Lạc Nhi Ý

Chương 244: Chương 244: Giờ là ban ngày!




Chỉ là, vì quyền lực Tử Uyên sớm vứt bỏ cái gọi là thể diện quốc gia rồi..

Nhưng người khác dù tức giận cũng không dám nói.

Đợi vài ngày nữa nàng cũng phải chuẩn bị vài lễ vật cho hôn sự của Tử Uyên dù sao thì hôm trước sinh nhật nàng, Sở Tử Uyên cũng đã tặng lễ vật cho nàng.

Mười hai tháng hai, vốn không phải là sinh nhật của nàng nhưng vì Vân Tử Lạc trước đây luôn sợ người lạ, ngoại trừ Vân Kiến Thụ ra chưa từng ai để ý đến sinh nhật nàng.

Diêu Linh Linh, Sở Tử Uyên và Sở Hàn Lâm lại có lòng ngày hôm đó lại đưa lễ vật đến.

Nhưng vì Nhiếp chính vương 'canh phòng' nghiêm ngặt nên ngoại trừ Diêu Linh Linh, hai người họ căn bản không gặp được Vân Tử Lạc.

Mười hai tháng hai, Nhiếp chính vương đã ở cùng nàng.

Ngày hôm đó, bọn họ cả đêm không ngủ, cùng nhau đi dạo hết tất cả ngõ lớn nhỏ khắp nguyên kinh.

Ngày hôm đó là sinh nhật đặc biệt nhất của nàng, làm cho nàng không thể nào quên được.

Đang miên man nhớ lại thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Xe ngựa dừng lại trước của Vân phủ.

Ba người họ xuống xe đi vào phủ, vân Hằng nhận được tin liền ra đón, còn sai người hầu đưa Vân Kiến Thụ xuống, rồi đẩy ông ấy vào trong phủ.

Vân Hằng đi sau cúi đầu gọi Vân Tử Lạc: “ Nhị tiểu thư, có người đưa một phong thư đến phủ, là của tiểu thư”

Nói rồi, hắn lấy ra một phong thư màu hồng.

Vân Tử Lạc hơi ngẩn ra, nhận lấy nó.

Phong thư này, không phải là của Diêu Linh Linh. Lẽ nào là nữ nhân kia viết cho nàng?

Nàng mở thư ra, đập vào mắt là nét chữ thanh tú hào phóng.

“Nghe danh của Vân nhị tiểu thư đã lâu, hẹn giờ Ngọ ngày mai có chuyện muốn nói. Ngọc”

Ngọc? Hồng Ngọc?

Vân TỬ Lạc liền nghĩ tới cái tên này,

Suy nghĩ lại thì ngoại trừ nàng ta ra còn có thể là ai chứ?

Ánh mắt nàng trầm xuống, gật đầu nói với vân hằng: “ Ta biết rồi, ngươi vào xem phụ thân ta trước đi”

Vân Hằng vừa rời đi, thì phía sau liền vang lên tiếng xe ngựa.

“Lạc nhi”

Diêu Linh Linh một thân váy màu hồng nhạt bước xuống xe ngựa, cười dịu dàng gọi nàng.

“ Ta biết tỷ từ trong cung trở về, thấy xe ngựa Vân phủ đi qua cửa Diêu gia nên ta liền tới đây”

Tối hôm qua muội ấy cũng đến nên mới biết rõ sáng nay Vân Tử Lạc phải tiến cung.

“Diêu tỷ tỷ” Hải Yến xấu hổ gọi muội ấy.

“Đi chơi đi, ta cùng Lạc nhi nói chuyện một lát” Diêu Linh Linh nhìn Hải Yến cười nói.

Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh bước chậm trên con đường nhỏ bên hậu viện, đi về phía Lê Uyển.

Nhìn thấy gò má muội ấy đỏ hồng, Vân Tử Lạc cười trêu chọc: “ Muội nhìn muội xem, được Quỷ Mị chiều chuộng thành quen rồi, thời gian đến chỗ ta cũng ít dần”

“Tỷ nói gì vậy? Muội còn sợ bị hai người cho ra rìa” Diêu Linh Linh vội vàng phản bác: “ Muội mười lần đến thì tám lần ngài ấy có ở đây, muội cũng không muốn quấy rầy hai người”

Nhắc tới nhiếp chính ương, ánh mắt vân Tử Lạc lập tức thoáng qua vẻ nhu tình, ý cười cũng sán lạn hơn.

“Ý mang Hạo nhi đến quân doanh”

“Chậc chậc, thực ra dáng một anh rể nha” Diêu Linh Linh trêu ghẹo nàng.

Vân Tử Lạc thu lại ý cười, ánh mắt thẹn thùng nhìn về phía Diêu Linh Linh.

“Ơ, tỷ cầm cái gì vậy?” Diêu Linh Linh nhìn thấy phong thư liền hỏi.

Vân Tử Lạc lật nhẹ cổ tay, đưa lá thư đó cho muội ấy.

Diêu Linh Linh đọc xong, nghi hoặc hỏi: “ Ai vậy? Muốn làm bằng hữu với tỷ sao?”

Bơi vì đầu thư có câu:“ Nghe danh Vân nhị tiểu thư đã lâu” cho nên người này ắt hẳn là không quen biết.

Vân Tử Lạc cười khẽ một tiếng: “ Làm bằng hữu? Hy vọng chỉ là vậy? Linh Linh, ngày mai muội rảnh không?”

Diêu Linh Linh cười sung sướng, nói: “ Muội biết rồi, ngày mai muội sẽ đi cùng tỷ”

Vân Tử Lạc khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nhìn muội ấy: “ Nếu như đó là Hông Môn Yến thì sao?”

“Hồng môn yến”

“Chỉ là nếu như”

Sắc mặt Diêu Linh Linh lập tức thay đổi, “Ai dám có ý đồ với tỷ? Đã vậy, muội lại càng phải đi, hừ, để muội xem ai mà lại dám to gan như vậy?”

Vân Tử Lạc gật đầu.

Đến trưa, thuộc hạ của Túy Vân Lâu theo thường lễ vẫn mang cơm trưa tới, Diêu Linh Linh sớm biết Túy Vân Lâu là của Vân Tử Lạc nên cũng không hề ngạc nhiên.

Dùng cơm trưa xong, Diêu Linh Linh liền cáo biệt trở về, Vân Tử Lạc cho Đào nhi mang theo một chậu than hồng vào phòng ngủ.

Đang mơ màng ngủ thì nàng cảm nhận được bên cạnh có người, nàng đột nhiên mở mắt ra.

Đập vào mắt là bóng dáng cao lớn của Nhiếp chính vương.

“ý, chàng về rồi sao?”

Nhìn thấy chàng, cả người nàng liền thả lòng, vân Tử Lạc hơi nheo mắt, lười biếng hỏi.

“Ừm”

Thấy bộ dạng đáng yêu của nàng, khóe miệng của Nhiếp chính vương cười càng đậm, chàng ngồi xuống đầu giường, lấy áo ngủ bằng gấm khoác lên cho nàng.

“Đừng để bị lạnh, đắp lên đi”

Sau đó, chàng liền ôm chặt lấy người con gái.

“Lạc nhi, ngủ đủ chưa?”

Chàng cúi đầu, gướng mạt tuấn tú gần sát gương mặt nhỏ nhắn của người con gái, hơi thở nóng hổi đánh vào đầu mũi của Vân Tử Lạc.

“Còn muốn ngủ tiếp” Vân Tử Lạc lười biếng trả lời.

“Vậy đợi lát nữa rồi ngủ tiếp”

Nhiếp chính vương cười híp mắt nói, rồi chàng thuần thục cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng

Nhiếp chính vương như người khát nước giữa sa mạc, đầu lưỡi chàng linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng của Vân tử Lạc,cùng nàng trêu đùa.

Đến khi thân thể của Vân Tử Lạc ngã xuống giường, cổ họng Nhiếp chính vương mới hơi gầm lên một tiếng, toàn thân của chàng cũng trở nên nóng hổi.

Chàng vén áo ngủ bằng gấm, ôm lấy Vân Tử Lạc.

“Lạc nhi....” Giọng Nhiếp chính vương thô cát vang lên bên tai nàng.

Giọng nói đã khản đặc,

Thân thể cường tráng của chàng sít sao đè lên thân thể mềm mại đàn hồi của Vân tử Lạc, phía dưới hạ thân cũng đã căng cứng.

“Ý, chàng, giờ là ban ngày”

Vân Tử lạc đỏ mặt nói.

Nhìn gò má mềm mại đỏ ửng như được phủ một lớn phấn của nàng, Nhiếp chính vương càng khó chịu, chàng lên tiếng:

“Ban ngày, ban ngày thì làm sao? Nha đầu, nàng thật xấu, ai bảo nàng dễ dàng làm ta bốc hỏa như vậy...”

Giọng Nhiếp chính vương nhuốm đầy dục vọng,đôi mắt phượng càng thêm tối, bàn tay thô ráp quanh năm cầm binh khí của chàng liền khám phá khắp cơ thể Vân Tử Lạc.

Da thịt mềm mại bóng loáng của Vân Tử Lạc chàng sỡ vĩnh viễn không đủ.

Chỉ một lúc sau, trong chăn liền một mảnh xuân sắc,hai thân thể trần trụi nhiệt tình như lửa...

Bị vật nam tính cực đại của Nhiếp chính vương đột ngột lấp đầy, Vân Tử Lạc liền thỏa mãn hừ một tiếng, nàng bám chặt vào bả vai của người đàn ông.

“ý...”

“Lạc nhi, chặt quá”

Giọng Nhiếp chính vương kích động.

“Á”

Chàng sung sướng hừ lên một tiếng, ra sức luận động trong cơ thể Vân Tử Lạc.

“Ý, chẳng phải chàng từ quân doanh trở về sao? Sao vẫn còn khí lực như vậy?”

Vân Tử Lạc đột nhiên mở mắt hỏi chàng.

Nhiếp chính vương tiến sâu vào cơ thế nàng, đáp: “ Nàng nghĩ ra không có khí lực sao?”

Liền sau đó, chàng đột ngột đẩy sau, vật nam tính vào chỗ sâu nhất của người con gái.

“Á” Vân Tử Lạc đau đớn kêu lên một tiếng, vừa đau đớn nhưng lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

Nàng liếc mắt nhìn chàng.

Nhiếp chính vương càng ra sức luận động.

“Két..két” Tiếng gỗ giường lay động kêu lên.

Hai thân thể trần truồng cuồng nhiệt là triềm miêng.

“Ừm...a..”

“Hự...”

Giọng nữ nhân yêu kiều cùng tiếng gầm nhẹ của người đàn ông vang lên đầy ái muội.

Mãi đến khi, thân thể đột ngột co rút, Vân Tử Lạc cảm thấy khoái cảm như một dòng điện vọt thẳng lên đầu nàng.

“Ý, Ý” chàng ôm chặt lấy cổ Nhiếp chính vương.

“Lạc nhi, lạc nhi, lạc nhi”

Nhiếp chính vương càng nhiệt tình, đột nhiên, toàn thân càng co cứng, sảng khoái gầm lên một tiếng.

“Lạc nhi”

Một dòng suối nóng bỏng chảy vào trong cơ thể người con gái, toàn thân Nhiếp chính vương vô lực nằm sấp trên ngực Vân Tử Lạc, mang theo vẻ mặt thỏa mãn.

Ngược lại mặt Vân Tử Lạc lại đỏ như lửa.

Âm thanh lớn như vậy, bên ngoài chắc chắn có nghe thấy..

Quả nhiên, sau khi Vân Tử Lạc rời giường, Đào nhi bước vào,trên mặt muội ấy còn đỏ.

Vân Tử LẠc vờ như không thấy, còn Nhiếp chính vương chỉ chắp tay đi ra ngoài.

Một lúc sau, Quỷ Hôn dẫn Vân Hạo về, lúc bước vào còn thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may mà lúc hắn đến, cảm nhận được âm thanh khác lạ từ trong phòng nên đã mang Vân Hạo cũng Hải Yến ra ngoài...

Thiếu nhi không nên biết những chuyện này...

Nhiếp chính vương cấp cho hắn một ánh nhìn tán thưởng.

Vân Hạo chạy vào Lê Uyển, cả gương mặt vì hưng phấn mà đỏ ửng lên.

“Nhị tỷ”

Vừa chạy đến bậc cửa, đệ ấy đã gọi vân Tử Lạc.

“Hôm nay đi quân doanh làm gì?” Vân Tử Lạc hỏi.

“Nhiều lắm! Cưỡi ngựa, bắn tên,còn đi xem binh lính luyện tập”

Vân Hạo kích động múa tay múa chân, muốn kể cho Vân TỬ Lạc thật nhiều.

Nhiếp chính vương thấy vậy cười nói:“ Tư chất Hạo nhi không thể, có thể luyện võ công, từ từ chỉ dạy sau”

Được Nhiếp chính vương khen ngợi, Vân Hạo càng thêm kích động, hưng phấn không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.