Lạc Nhi Ý

Chương 245: Chương 245: Vân Tử Lạc và Hồng Ngọc công chúa! (p1)




Vân Tử Lạc nhìn Vân Hạo chăm chú

Chờ đến sinh nhật này nó cũng đã mười bốn tuổi, những lúc rảnh rỗi cũng nên để đệ ấy luyện tập nhiều một chút.

Ở quân doanh phơi nắng nửa ngày, gò má của đệ ấy cũng hồng phác, mày rậm mắt to, bộ dạng cười có nét gì rất trong sáng.

“Được rồi, khắp người đệ đều là mồ hôi, vào trong tắm rửa đi”

Vân Tử Lạc giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán cho đệ ấy.

“Được”

Vân Hạo liền sảng khoái đồng ý, rồi nói với Nhiếp chính vương một tiếng, rồi như một làn gió rời đi.

Nhiếp chính vương ở Lê Uyển đến chạng vạng rồi mới rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Linh Linh liền ngồi xe ngựa đến Vân phủ, muội ấy mặc một bộ váy dài màu tím, có thêu mây hồng, tóc được búi cao, trong tay còn mang theo một túi sưởi nhỏ, muội ấy cùng bốn nha hoàn đi đến Lê Uyển.

Vân Tử Lạc cũng cải trang rất khác.

Hôm nay, nàng mặc rất khác biệt. bên trong là một chiếc áo dài màu đen, được đan rất tỉ mỉ, áo dài qua mông, nàng khoác thêm một cái áo mày lam dài đến đầu gối, một bên hông còn đeo thêm một sợi bạch ngọc. Kiểu mặc đồ này rất khác lạ.

Diêu Linh Linh không nghĩ nữ nhân có thể mặc được y phục là như vậy, đầu tiên nhìn thấy rất quái dị, nhưng sau đó là sáng bừng cả mắt.

Cách mặc y phục như vậy, xem ra rất được!

Nhất là, chiếc áo màu thủy lam bên ngoài, rất gần với màu xanh da trời nhạt, trong suốt như tấm lam ngọc thạch, cực kỳ đẹp mắt.

Diêu Linh Linh nhìn về phía cổ Vân Tử Lạc, hai chiếc áo này đều có cổ rất thấp.

“Lạc nhi, tỷ không lạnh sao?”

Nhìn lại trên tay Lạc nhi cũng không có túi sưởi, muội ấy vội vàng đem túi sưởi trên tay mình cho nàng.

“Không cần đâu, ta có rồi, vào trong trước đã”

Vân Tử Lạc cười khẽ, rồi bảo muội ấy bước vào phòng

Sau khi Diêu Linh Linh đi vào, Vân Tử Lạc liền bước vào nội thất lấy ra một vài thứ đồ đi ra, đưa cho Diêu Linh Linh.

“Đây là ta chuẩn bị cho muội, cũng tương tự như ta, nếu muội thích thì mặc vào, đây là một đôi bao tay đeo vào cũng không cần túi sưởi, rất tiện lợi”

Diêu Linh Linh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vạng nhìn lại.

Liền thấy ngay một bộ y phục màu chàm dài dệt im, trước ngực thêu một con chim nhạn màu vạng nhạt, đường thêu tinh xảo, đúng là mũi kim của Vân Tử Lạc.

Áo ngoài màu vàng nhạt dệt lên, nhưng khác ở chỗ, mặt trong của nó còn có thêm một lớp lông dày, chắc chắn giữ ấm không kém hươn áo bông, nhưng màu sắc, kiểu dáng thì đẹp hơn nhiều.

Còn có thêm một quần nhung bông.

Diêu Linh Linh mừng rỡ, lớn tiếng cảm ơn: “ Lạc nhi, tỷ thật tốt quá”

Hai bộ y phục này vô cùng đẹp mắt, màu sắc lại tương sáng, muội ấy thực sự rất thích.

“Còn có cài này nữa”

Vân Tử Lạc đưa thêm một đôi bao tay lông cho muội ấy.

Diêu Linh Linh vội vàng nhận lấy đôi bao tay đeo vao, lập tức cảm thấy ấm áp hắn lên.

“Thật là ấm, cái này làm từ nhung sao?”

“Ừm”

Vân Tử Lạc cười gật đầu, cũng đeo một đôi cho mình.

Diêu Linh Linh vội vàng đi ra chủ phòng, gọi nha hoàn đến đưa túi sưởi, rồi dặn dò họ ra xe ngựa chờ trước.

“Két...”

Vân Tử Lạc đóng cửa, đi theo sau ra.

“Chúng ta đến thư phòng trước, Đào nhi đang ở đó”

Diêu Linh Linh gật đầu, nhìn nàng một cái rồi lập tức kinh hãi.

Muội ấy thấy ở cổ Vân Tử Lạc có thêm một chiếc khăn quàng đỏ rực, Diêu Linh Linh nhận ra đó là lông hồ ly, loại lông này so với các loại khác có vẻ dày hơn, hơn nữa cũng cực kỳ mềm mại, cực kỳ ấm áp.

Màu đỏ cùng màu lam ở cũng một chỗ, càng làm nổi bật thêm vẻ cao quý của Vân Tử Lạc

“lạc nhi, sao tỷ lại có chiếc khăn choàng này?”

Diêu Linh Linh kinh hãi hỏi.

Bởi vì ở góc độ của muội ấy không thể nhìn được chiếc đầu nhỏ của hồng hồ ly ở sau vai Vân Tử Lạc.

Hồng hồ ly nghe những lời này có chút bất mãn.

Nó chỉ là một cái khăn choàng sao?

Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười, xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: “ Giáng Linh...”

Hồng hồ ly lập tức vẩy vẫy đuôi, lập tức nhảy xuống

Lần này thực sự đã dọa Diêu Linh Linh phát khiếp.

Muội ấy theo bản năng liền lùi về phía sau vài bước, đến khi đứng thẳng lưng hai mắt vẫn còn trừng lớn, giọng run run

“Đây... Xảy ra chuyện gì vậy?”

“đừng sợ,chỉ là hồng hồ ly ta nuôi thôi”

Vân Tử Lạc nhẹ giọng an ủi muội ấy, đưa tay chụp lại Giáng Linh, Giáng Linh liền quẫy đuôi, nhảy vào lòng nàng.

“Hồng hồ ly?”

Tròng mắt Diêu Linh Linh mở lớn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên, nhìn thấy sủng vật như vậy, muội ấy liền hưng phấn kêu lên.

“Chít chít..”

Giáng Linh kêu lên, hướng về phía Diêu Linh Linh hơi khêu chân một tý.

Vân Tử Lạc cũng không để ý nhiều, Giáng Linh liền nhảy vào lòng Diêu Linh Linh, tùy ý năm trong lòng muội ấy.

Lúc hai người rời khỏi Lê Uyển, Diêu Linh Linh mới luyến tiếc trả lại Giáng Linh cho Vân Tử Lạc, lại nhìn thấy Giáng Linh ngoan ngoãn nằm lên vai Vân Tử Lạc, ánh mắt của muội ấy toát lên vẻ thèm muốn.

Con hồng hồ ly này thật đáng yêu, biết nghe lời quá!

Lúc này muội ấy cũng đã biết hồng hồ ly này là do Nhiếp chính vương tặng Vân Tử Lạc, liền cắn răng nói: “ Muội cũng phải bảo Quỷ Mị bắt cho muội một con, muội cũng muốn dạy nó ngoan ngoãn như con của tỷ”

Những lời này làm cho Vân Tử Lạc không khỏi bật cười.

Đến thư phòng, Đào nhi nghe tiếng bước chân liền ra đón.

Vân Hạo cũng giống như trước đây, trời còn chưa sáng hẳn đã đến thư phòng đọc sách, Hải Yến cũng bắt đầu đi học cho nên sáng sớm cũng đi theo đến.

Lúc này, cũng chưa đến giờ.

Vân Tử Lạc chưa vào thì Vân Hạo cùng Hải YẾn đã bước ra.

“Nhị tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

Vân Hạo ngạc nhiên cùng mừng rỡ hỏi.

Vân Tư Lạc nhìn Hải YẾn nói:: Hải Yến, hôm nay nhị tỷ muốn đưa Hạo nhi ra ngoài, chố đó tương đối nguy hiểm, muội lại không biết võ công,vì vậy muội phải để muội ở nhà, được hay không?”

Hải Yến nghe được nửa câu phía trước ánh mắt liền buồn bã nhưng đến khi nghe Vân Tử Lạc nói xong liền mỉm cười.

Muội ấy gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Vân Hạo.

“Nhị tỷ, đi đâu vậy?”

Vân Hạo vừa mới nghe được chuyện ra ngoài, tinh thần lập tức hưng phấn hẳn lên.

“Đào nhi, đến chỗ lão gia xin phép, chúng ta ở trước cửa phủ chờ em”

Vân tử Lạc dắt Vân Hạo rời khỏi sân nhỏ.

Đào nhi vừa nghe được mình cũng có thể đi cùng, liền cao hứng chạy nhanh như bay đi báo.

Vân Tử Lạc nói với Ngô Đại vài việc, bảo hắn ở lại Vân phủ bảo vệ Hải Yến.

Diêu Linh Linh kéo Vân tử LẠc, lo lắng hỏi: “ Tỷ muốn dẫn theo Hạo nhi sao?”

Theo tính cách của Vân tử lạc,thì lần này đi ắt hẳn có chuyện.

Tuy nói muội ấy cũng biết chút xíu võ công, nhưng vẫn sợ làm vướng chân Vân Tử Lạc nên lần này muội ấy liền dẫn theo bốn nha hoàn có võ công.

Vân Tử Lạc cong đôi môi đỏ mọng cười nói: “ Ta muốn dẫn nó theo cho nó xem môt chút”

Nói rồi nàng sờ sờ đầu Vân Hạo.

Lòng người hiểm ác, Vân Hạo cái gĩ cũng không hiểu rõ, những chuyện như thế này cũng nên cho nó quen dần.

Nàng cũng không cho rằng, sau một màn tối hôm đó, Hồng Ngọc công chúa mời nàng đến chỉ là để đơn thuần uông trà tán gẫu.

Chờ Đào nhi đến, cùng với nha hoàn của Diêu Linh Linh, tổng cộng có tám người, họ ngồi lên hai xe ngựa rồi đi về phía thành đông.

Giờ đã là cuối tháng hai, thời tiết hơi se lạnh, hồn nước phái Đông cũng đóng băng, bốn phía không có một bóng người.

Xe ngựa dừng lại sau một khóm cây bên cạnh, dọc theo con đường hướng về phía hồ có một đình nhỏ ở đó.

Lúc này, đầu đường có một nam nhân đang đứng đó.

Nhìn thấy các nàng đến, người đó liền tiến lên hỏi: “ Xin hỏi đây có phải là Vân nhị tiểu thư không?”

“Ừm”

Vân Tử Lạc nhàn nhạt đáp.

Mặc dù nàng mang mạng che mặt, nhưng vẻ cao quý của nàng làm cho nam nhân này không dám khinh thường, hắn cúi đầu nói: “ Tiểu thư nhà chúng tôi đang đợi cô ở đình”

“Được,t a biết rồi”

Vân Tử Lạc vung tay, cùng đám Diêu Linh Linh đi về hướng đó.

“Chuyện này...” Nam nhân có vẻ chần chừ lên tiếng: “ Tiểu thư nhà chúng tôi chỉ hẹn một mình cô”

Vân Tử Lạc cong môi, nhìn thẳng vào hắn: “ Phải không? Nhưng ta chưa nói ta chỉ đến một mình”

Nàng cũng không để ý đến hắn nữa, cùng Diêu Linh Linh đi vào đình bát giác.

Trong đình, bốn phía đều phủ vải che, bốn phía đặt bốn chậu than, cực kỳ ấm áp.

“Cô đã đến rồi?”

GIọng nữ nhân nhẹ nhàng vang lên.

Hồng Ngọc công chúa lên tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy nhiều người ở trong đình liền giật mình.

Vân Tử Lạc nhìn nàng ta, không khách khí ngồi thẳng xuống.

Hồng Ngọc công chúa lập tức nhíu mày.

“Có chuyện gì, cứ nói đí”

Vân Tử Lạc đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt Hồng Ngọc công chúa ngơ ngác, chỉ chú ý tới chiếc đuôi của hồng hồ ly trên cổ nàng.

“A hồng”

Nàng ta kêu lên thất thanh.

Nàng ta không tin, Hách lại đem hồng hồ ly tặng cho nàng!

Vân TỬ Lạc thấy nàng ta nhận ra hồng hồ ly, sắc mặt lập tức lạnh băng.

“Chít chít..”

Hồng hồ ly trên cổ nàng hơi vẩy vẩy đuôi,ha chân hơi hướng ra khỏi vai Vân Tử Lạc vươn về phía Hồng Ngọc công chúa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.