhạc công chúa vô cùng sủng ái, không coi ai ra gì...”
Vân Kiến Thụ giải thích.
Ánh mắt Vân Tử Lạc lóe sáng.
Nước đông Lâm đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy vì sao Tử Uyên lại đồng ý?
Huynh ấy đồng ý với điều kiện này của Đông Lâm chẳng phải là không coi thể diện của Kỳ Hạ ra gì.